Chương 200: Một đòn mất mạng!
....
Sở Vân Thăng cố ý kéo dãn một khoảng cách với những người phía trước, hắn lợi dụng tốc độ cực nhanh của bản thân, thừa lúc mọi người đi ở trước đều quay lưng về phía hắn, nhanh chóng lẻn vào căn nhà mà con quái vật "rết bay" kia lột xác, cũng không kịp nhìn kỹ càng, trực tiếp thu bộ giáp xác màu xanh biếc kia vào trong Vật Nạp phù, lại thần không biết quỷ không hay lẻn trở về cuối đội ngũ.
Đối với những quái vật mạnh mẽ lạ lẫm, bất luận cơ hội nào có thể hiểu thêm về bọn chúng, Sở Vân Thăng đều sẽ không bỏ qua, nói không chừng còn có thể từ thân thể của nó tìm ra bí quyết để phòng ngừa độc tố cũng không biết chừng.
Hắn từ trước đến nay vẫn luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, lúc đó khi bóng tối bao trùm nhân gian, chính hắn đã tự mình biên tập một cuốn sổ tay quái vật, trong đó có ghi đầy tư liệu về tất cả những quái vật to nhỏ mà hắn từng gặp.
Cuốn sổ tay tư liệu này cũng không phải là thứ cơ mật gì, hắn từng để Cảnh Điềm giúp mình sao ra một bản, đưa cho giáo sư Tôn của tổng bộ nghiên cứu, giúp bọn họ thuận tiện tìm đối sách hơn.
Lúc đó khi giáo sư Tôn thấy được bản tài liệu này, cằm cơ hồ muốn rớt luôn xuống đất. Một số quái vật trong đó, dù cho là nơi tập hợp tư liệu của tổng bộ nghiên cứu thành Kim Lăng cũng không hề có miêu tả chi tiết về đặc tính sinh vật của chúng, chỉ là những tư liệu rời rạc rút được từ những báo cáo phiến diện của người chạy nạn, có đôi khi thậm chí chúng còn tự mâu thuẫn với nhau. Một bản tư liệu tường tận phong phú như của Sở Vân Thăng, đối với những nhà khoa học đó mà nói, có cho là vật báu vô giá thì cũng không hề thái quá chút nào.
Sau khi cổng trời chồng chéo, tới cùng có bao nhiêu quái vật tràn vào trái đất, chỉ có trời mới biết được!
Nhưng từ thành phố khủng bố, một đường đi đến Kim Lăng, rồi lại đến nơi này, trên bản đồ tuy rằng cách nhau không bao xa, cũng không cần tốn bao nhiêu tế bào não, Sở Vân Thăng lại có thể cảm nhận rất rõ ràng, thế giới xung quanh hắn, liên tục không ngừng biến hóa vô cùng thần kỳ.
Nếu như có một ngày, đi ra khỏi vùng đất bào tử này, lại xuất hiện một thế giới như trong 《Journey to the Center of the Earth》của Hollywood thì hắn cũng sẽ không quá kinh ngạc đi đâu, thời đại này điên rồi, ông trời điên rồi, trái đất cũng điên luôn rồi....
Đến ngày Sở Vân Thăng không còn giữ được mình nữa, nói không chừng cũng điên luôn, ở Kim Lăng, hắn vĩnh viễn phải che giấu sự sợ hãi và mờ mịt trong nội tâm đi, hoàn toàn không dám để lộ nửa phần, bởi vì cả tòa nhà văn phòng bao gồm cả cô và em họ đều đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn đã từng thử qua, chỉ cần hắn ủ rủ, ngày thứ hai, chắc chắn những đứa trẻ chơi đùa ở dưới lầu đều sẽ biến thành lo lắng khẩn trương, không dám rời khỏi tòa nhà văn phòng nửa bước; ngược lại, khi mà hắn tinh thần sáng láng, toàn bộ trên dưới tòa nhà, đề sẽ trở nên nhẹ nhành hơn, ngay cả hổ con cũng sẽ không để ý đến việc bị lũ trẻ con "vô tình" đụng phải.
Chỉ khi nào hắn một thân một mình, những cái tâm tình tiêu cực kia, như lập tức biến thành hàng đàn máy bay ném bom dày đặc của quân Mỹ, oanh tạc cho "trái tim" nhìn như kiên cường không thể khuất phục của hắn thành một đống phấn vụn, giống như những đêm cô độc một mình hắn trải qua trong cái hang đất ở sát biên giới Kim Lăng kia.
Đôi khi, Sở Vân Thăng sẽ chợt có ý nghĩ, hắn vẫn một mực nhân nhượng cho một người da đen như Edgar, để một người bình thường không hề có năng lực gì ở bên cạnh mình, có phải là một loại hành vi tự động bảo vệ cho bản thân không sụp đổ trong tiềm thức của mình hay không.
Đương nhiên, loại chuyện này không có câu trả lời, hắn tin tưởng bản thân trước khi tìm lại được Kim Lăng đã mất tích, bất kể thế nào đều sẽ không sụp đổ, trừ khi bị côn trùng nuốt sống, bằng không hắn sẽ không bao giờ ngừng nghỉ.
Giống như lúc này, hắn đi ở cuối cùng của đội ngũ, vẫn như trước một khắc không ngừng cảm nhận và quan sát những biến hóa của Dung Nguyên Thể trong cơ thể, hắn nhìn qua những chiếc "đèn lồng" như những hồn ma vất vưởng ở nơi sâu xa trong rừng rậm bào tử, sẽ có một ngày hắn phải xông vào nơi này, hơn nữa ngày đó sẽ không quá xa, bởi vì thời gian của hắn không có nhiều lắm.
Trương Tử Chiêu cảm xúc ngổn ngang đến bắt chuyện với trại chủ của bọn họ, về phần bọn họ bô lô ba la trò chuyện những gì, Sở Vân Thăng chẳng hề có chút hứng thú nào, mặc dù với khoảng cách chừng này, chỉ cần hắn tập trung tinh thần thì nhất định có thể nghe được.
Hắn vẫn luôn coi chừng những kẻ thủy chung như có như không bám theo phía sau bọn họ.
"Bọn hắn tới rồi!" Sở Vân Thăng trầm giọng nói một tiếng với Edgar phía sau, cũng không phải hắn nghe được hay cảm thấy được động tĩnh gì, mà là hai người báo tin còn chưa kịp phân biệt thật giả kia, đến giờ phút này mà vẫn không hề xuất hiện kinh hoảng quá lớn nào, chứng tỏ cái "kẻ phản bội" đó biết, người của hắn rất nhanh sẽ phải xuất hiện.
"Ngài Lennon? Ngài nói gì cơ?" Edgar hiển nhiên đang không tập trung, xuất hiện với tần suất cao nhất trong đầu y chính là vợ và con đáng yêu của mình, tuy rằng Sở Vân Thăng cho rằng một người phụ nữ da đen có vẻ chẳng hề có chút đáng yêu nào.
"Nghe xem, bọn chúng đang tăng tốc!" Lần này Sở Vân Thăng đúng thật đã nghe được tiếng bước chân, lung tung hỗn tạp, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của một hai người.
Edgar vểnh tai, cẩn thận lắng nghe, nhưng chẳng hề nghe thấy gì cả, không thể không mờ mờ mịt mịt nói: "Nothing?"
"Đi nói cho bọn họ biết, ma quỷ Vu Thành đến rồi!" Sở Vân Thăng không hề quay đầu lại, dựng ngón tay lên, co duỗi vài cái, trầm trầm nói.
Tin tức mà Edgar mang đến, nhất thời khiến cho những người trong lối đi chật hẹp xôn xao, hoảng loạn cả lên.
Một chiếc lá chắn giáp xác côn trùng, từ trong đội ngũ phía sau, được đám người chuyển qua đỉnh đầu, truyền đến vị trí vốn là phần đuôi, giờ khắc này đã biến tiền tuyến của phân đội Trương Tử Chiêu!
Trương Tử Chiêu vội vội vàng vàng từ phía sau lá chắn trùng giáp, dẫn theo một người đàn ông trung niên, đi đến phía sau Sở Vân Thăng, lo lắng nói: "Tiên sinh Lennon, đây là trại chủ Thiện Vu Hùng của chúng tôi, có thể... có thể nói chuyện với ngài một chút được không?"
Hắn thật sự là không có lòng tin đối với chuyện một mình Sở Vân Thăng đối phó với nhiều ma quỷ Vu Thành như vậy.
Sở Vân Thăng nhanh chóng quay đầu lại nhìn, chưa kịp thấy rõ dung mạo của y thì đã xoay thân thể lại, hỏi ngược lại: "Các người không cảm thấy bây giờ không phải lúc sao?"
"Nếu như hai người các ngươi không muốn đi đời nhà ma ngay bây giờ, ta khuyên các ngươi tốt nhất là mau lùi trở về phía sau lá chắn trùng giáp đi, kẻ địch của các ngươi sắp sửa đến đây rồi!" Giọng điệu của Sở Vân Thăng rất dồn dập, hắn không biết vào lúc này, tên Trương Tử Chiêu này lại lên cơn cái gì, giờ này còn nói chuyện cái gì cơ chứ?
Lấy kinh nghiệm sinh tồn của hắn bây giờ mà xem, lúc này hẳn phải nên đề phòng cao độ, sẵn sàng chuẩn bị toàn lực đánh một trận mới phải. Đương nhiên nếu đánh không lại, cũng phải chuẩn bị đường rút cho mình, hắn từng khí phách dâng trào giết xuyên đàn côn trùng, đồng dạng cũng từng hèn mọn giả chết thoát thân.
Thiện Vu Hùng là một người nghiêm túc thận trọng, y đã từng là một sĩ quan chuyển ngành, nắm giữ các loại kỹ năng sinh tồn nơi dã ngoại, cùng với năng lực lãnh đạo nhất định, nhờ đó dần dần nhận được sự tín nhiệm của những người may mắn sống sót, trở thành trại chủ của cái trại cầu sinh có lên đến hơn một trăm người này.
Lúc này, y nhíu nhíu mày, Trương Tử Chiêu bỗng nhiên dẫn một người như vậy tới đây, còn tuyên bố người này là Thiên Hành Giả, sức mạnh mạnh mẽ, ... có điều trong ánh mắt sắc bén của Thiện Vu Hùng, Trương Tử Chiêu rất nhanh đã hiện ra vẻ không chắc chắn, khiến cho y hết sức lo lắng, Trương Tử Chiêu đặt tính mạng của toàn bộ người trong trại vào tay một vị Thiên Hành Giả không rõ lai lịch, không rõ ý đồ, không rõ năng lực, trong mắt y, quả thật là quá mức sơ xuất!
Có điều thời gian đã không còn kịp để y làm ra bất cứ phản ứng gì khác, tiếng bước chân sột soạt của ma quỷ Vu Thành, không cần đến năng lực của Thiên Hành Giả, dù cho là người bình thường thì cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Chuyện tới nước này, Thiện Vu Hùng giờ này cũng không có cách nào, chỉ có thể hy vọng Trương Tử Chiêu, à không, là vị Thiên Hành Giả này, không chém gió mà thôi.
Tầm nhìn của Sở Vân Thăng xa hơn so với người bình thường một chút, cho nên khi hắn nhìn thấy những kẻ vẫn luôn bị miêu tả là "ma quỷ" của Vu Thành này, những người may mắn sống sót phía sau hắn vẫn chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, suy cho cùng ánh sáng mờ ảo trên bầu trời rất khó xuyên thấu đến toàn bộ rừng rậm bào tử, lối đi nhìn chung vẫn luôn mờ tối khó có thể nhìn rõ.
Đương nhiên những kẻ này không phải là "ma quỷ" giống như côn trùng, bọn hắn cũng là một đám người, hơn nữa trong tay còn cầm vũ khí súng ống và tấm chắn giáp xác côn trùng càng tiện tay hơn, không giống như những bộ giáp xác chưa hề được cắt gọt qua của những người may mắn sống sót sau lưng hắn.
Bọn họ đi tới khoảng chừng ba mươi mét trước mặt Sở Vân Thăng, cắm xuống ba tầng lá chắn, lách cách lóc các, đủ các loại họng súng đều nhắm ngay vào Sở Vân Thăng và đám người sau lưng hắn ở đầu bên kia lối đi.
"Thiện Vu Hùng! Ngươi chạy đâu cho thoát!" Một gã đàn ông đeo mặt nạ chống độc quân dụng, nhẹ nhàng nhảy lên trên đỉnh mấy tầng lá chắn, lớn tiếng nói.
Võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa? Sở Vân Thăng rõ ràng cảm giác được khi hắn ta nhảy lên trên lá chắn, đã sử dụng đến năng lượng nguyên khí hệ hỏa.
Nhưng Sở Vân Thăng vẫn chưa nổ súng, họng súng của hắn vẫn đang tìm kiếm cái tên võ sĩ Bóng Tối hệ phong kia, ở cái lối đi nhỏ hẹp bị bao phủ bởi những sợi tơ bay và độc chướng bào tử này, chỉ cần đối phương nhẹ nhàng thao túng năng lực hệ phong, tạo nên một trận gió lốc, thì những độc chướng bào tử kia sẽ tung bay phủ kín toàn bộ không gian trong lối đi này.
Phải mau chóng tìm ra, rồi lập tức trừ khử hắn ta.
"Thiện Vu Hùng, ngươi thử nhìn cái lũ con sâu cái kiến xung quanh ngươi xem, bọn chúng căn bản không đáng để ngươi..." Gã đàn ông hệ hỏa thấy Thiện Vu Hùng không thèm nhìn mình, cười lạnh nói.
"Nín mẹ mày đi!" Thiện Vu Hùng dường như chẳng thèm tốn nước bọt với y, chỉ chửi đổng một câu.
"Lão Hùng, bớt tỏ ra anh hùng chó má gì đi, thế đạo này đã thay đổi, kẻ lạc hậu chính là ngươi, không phải ta! Ngươi hà tất phải theo chân bọn chúng cùng nhau chịu tội?" Gã đàn ông hệ hỏa vượt ngoài dự đoán của Sở Vân Thăng, không ngờ không lập tức phát động tấn công mà vẫn kiên nhẫn khuyên giải muốn thuyết phục kẻ địch của mình?
"Nếu phải sống như lũ súc sinh các ngươi, không bằng chết luôn cho rồi!" Thiện Vu Hùng hừ lạnh một tiếng, y đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
"Mẹ kiếp cái thằng không biết sống chết, lão đại của chúng ta..." Ở phía sau tầng lá chắn giáp xác côn trùng bên phía Vu Thành, chợt vang lên một giọng nói ngông cuồng, lời mắng mới được hơn phân nửa, thì đã bị gã đàn ông hệ hỏa phóng ra một luồng lửa đốt cho kêu gào thảm thiết.
"Câm miệng cho bố mày, Thiện Vu Hùng là ân nhân của bố, chúng mày có tư cách gì!" Gã đàn ông hệ hỏa nghiêm nghị nói.
"Ngô Vi Kiến, ngươi còn không biết đường hối cải! Nếu biết rằng ngươi sẽ biến thành như vậy, ban đầu ta quyết không cứu ngươi làm gì!" Thiện Vu Hùng khinh thường nói.
Ngô Vi Kiến nghe vậy, cười ha hả đáp: "Lão Hùng, ngươi quên rằng khi xưa hai ta làm lính trong cùng một tổ, chuyển ngành cùng một năm, cùng nhau vượt qua bao nhiêu gian nan hoạn nạn,... Ngươi nếu sớm biết thì chẳng lẽ không nhập ngũ làm lính luôn sao?"
"Ngươi là sỉ nhục của người lính!" Thiện Vu Hùng lạnh lùng nói.
"Lão Hùng, đừng tưởng rằng ta không ra tay được với ngươi! Vì ngươi, mẹ nó chính là vì ngươi, bố đây đã bỏ qua cho cái lũ heo này không biết bao nhiêu lần, bằng không ngươi cho rằng ngươi có thể tụ tập được hơn trăm người này sao? Con mẹ nó đừng có mà mơ!" Gã đàn ông hệ hỏa dường như bị đâm phải chỗ đau, giọng nói đột nhiên trở nên dữ tợn!
"Ta hỏi lại lần cuối, ngươi có đi theo ta hay không? Chỉ cần ngươi đáp ứng, thì ngươi chính là lão nhị của quân đoàn Ma Quỷ chúng ta, đồng thời ta cũng có thể đảm bảo, đám heo mà ngươi nuôi dưỡng này, sẽ được sống lâu hơn một chút so với lũ heo khác!" Tâm tình của gã đàn ông hệ hỏa bắt đầu có chút kích động.
Hắn vừa thốt ra những lời này, ở phía sau Sở Vân Thăng lập tức vang lên một tiếng hét hoảng hốt chói tai: "Ngô lão đại, ông đáp ứng rồi, buông tha cho Trương Tử Chiêu và Tỉnh Mâu Ấu, ông đáp ứng rồi mà..."
Giọng nói này đột ngột im bặt, gã đàn ông hệ hỏa buông khẩu súng tỉa trong tay xuống, lãnh đạm nói: "Ông đây cũng không thích kẻ phản bội!"
"Lão Lang, chuẩn bị nổi gió lên, trước hết để bọn chúng nếm mùi vị độc tố! Những người khác toàn thể sẵn sàng nổ súng!" Ngô Vi Kiến hét to ra lệnh, thở hổn hển vài hơi, lần nữa quát lớn: "Lão Hùng, ngươi không nên ép ta! Ta hỏi lại lần cuối, LÃO! HÙNG!!!"
Thiện Vu Hùng vẻ mặt kiên quyết, không chút phản ứng.
Sở Vân Thăng chờ chính là cơ hội này, tuy rằng chỉ như chỉ mành treo chuông, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, hắn bắn tuyệt đối sẽ trúng!
Võ sĩ Bóng Tối hệ phong chỉ vừa mới điều động nguyên khí, thì liền bị cảm giác nhạy bén của Sở Vân Thăng phát giác, một viên đạn nguyên khí hệ hỏa được Sở Vân Thăng tận lực dồn nén nguyên khí tạo nên, xuyên qua giáp xác côn trùng, xuyên qua thân thể một người, bắn trúng mục tiêu.
"A!..."
Ngọn lửa hừng hực, từ trên người tên võ sĩ Bóng Tối hệ phong phừng phừng bốc lên, chỉ trong nháy mắt, đã không còn hình người. Một đòn toàn lực của Sở Vân Thăng há là trò đùa?
Một đòn mất mạng? Thiên Hành Giả? Ngô Vi Kiến đột nhiên ngây ngẩn cả người!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK