Chương 165: Phong vân chợt khởi.
Khi mà trước cửa tòa nhà văn phòng ở khu tây đang diễn ra một cảnh tượng đẫm máu, thì một chiếc Audi đen nhánh từ khu trung tâm, dọc theo khu phố lờ mờ ánh đèn, lặng im chạy về hướng khu tây.
"Chị Lăng Điệp, nếu phó tổng chỉ huy Chúc cũng muốn lôi kéo Sở Vân Thăng, vì sao ngày đó còn để cho chị đi cùng Trịnh Vi Ba khuyên bảo anh ta, họ Trịnh kia dù sao cũng là người của Phương Việt Hậu mà." Tô Vân ngồi bên phải Chúc Lăng Điệp, không hiểu lắm nói.
"Không có gì, bởi vì Sở Vân Thăng căn bản sẽ không đáp ứng bọn họ, ta đi qua, chỉ là muốn tìm hiểu một chút xem giới hạn cuối cùng của anh ta ở đâu thôi." Trên khóe miệng Chúc Lăng Điệp lộ ra một đường cong mê người, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ ngưng trọng không hề tương xứng.
"Giới hạn cuối cùng? Chị Lăng Điệp, chị cảm thấy anh ta sẽ gia nhập chúng ta sao?" Tô Vân mang vẻ mặt nghi hoặc nói.
"Không biết, có lẽ anh ta sẽ lựa chọn trung lập, hoặc sẽ xem xét xem điều kiện mà chúng ta có thể đưa ra." Chúc Lăng Điệp chậm rãi nói, chân mày cau lại, trong hội nghị bí mật vừa rồi, nhiệm vụ mà phụ thân giao cho mình, dường như có hơi quá nặng nề, bản thân thực sự không nghĩ ra cách nào thuyết phục được cái người có thể so sánh với hai Vua Bóng Tối này gia nhập vào bọn họ, ứng đối với những dông bão sắp tới ở Kim Lăng.
"Anh ta thật đúng là một người kỳ lạ, có một đại minh tinh yểu điệu nõn nà mà không thích, lại cảm thấy như một củ khoai lang phỏng tay, ném sang cho chúng ta; nuôi người trong cả một tòa nhà, lại dường như chưa bao giờ thiếu lương thực; quan hệ với tổng bộ nghiên cứu thậm chí còn tốt hơn chúng ta, không riêng gì giáo sư Tôn, mà ngay cả là giáo sư Phương hết sức danh giá hiện nay, cũng hết sức đứng về phía y! Thấy anh ta có vẻ cũng đâu phải là một người thông minh, lại chẳng có ai có thể đoán được anh ta cần gì!?" Tô Vân buồn cười nói.
"Cảm giác an toàn! Anh ta cần một cảm giác an toàn kỳ lạ!" Chúc Lăng Điệp lạnh nhạt nói, nguyên bản ý nàng muốn dùng "cảm giác an toàn biến thái" để hình dung Sở Vân Thăng, nhưng lời đến khóe miệng liền đổi thành một từ ngữ không quá tổn hại đến hình tượng của nàng.
"Cảm giác an toàn? Đúng là kỳ lạ mà, bây giờ ở Kim Lăng còn có ai có thể uy hiếp được sự an toàn của anh ta? Riêng một Vua Bóng Tối cũng không phải là đối thủ của anh ta..." Tô Vân đột nhiên dừng lại, hít một hơi lạnh, nói với giọng kinh nghi: "Chẳng lẽ là cái người sau lưng Phương Việt Hậu kia!?"
Lúc này, ở vị trí phó lái, cô gái vẫn luôn im lặng không nói, lạnh lùng tựa băng sương, bỗng nhiên bật dậy từ trên ghế, vươn ra họng súng năng lượng tối v1 lạnh như băng, dùng một tốc độ khó tin ép thân thể của Tô Vân xuống thấp.
Đoành!
Một viên đạn mang theo năng lượng hỏa mãnh liệt, xuyên thủng trần xe, ầm ầm rít gào bắn về một tòa nhà tối om ở sau lưng.
Nửa đường, nó kịch liệt va đập vào một viên đạn mang năng lượng hỏa khác đang xông tới, nổ tung như một quả pháo hoa xinh đẹp.
Theo sát ngay đó, cô gái khoác áo gió này, liên tiếp bóp cò bắn hai phát, hai đóa hoa lửa rực rỡ nở rộ ra trên một góc tòa nhà đen như mực, mơ hồ truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết.
Cùng lúc đó, ở vị trí kín đáo hai bên đường phố, nhảy ra bốn năm võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa thân mặc áo đen, đánh về phía chiếc xe của Chúc Lăng Điệp.
Tài xế lập tức dẫm mạnh chân ga, tăng tốc chạy như bay, cô gái mặc áo gió thì vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, linh hoạt mở cửa trần xe, nhấc súng năng lượng tối v1 lên, lưu loát như mây trôi nước chảy hướng về phía những võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa kia, không ngừng bắn phá!
Chúc Lăng Điệp đưa tay trấn an Tô Vân đang hơi kinh hoảng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng: "Có vài người, bắt đầu ngồi không yên rồi!"
******
Ở một chỗ nào đấy của võ sĩ Bóng Tối ở khu tây.
Ngô Khắc Chiếu đi đi lại lại trong phòng khách, phiền muộn bất an, chừng mười một anh em dưới tay lão cũng nơm nớp lo sợ ngồi một bên, đợi quyết định của lão đại.
"Nên gia nhập vào bọn họ, hay là không gia nhập vào bọn họ đây?" Ngô Khắc Chiếu tự lẩm bẩm, lão vốn chẳng bao giờ suy nghĩ mấy vấn đề phức tạp như vậy, đáng tiếc trong số các đàn em cũng chẳng có kẻ nào thuộc dạng "quân sư". Có cái gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người của lão phần lớn là một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển, loài người có thể thức tỉnh trở thành võ sĩ Bóng Tối hay không, hoàn toàn chẳng có nửa xu liên quan đến độ thông minh của đầu óc.
"Lão đại, em thấy hay là chờ một chút xem, nghe nói bên phía đại đội trưởng Sở vừa cự tuyệt tổng bộ chỉ huy, cái chỗ đầu sóng ngọn gió này bây giờ cũng quá nguy hiểm." Một thuộc hạ nhịn không được, lên tiếng.
"Ngươi thế là không có kiến thức, lão đại, em thấy sếp mau quyết định đi, vị đội trưởng Sở này không phải người thường đâu, nghe nó một mình có thể chống lại hai vị Vua Bóng Tối, ở Kim Lăng tổng cộng có bao nhiêu Vua Bóng Tối chứ?" Một người khác lập tức oang oang phản bác.
"Lão Hắc nói có chút đạo lý, ngày hôm qua tôi đến tòa nhà văn phòng truyền tin, thấy bọn họ thành lập một 'chiến đội Băng Hỏa', người nào người nấy cũng mặc một bộ chiến giáp đỏ rực tương tự như đại đội trưởng Sở, uy phong khiếp người, những đội viên có năng lực vốn chỉ ngang ngửa với tôi, thực lực bây giờ vượt xa tôi cả khúc!" Một võ sĩ Bóng Tối đứng bên cạnh lão Hắc mắt lóe ước ao nói.
"Em cảm thấy hay là chờ một chút, tổng bộ chỉ huy không nên trêu chọc, nói không chừng đây là một hố lửa thì sao!" Một tên cứng đầu cứng cổ nói.
"Không đúng, lão đại, không thể nghe theo lời Nhị Lăng tử, em thấy việc này không thể chờ, bây giờ chúng ta qua đó là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu đợi đến lúc thời cơ đã qua, thì đó chính là thêu hoa trên gấm, thậm chí có khi còn không tính là thêu hoa trên gấm nữa!"
"Ngươi làm sao biết họ Sở nhất định có thể thắng lợi? Lỡ như bị tổng bộ chỉ huy dẹp thì sao?"
"Lão đại, nghe nói bọn họ dựa theo năng lực của võ sĩ Bóng Tối, chia ra 'Hỏa bộ' và 'Băng bộ', cái vị trí thống lĩnh 'Kim bộ' vẫn còn bỏ trống, ngài đường đường được đánh giá là võ sĩ Bóng Tối hệ kim cấp ba, đại đội trưởng Sở tốt xấu gì cũng phải đưa cái vị trí này cho anh!" Đây là duy nhất một thuộc hạ biết nghĩ thay cho lão đại.
...
"Dừng! Dừng! Dừng!..." Cái đầu vốn đã không "dư dật" gì của Ngô Khắc Chiếu, bị bọn thuộc hạ quậy cho tơi bời hoa lá, ù ù cạc cạc, nghe ai cũng có vẻ có lý, đúng là khó mà quyết định được.
Hôm nay côn trùng tuy rằng rút lui, nhưng sóng gió ở Kim Lăng lại nổi lên, mưa gió sắp tới, ai cũng muốn leo lên một con thuyền vững chắc, giữ mạng an cư.
Nếu như chọn sai đội ngũ này, vậy thì đến xương cốt cũng chẳng còn!
"Chờ ông đây đêm nay đi gặp gã họ Sở kia một chút, rồi tính tiếp!" Ngô Khắc Chiếu hung hăng nói.
Đồng thời, mấy cái thế lực nhỏ khác ở khu tây, cũng giống như đám người Ngô Khắc Chiếu, đã định trước tối nay sẽ là một đêm không ngủ.
*****
Khu tây, tòa nhà văn phòng.
"Ta cảm thấy chữ này có nghĩa là 'thụ'!" Giáo sư Đường dường như nắm chắc thắng lợi kết luận.
"Căn cứ vào suy đoán của ta thì không giống, hẳn có nghĩa là 'thảo'..." Một ông lão đẩy đẩy mắt kính, đảo cặp mắt, run run nói.
"Mấy người nói cũng không đúng! Tôi cho rằng..." Một nữ văn tự gia còn khá trẻ, nghiêm túc cất tiếng nghi ngờ.
"Cầm đến cho tôi xem!" Sở Vân Thăng sau khi vội vã hoàn thành tất cả chiến giáp vũ khí, cơ bản mỗi ngày ngoài lúc ăn ngủ và tu luyện Dung Nguyên Thể, thì đều ở cùng một chỗ với những nhà nghiên cứu văn tự này, thúc giục tiến độ.
Đám người giáo sư Đường lập tức ngừng "cuộc chiến", chuyển hết các suy đoán của bản thân cho Sở Vân Thăng, cuối cùng Sở Vân Thăng dùng cách gì để phán đoán, bọn họ không cách nào biết được. Nhưng chung quy không lâu sau, Sở Vân Thăng đều sẽ đưa ra phán định suy đoán nào là chính xác.
Bọn họ cũng từng lén thảo luận về những ký tự lạ lùng này, nhất định là có ẩn chứa bí mật to lớn, nhưng không ai dám đi hỏi Sở Vân Thăng. Ở thời đại này, cương thường hỗn loạn, pháp luật vứt xó, cho dù hiếu kỳ đến đâu, cũng chỉ có thể giữ trong lòng, biết càng nhiều, thì chỉ tổ chết càng nhanh.
Sở Vân Thăng mới lấy được tư liệu, liền nghe được ở bên ngoài tòa nhà văn phòng vang lên một hồi tiếng chém giết và tiếng kêu gào thảm thiết, lấy cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng hai cảnh giới Hai Nguyên Thiên của hắn hôm nay, thính lực và thị lực đã vượt xa trước kia, chỉ cần tập trung tinh thần, dù cho chỉ là chút động tĩnh truyền tới từ rất xa thì hắn vẫn có thể nghe được một chút phong thanh.
Từ khi giết sạch đám người Nhạc Kính, dọa lui sư đoàn chủ lực số ba và Tằng Hành Duệ, sau khi tòa nhà văn phòng đã đứng vững bước chân, hầu như không người nào dám ở gần đây ngang nhiên chém giết, chứ càng đừng nói đến việc chủ động tấn công tòa nhà!
Sở Vân Thăng nhướng mày, thoáng nhìn lướt qua, nghe được ở dưới lầu có tiếng huyên náo, liền đóng tư liệu lại, rời khỏi "phòng nghiên cứu", xuống đến tầng năm thì gặp phải Diệp Kỳ Thắng, bên người còn dẫn theo một đứa trẻ đầm đìa máu, đang ôm một đứa bé gái trong lòng.
"Bên dưới xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Thăng nhìn thoáng qua đứa trẻ kia, hỏi.
"Có mấy tên khốn kiếp cùng hung cực ác truy sát đứa bé này, ồ, phải rồi, đứa trẻ này là võ sĩ Bóng Tối mà mới đây không lâu anh Đinh thu nhận, là năng lực thuộc tính mộc hiếm thấy." Diệp Kỳ Thắng dừng một chút, lại bổ sung: "Có điều nghe Đoạn Đại Niên nói, năng lực của đứa trẻ này rất yếu, chỉ có thể tự khôi phục cho bản thân, hơn nữa chưa bao giờ thấy tăng trưởng."
"Năng lực mộc?" Sở Vân Thăng hơi ngạc nhiên quan sát Mạc Vô Lạc, thấy trên thân thể gầy gò như que củi của nó dính đầy máu tươi, trên cánh tay lại bị chém một nhát máu thịt bầy nhầy, nhưng lại vẫn ôm chặt lấy đứa bé trong ngực, cúi đầu, không dám nhìn Sở Vân Thăng.
"Cậu trước hết dẫn nó đi xức chút thuốc, băng bó sơ qua đi." Sở Vân Thăng tựa như thuận miệng lại hỏi thêm một câu: "Vì sao có người đuổi giết nó?"
"Cái đám súc sinh đó, đúng là không có tính người, muốn cướp đi đứa bé trong tay nó... Đúng là không phải con người!" Diệp Kỳ Thắng lạnh lùng nói.
"Các cậu có ăn có uống, đương nhiên là không thể cảm nhận được! Dẫn tiểu Mạc đi băng bó đi, ta có việc cần nói với Sở tiên sinh." Đinh Nhan từ tầng dưới đi lên, bất thình lình nói.
Sở Vân Thăng trong lòng cả kinh, thức ăn ở Kim Lăng đã thiếu thốn đến mức này rồi sao!? Cái máy móc cải tạo thức ăn mới của tổng bộ nghiên cứu, vẫn chưa hề có chút tiến triển nào...
"Tôi, tôi không cần lãng phí thuốc, một lát nữa liền tự động lành lại thôi, thật đó, chỉ cần có chút đồ ăn là được..." Mạc Vô Lạc cúi đầu bối rối nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ, câu nói cuối cùng gần như không thể nghe thấy.
Nó thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Sở Vân Thăng, những người mặc áo giáp oai phong lẫm liệt vừa rồi, khi nhìn thấy người trước mắt đều rất ư cung kính, Mạc Vô Lạc dù gì cũng đã lăn lộn qua vô số bang phái, rất "nhạy cảm" ý thức được người này cho dù không phải là lão đại số một của tòa nhà văn phòng, thì cũng là xếp trong nhóm đầu.
Mạc Vô Lạc sợ sẽ bị Sở Vân Thăng coi là gánh nặng, ở Kim Lăng, thuốc men và băng vải gần như là những thứ quan trọng ngang với thức ăn, nó nghĩ nếu như được ăn chút gì đó, để nó khôi phục một chút sức lực, tập trung năng lượng mộc, thì hẳn sẽ nhanh chóng khôi phục lại được.
Nhưng ngay vào lúc này, sắc mặt Sở Vân Thăng trong nháy mắt bỗng biến đổi, tràn đầy hoảng sợ!
"Lão Đinh, lập tức dẫn mọi người đi xuống tầng hầm, tất cả mọi người! Diệp Kỳ Thắng, cậu lên lầu bảo vệ mấy người nhà cô ta đi xuống, nhanh lên!" Sở Vân Thăng cả kinh nói, chiến giáp chiến năng "tốc" lập tức khởi động, kiếm Thiên Ích xuất hiện nơi tay, dọa cho Mạc Vô Lạc liên tục lùi về sau, kinh hoảng không thôi.
"Không có tín hiệu của ta, một người cũng không được phép đi ra! Diêu Tường và Lục Vũ cũng không được!" Sở Vân Thăng vội vã ném lại một câu cuối cùng, thân thể đã như mũi tên rời cung, biến mất tại chỗ!
Vừa rồi, hắn vô ý xuyên qua cửa sổ, thình lình nhìn thấy một cái bóng màu trắng lóe lên trên tầng thượng của tòa nhà văn phòng, cái bóng dáng này hắn hết sức quen thuộc, chính là cái cô gái áo trắng mà hắn từng gặp hai lần kia!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK