Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 84: Côn trùng đuổi tới.


Ở vùng ngoại thành, Sở Vân Thăng và Lam Triêu Âm khởi động xe máy, men theo con đường quốc lộ mờ mịt tiến về phía tây, tốc độ cũng không nhanh lắm, vì trên đường quốc lộ khắp nơi đều là xe cộ chạy nạn bị vứt bỏ, hoặc là những xác chết đã đông cứng như băng.

Những dân chúng chạy thoát từ thành phố sương mù ngày càng nhiều, phần lớn trong số đó đã không còn xe cộ, bọn họ biết Kim Lăng là thành phố an toàn gần nhất, tất cả mọi người không hẹn mà cùng liều mạng chạy trốn về phía tây.

Bọn họ lột quần áo từ những xác chết, rồi lại tìm được một chút xăng từ những chiếc xe hơi đã bị Xích Giáp Trùng phá hủy, chế thành rất nhiều đuốc, từng cây từng cây sáng lên, điều này khiến Sở Vân Thăng hết sức lo lắng, khắp nơi trên mặt đất là những đốm lửa lập lòe, rất dễ thu hút Thanh Giáp Trùng trên không trung đến!

Thế nhưng không còn cách nào khác, trong cái thế giới đen kịt đến ánh trăng cũng không có này, nếu không có nguồn sáng thì căn bản không cách nào phân biệt được đường đi và phương hướng.

Sở Vân Thăng chỉ có thể ngồi phía sau không ngừng thúc dục Lam Triêu Âm tăng tốc, cố gắng thoát khỏi đoàn người này với tốc độ nhanh nhất.

Năm sáu cây số cũng không bao xa, nếu không phải vì tầm nhìn và những vật cản trên đường, xe máy chỉ cần tăng tốc là rất nhanh có thể đến được, tiếc rằng bây giờ trong mắt Sở Vân Thăng, nó đúng là chậm như một con ốc sên!

Kể từ thời đại Bóng Tối tới nay, Sở Vân Thăng liền phát hiện ra rằng bất kể là mình tính toán lên kế hoạch thế nào, rất nhanh sẽ bị những biến hóa phá vỡ, không bao lâu trước hắn và Lam Triêu Âm vẫn còn lo lắng nếu dùng năng lực của nàng sẽ dẫn Thanh Giáp Trùng đến, mà bây giờ, những người dân thường này xuất hiện, đốt đuốc, hắn lập tức muốn cho Lam Triêu Âm sử dụng năng lực của nàng, lấy tốc độ nhanh nhất vọt tới địa điểm tập hợp của quân đội, quả nhiên là đúng như câu nói: Kế hoạch cản không nổi biến hóa!

Hắn chưa kịp mở miệng, Lam Triêu Âm cứ như đã hiểu được tâm tư của hắn, lắc lắc mái tóc dài, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cả người lo lắng nói: "Ngồi cho vững!"

Còn chưa nói hết, ngọn lửa kỳ dị trong nháy mắt đã bao phủ lấy mô tô, hừng hực tăng tốc lao đầu về phía trước, chỉ để lại trên mặt đất một vệt bánh xe rực lửa.

Dọc theo đường đi, bất luận là xác chết hay là xe vứt đi, dưới bánh xe hừng hực ngọn lửa đều hoàn toàn không đáng kể, gặp xác nghiền xác, gặp xe nghiền xe!

Với tốc độ thế này, không mất bao lâu sẽ đến được thị trấn Thanh Đăng, Sở Vân Thăng còn chưa kịp vui mừng, thì chợt nghe thấy tiếng những loạt đại bác mãnh liệt, và tiếng rít gào khủng bố của một lượng lớn Xích Giáp Trùng từ phía trước truyền đến!

****

"Sư đoàn trưởng! Nếu còn không đi thì sẽ không kịp mất! Không thể đợi thêm được nữa!" Viên chính ủy họ Toàn nắm chặc lấy cánh tay của sư đoàn trưởng Dương, chiến sĩ từng người ngã xuống, khiến cho mắt hắn trực trào nước mắt.

Những thớ cơ trên mặt sư đoàn trưởng Dương co giật một chút, hét lớn một tiếng: "Chờ!!!"

Toàn chính ủy cũng lập tức kích động gào lên: "Vì chờ Đỗ Kỳ Sơn, chúng ta đã chết bao nhiêu anh em!? Lũ côn trùng khốn kiếp trực tiếp vòng qua Côn Thành, Dương Bách Lý! Ông mở mắt ra nhìn đi, tất cả chúng nó đều sẽ bao vây chúng ta! Ông muốn dùng toàn bộ sư đoàn chúng ta chôn cùng hắn sao!"

Sư đoàn trưởng Dương tay lộ gân xanh nắm lấy khẩu súng lục trong tay, nhưng sắc mặt vẫn kiên nghị như cũ, mắt nhìn về phía các chiến sĩ đang liều mạng chiến đấu phía trước, kiên định nói: "Quân lệnh như sơn, ta đã nói là 23 giờ thì nhất định sẽ là 23 giờ! Thiếu một giây ta cũng sẽ không rút lui, thêm một giây ta cũng sẽ không chờ đợi!"

Lời nói quyết liệt của sư đoàn trưởng Dương khiến cho Toàn chính ủy đau khổ run rẩy, xoạt một tiếng, ông ta đột nhiện quỳ xuống đất, nước mắt tràn mi nói: "Lão Dương, tôi van ông, hạ lệnh rút lui đi! Giữ lại một vài ngọn lửa cho sư đoàn chúng ta, a? Được không? Tôi quỳ trước mặt ông đây! Bọn hắn có người còn chưa đến 19 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ a!"

Sư đoàn trưởng Dương nghe vậy quặn đau trong lòng, vội vã nâng Toàn chính ủy lên, môi run run nói: "Lão Toàn! Ông làm gì vậy!? Dương Bách Lý ta không phải là một thằng khốn kiếp có lòng gang dạ đá, bọn hắn đều là binh lính của ta! Thế nhưng, ta không phải là chờ tên Đỗ Kỳ Sơn ngu xuẩn kia! Mà là tròn hai xe nhà khoa học đi cùng với hắn! Dương Bách Lý ta tuy cả đời chỉ là một tên cầm súng thô tục, không hiểu khoa học, thế nhưng trong lòng ta hiểu hơn ai hết, nếu không có các nhà khoa học, chúng ta làm sao chế tạo được vũ khí kiểu mới! Chỉ dựa vào những vũ khí hiện nay, đừng nói là sư đoàn chúng ta, mà cho dù là toàn quân khu, sớm muộn gì cũng sẽ bị quái vật đuổi tận giết tuyệt thôi!"

Toàn chính ủy lắc đầu không đồng ý, còn muốn nói tiếp, liền nghe thấy phía trước vang lên một trận hoan hô.

Trong lòng hai người sửng sốt, vội vã cầm lấy kính viễn vọng hồng ngoại, ngay tại tiền tuyến đang chiến đấu đẫm máu, hậu phương của Xích Giáp Trùng, bỗng có một họng pháo xe tăng chui ra từ trong màn đêm, một lượng lớn chiến sĩ thức tỉnh nhanh chóng hiện ra ở sau hậu phương Xích Giáp Trùng, bắt đầu chém giết chúng!

Lúc này có chiến sĩ hô to: "Là trung đoàn 218! Là trung đoàn 218!"

Dương Bách Lý thở phào một hơi, chợt cao giọng mắng: "Đỗ Kỳ Sơn, tên khốn kiếp!" Tiếp đó lại quay đầu lại hét lên: "Bao tham mưu, chúng ta còn bao nhiêu đạn Uranium nghèo! Mang hết ra ngoài cho ông!"

****

Mấy phút sau, Sở Vân Thăng đã có thể thấy ánh lửa ngập trời phía xa, cùng với Xích Giáp Trùng đầy đất, cái lũ côn trùng rậm rạp chằng chịt kia, khiến cho sâu thẳm trong linh hồn hắn cũng phải run rẩy, hắn và Lam Triêu Âm thế cô lực cô, căn bản đừng hòng vào được!

Hắn và Lam Triêu Âm thương lượng một chút, phải tranh thủ thời gian đi vòng qua, nếu như để bị côn trùng phát hiện thì có muốn đi cũng không được!

Nếu như đi lên phía bắc sẽ là hồ Dương Trừng, nếu như đi vòng quanh hồ thì con đường lại quá xa, chỉ có thể đi vòng qua phía nam mà thôi!

Không xa phía trước là thành phố Cô Tô, Sở Vân Thăng bây giờ đúng là bị thành phố sương mù dọa cho phát hoảng, sống chết gì cũng không chịu đồng ý với ý kiến chọn tuyến đường đi Tô Châu của Lam Triêu Âm.

Càng đi về phía trước, người chạy nạn lại càng ngày càng nhiều, phần lớn là những người chạy trốn được từ Thân Thành đến, lúc này hầu đều không có xe, toàn phải đi bộ tiến tới.

Từng cây đuốc nối liền phía trước thành một dải, phần lớn người thà đi theo chỗ ngọn đuốc có ánh sáng cũng không dám một mình tiến vào bóng tối vô biên, tuy rằng cây đuốc rất có thể khiến cho côn trùng phát hiện ra mục tiêu, thế nhưng ai cũng không dám đảm bảo những chỗ đen như mực kia không có quái vật tồn tại!

Những nơi có ánh sáng, nơi có nhiều người, ít nhiều đều khiến cho lòng người có một chút cảm giác an toàn, ngay cả Sở Vân Thăng cũng có cảm giác như vậy!

Hơn nữa, ít nhất vào lúc gặp nguy hiểm, nhiều người như vậy, nếu như số mình may mắn thì rất có thể, người chết sẽ là người khác chứ không phải ngươi!

Càng đừng kể tới việc nếu hoàn toàn ở trong bóng tối thì đến đường đi cũng không nhìn thấy được.

Lam Triêu Âm thu năng lực của mình lại, thản nhiên nói lượng năng lượng của mình không còn nhiều lắm, ít nhất cũng phải giữ lại một chút để ứng phó với những tình huống nguy hiểm.

Một khi ngọn lửa tắt đi, mô tô chỉ còn là một chiếc mô tô bình thường, phải tiêu hao xăng, nhưng Sở Vân Thăng cũng không mấy lo lắng, trong Vật Nạp phù của hắn còn có một chút đồ dự bị.

Kỹ thuật lái xe của Lam Triêu Âm rất tốt, có thể lợi dụng tất cả các địa hình có lợi, có thể nhanh chóng xuyên qua giữa đoàn người, có điều những phiền phức kéo theo cũng càng ngày càng nhiều.

Một số nhóm người khá đông thường xuyên muốn dùng vũ lực cướp lấy mô tô của Sở Vân Thăng, thậm chí từng có mấy chiến sĩ thức tỉnh cản bọn họ lại, cũng may là bây giờ năng lực của Sở Vân Thăng đã khôi phục được chút ít, không cần đến kiếm Thiên Ích, chỉ bằng súng lục được phong ấn Hỏa Binh phù thôi cũng đã đủ để ứng phó với bọn họ.

Còn chưa chạy được bao xa, Sở Vân Thăng chợt nghe thấy trên bầu trời vang lên một tiếng rít kỳ dị, trái tim hắn rụt lại, đó là tiếng kêu của Thanh Giáp Trùng!

Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên có ba bốn con Thanh Giáp Trùng đã đáp xuống, đoàn người lập tức như nổ tung, vô cùng hỗn loạn.

Sở Vân Thăng ôm Lam Triêu Âm, hai chân cố sức kẹp lấy mô tô, cả người cả xe trực tiếp ngã xuống mặt đất, trượt một đoạn xa.

Thanh Giáp Trùng lướt ngang qua trên đầu!

Lúc này, phía sau có người hoảng sợ kêu lên: "Côn trùng đuổi tới rồi!"

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK