Chương 185: Ngài Lennon.
...
"Ngươi cũng không biết Kim Lăng ở đâu?" Sở Vân Thăng thất vọng nói. Tứ chi bủn rủn, dốc hết toàn lực cứu người da đen này, thế mà lại nói rằng không biết Kim Lăng biến đi đâu!
"Vậy ngươi làm sao trốn ra được?" Hắn ngờ vực hỏi, Edgar rõ ràng chỉ là một người bình thường, căn bản không có khả năng trốn thoát khỏi lực hút của lối đi tiến vào thế giới côn trùng.
"Ngài Lennon, là như vầy, chúng tôi ở ba ngày, à không, bốn ngày trước, đã bị phái ra khỏi thành, ở tại nơi này, chúng tôi tận mắt nhìn thấy thành phố biến mất trong màn 'pháp thuật' thần kỳ..." Edgar cẩn thận giải thích, y có thể còn sống, tất cả đều là nhờ vào vị võ sĩ Bóng Tối mặc áo choàng này xuất hiện đúng lúc, tuy rằng y đã từng "nguyền rủa" người này chết luôn giữa đàn côn trùng cho rồi, thế nhưng bây giờ, có đánh chết thì cũng đừng hòng y chịu thừa nhận.
Người này thực sự quá mạnh, dùng từ ngữ của quê hương hắn để hình dung thì chính là: Superman!
Côn trùng hung ác không thể ngăn cản bước chân hắn, con ma vương Tử Viêm Ma Trùng vạn ác cũng không thể thiêu chết hắn, còn lũ chuột dơ bẩn mà ghê tởm, khi hắn tỉnh táo lại, tất cả đều biến thành một đống thịt nát, chẳng còn mảnh nào nguyên vẹn.
Mà người đàn ông này, vị Lennon này, gần như chẳng tổn hại đến một sợi tóc đứng trước mặt y, đây nếu không phải kỳ tích thì là gì!?
Y cũng không biết, Sở Vân Thăng thực ra đã trọng thương trong người, hoàn toàn là dựa vào một chút hơi sức cố gắng chống chọi.
"Hóa ra là như vậy..." Sở Vân Thăng chậm rãi thở dài một hơi, đám người kia cũng không phải là người trở về trái đất từ thành Kim Lăng, mà là đội nghiên cứu khoa học bị phái đến "chiến khu" thu thập tiêu bản từ trước đó, thảo nào có thể tránh được số phận bị hút vào "thế giới côn trùng".
Có điều hiện tại xem ra, không bị hút vào thế giới côn trùng cũng không thể coi là may mắn, xác chết đầy đất chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
"Ngươi gọi ta là gì?" Sở Vân Thăng nhíu mày nghi ngờ hỏi, sau khi xong vấn đề cấp bách nhất, bỗng nhận ra cái người da đen này vẫn luôn gọi mình là ngài Lennon, hắn liền nghĩ đến người áo choàng, chẳng lẽ tên của gã áo choàng chính là "Lennon"?
Dù gì hắn bây giờ cũng khoác trên mình bộ trang phục của người áo choàng, ngay cả chiến giáp cũng có màu đỏ, nhưng lại mang mặt nạ bảo hộ, nếu bị những người khác nhận nhầm cũng là rất có khả năng.
"A?" Edgar bị giọng nói đột ngột trở nên nghiêm trọng của Sở Vân Thăng làm cho giật mình, bản thân y vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương cực độ, dù là trong tình huống tạm thời đã xác nhận an toàn, thì dư âm của nguy cơ sinh tử vừa rồi cũng không phải chỉ chốc lát là có thể dẹp yên, hắn ấp úng lẩm bẩm chút tiếng Hán lơ lớ của mình: "Ở, ở quê hương tôi, người đội mũ, mặc áo choàng, hành động như điện chớp, thì chúng tôi đều gọi là Lennon..."
"Lennon?" Sở Vân Thăng đứng thẳng người dậy, chửi bâng quơ một câu, thầm nghĩ bản thân thật đúng là thần hồn nát thần tính, ngay cả giáo sư Tôn và Chúc Lăng Điệp mà cũng không biết tên của người áo choàng, thì những người bình thường này làm sao mà biết được chứ?
Hắn thu kiếm Thiên Ích lại, xách súng năng lượng tối lên, tới gần cái cửa sổ bị người ta cưỡng chế đập vỡ một lỗ hổng lớn, đưa mắt dò xét tình hình bên ngoài, dưới lầu một mảnh tối đen như mực, ngoại trừ từng điểm sáng xanh chứng minh nơi này còn có một lượng lớn chuột tồn tại, thì gần như chẳng còn nhìn thấy gì khác nữa.
Phương hướng di chuyển của bọn chuột phát quang khiến cho hắn âm thầm thở phào, chúng nó không chen chúc lao đến chỗ này nữa, mà là chọn một hướng khác từ từ rút lui, chúa tể của bóng tối dù sao cũng là Trùng tộc, đoán chừng bọn nó cũng không dám ngông nghênh tàn phá quá lâu.
Sở Vân Thăng tính nếu thêm một giờ nữa, bầu trời đại khái có thể tỏa ra ánh sáng lờ mờ, chờ khi có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, có thể định ra dự định, bây giờ việc hắn cần làm là tìm một chỗ trừ khử độc tố trong người, mau chóng khôi phục thực lực.
Mùi máu me bên trong tòa nhà này quá nồng, khắp nơi đều là máu đỏ sẫm, Sở Vân Thăng nhảy qua một cái xác nam trên yết hầu có cắm một con dao găm, nói: "Chuyển những xác chết này ra ngoài đi, tốt nhất là ném xuống tầng dưới cùng."
Những xác chết này nếu tiếp tục để lại nơi này, cũng không biết là sẽ thu hút thứ quái vật gì tới nữa, hắn thật sự đã bị đủ loại quái vật bất thình lình xuất hiện dọa cho sợ rồi.
Edgar khiếp đảm nhìn thoáng qua lối đi tối om, dù cho y thêm một lá gan nữa thì y cũng không dám xuống lầu, y bị dọa vỡ mật mất rồi!
Nhưng y lại không dám làm trái lời sai khiến của Sở Vân Thăng, run run di chuyển những xác chết, y đã quyết định rồi, chỉ kéo mấy cái xác này đến bên ngoài hành lang rồi liền gấp rút trở về.
Lúc này, Dung Nguyên Thể và độc tố thuộc tính hỏa trong cơ thể Sở Vân Thăng đã lần nữa về lại thế cân bằng, cũng từng chút từng chút tiêu diệt độc tố, Sở Vân Thăng phải đẩy nhanh quá trình này, vừa rồi hắn có thể dốc hết sức rút ra nguyên khí để thi triển kiếm chiến kỹ, nhưng lại không cách nào điều động đủ lượng nguyên khí bản thể cực lớn cần thiết để chế tạo "Khu Độc phù".
Lúc này hắn phải cung cấp lượng lớn nguyên khí bổ sung cho Dung Nguyên Thể, làm "đạn dược" để tiêu trừ độc tố, cũng chỉ có thứ võ sĩ Bóng Tối đặc biệt có được Nhiếp Nguyên phù như hắn mới có thể làm cái chuyện này, bằng không nếu chỉ dựa vào thân thể chậm rãi hấp thu nguyên khí thiên địa để cung cấp "đạn dược", chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể khỏi hẳn.
Sở Vân Thăng tìm trong căn phòng một chỗ tương đối sạch sẽ, ngồi xuống một cái là hơn ba tiếng đồng hồ, không có sự quấy rối từ côn trùng, chuột và những loại quái vật khác, lòng không tạp niệm tập trung đối phó với hỏa độc, quá trình đối kháng với độc tố được đẩy nhanh rất nhiều, chỉ mất thêm một lát sau khi trên bầu trời xuất hiện chút ánh sáng lờ mờ, chút độc tố cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ.
Trong phòng tràn ngập hương vị thịt nướng, Sở Vân Thăng chẳng hề cảm thấy thơm, cũng chưa đến mức buồn nôn, chuyện ăn uống giữa đống người chết từ lâu đã không phải lần đầu của hắn.
Trước khi hắn tiến vào phòng, trên mặt đất đã nằm rất nhiều xác chết, trong có có một cái còn ngã nhào vào trong đóng lửa, đốt cháy khét lẹt.
Tuy rằng Sở Vân Thăng không quá quan tâm đến mấy thứ này, nhưng dù gì cũng là một con người bình thường, tất nhiên trong lòng sẽ khó chịu, cho nên mới bảo người da đen kia chuyển mấy xác chết đó ra ngoài.
Nhưng Edgar lại chỉ chất đống số xác đó ngoài cửa hành lang qua loa cho xong, liền lập tức lui trở về, Sở Vân Thăng cũng không muốn nói thêm nữa, bản thể hắn đã khôi phục, chỉ cần không lỗ mãng xông vào giữa đàn côn trùng, thì ở rừng kiến trúc nơi thị trấn nhỏ này, những con côn trùng rải rác thỉnh thoảng xuất hiện hoàn toàn chẳng phải đối thủ của hắn.
Về phần người da đen, mọi người gặp nhau nơi bước đường cùng, Sở Vân Thăng cũng không giúp quá nhiều cho y được, tối đa là cho y thêm một ít thịt côn trùng làm thức ăn, với tình thế hiện nay, khu chất nhầy của Trùng tộc sớm muộn gì cũng khuếch tán đến nơi này, một người bình thường như y ở lại chỗ này thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng y cũng không có cái thực lực cùng mình lao ra khỏi vòng vây khu chất nhầy. Mặc dù là chính bản thân Sở Vân Thăng hắn, nếu muốn xông ra cũng là cửu tử nhất sinh, huống chi là một người bình thường như Edgar da đen.
"Ngài Lennon tôn kính, ngài muốn ăn một chút thịt chuột không?" Edgar dốc gan dốc ruột tìm kính ngữ hỏi, trên đống lửa, y đã nướng chín bốn năm miếng thịt chuột.
Bên trong Vật Nạp phù của Sở Vân Thăng ngoại trừ thịt côn trùng, thì lượng thức ăn từ thời đại Mặt Trời chỉ còn đủ dùng cho một tháng, nhưng hắn cũng không vì vậy mà chán nản, trái lại còn rất vui mừng, lương thực trên người mình càng ít, vậy thì lượng lương thực trong tòa nhà văn phòng ở Kim Lăng lại càng nhiều, an toàn tính mạng của mấy người gia đình cô lại được đảm bảo thêm vài phần.
Mình dù cho có ăn sạch số lương thực này, thì ít nhất vẫn còn thịt côn trùng đã khử độc có thể ăn được, mà ở bên phía tòa nhà văn phòng, trước khi mấy người giáo sư Tôn có thể hóa giải được độc tố, chỉ có thể dựa vào số lương thực mà hắn để lại.
Nguyện ông trời phù hộ cho họ được bình yên vô sự!
Sở Vân Thăng cầm lên một miếng thịt chuột được nướng chín, bỏ vào miệng nhai nuốt, không có muối, không có gia vị, mùi vị hết sức nhạt nhẽo, khó mà nuốt trôi, nhưng hắn và Edgar đều chẳng để ý nhiều như vậy, lấp đầy bụng so với gì khác đều quan trọng hơn.
Có cái gì ăn cái đó, thịt côn trùng so với thịt chuột cũng không khá hơn bao nhiêu.
Đối với con người, ảnh hưởng của việc thiếu thốn các thức ăn bổ sung khác như rau dưa đến cơ thể, ở Kim Lăng khi trước cũng ngày càng rõ ràng, võ sĩ Bóng Tối còn đỡ một chút, chứ người bình thường đã xuất hiện đủ các loại bệnh tật kỳ lạ..
Mấy thứ rau dưa, hay thậm thí là dưa muối mà Sở Vân Thăng chứa đựng trong Vật Nạp phù từ thời đại Mặt Trời, lúc đó đều được tòa nhà văn phòng liệt vào hạng vật phẩm cấp một, tính toán chi li các yếu tố thời gian, số người, khẩu phần để cẩn thận phân phối sử dụng.
Mà muối lại là một trong những vật tư mà Sở Vân Thăng coi trọng nhất ở thời đại Mặt Trời, hắn suy đoán tình huống của thời đại thảm họa qua mấy bộ phim ảnh trên TV, muối ăn không thể nghi ngờ chính là một thứ vô cùng quan trọng.
Có điều hiện tại, trên người Sở Vân Thăng cũng không có bao nhiêu muối ăn, phần lớn đều để lại ở tòa nhà văn phòng, tuy rằng thịt chuột lạt nhách chả có mùi vị gì, hắn cũng không định dùng đến chút muối ít ỏi mà cực kỳ quý giá trong Vật Nạp phù.
Không giống với người khác, trong thân thể hắn phần lớn đều đã là cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng hai, nhu cầu đối với những thành phần dinh dưỡng đặc thù trong thời đại Mặt Trời kia cũng không quá mức cấp bách, tạm thời vẫn có thể chịu đựng một chút, mặc dù chỉ cung cấp năng lượng sinh vật bình thường thôi nhưng cũng đủ cho hắn duy trì một khoảng thời gian.
Hai miếng thịt chuột vào bụng, trong bụng không còn đến nỗi đói không chịu nổi, nhưng vẫn chưa đến mức ăn no, chỉ mới thuộc dạng lửng dạ mà thôi.
Sở Vân Thăng tận lực khắc chế cảm giác thèm ăn của mình, giữ nguyên trạng thái như vậy. Nếu ăn quá nhiều, sẽ khiến cho thân thể sản sinh ra cảm giác mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Vào những thời điểm mà bốn phía xung quanh bao trùm trong nguy hiểm, bắt đầu từ lúc ở thành phố kinh khủng, hắn đã dưỡng ra cho mình cái thói quen này, bất kỳ thời khắc nào cũng giữ vững lòng cảnh giác và giữ cho đầu óc bản thân được tỉnh táo.
Xuyên qua khung cửa sổ vỡ nát, từ trên tầng mười lăm, có thể đại khái thu một góc cái thị trấn đô thị mới này vào trong mắt, lũ chuột trên đường phố từ lâu đã rút lui không còn sót lại con nào, chỉ để lại vô số "dấu răng" khắp nơi, thể hiện nơi đây đã từng gặp phải một cuộc tấn công quy mô lớn.
"Cái lũ chuột này trước giờ vẫn luôn ở trong thị trấn sao?" Sở Vân Thăng bỗng nhiên xoay người lại hỏi, một đàn chuột lớn như vậy nếu có hang ổ ngay tại thị trấn nhỏ, vậy sẽ có ảnh hưởng cực lớn đối với hành động kế tiếp của mình.
Sau khi hắn khôi phục thân thể thì chẳng hề e ngại cái lũ chuột này, dù cho là cái bọn chuột phát ra ánh sáng xanh kia cũng không thể uy hiếp được an toàn tính mạng của hắn, cái hắn lo lắng là, nếu như cái đàn chuột này chiếm cứ nơi này, vậy thì trong những trận chiến đấu giữa hắn và côn trùng sau đó, cái lũ chuột thể tích nhỏ, không nơi nào không vào được này sẽ làm lộ mục tiêu chạy trốn của hắn, cực kỳ bất lợi.
"Ngài Lennon, tôi dám thề rằng tôi chưa bao giờ gặp qua nhiều chuột như vậy, ngày hôm qua chúng tôi còn đang phát sầu vì thức ăn, khao khát tìm được một hai con chuột, chúng nó cứ như là bò ra từ trong địa ngục vậy, thực sự..." Edgar nói đến chuột, trên mặt không giấu được vẻ kinh hoảng, trên lớp da màu đen cứ như thể bị ai đó đấm cho một nhát vậy.
"Không sai, số lượng của chúng rất nhiều, hơn nữa có thể ăn bất cứ thứ gì." Sở Vân Thăng thu ánh mắt lại, kiểm tra súng ống vũ khí của mình một chút, chuẩn bị ra ngoài quan sát tình hình một chút, tìm hiểu động tĩnh của Trùng tộc ở khu chất nhầy, chọn lựa con đường đột phá thích hợp nhất.
"Lũ côn trùng thối tha kia không ăn chúng nó, thiên địch của chúng lại dần dần tiệt diệt, tốc độ sinh sôi nảy nở của chuột vô cùng kinh người, chỉ cần có đủ thức ăn, chúng nó có thể phát triển đến một số lượng cực kỳ kinh khủng..." Edgar vừa nói, bỗng trợn to hai mắt, la hoảng:
"Ngài Lennon, ngài có thấy cái bọn chuột phát sáng kia không? Phải rồi, ngài nhất định đã gặp. My God! Nhất định là tốc độ sinh sôi nảy nở của chúng quá nhanh, tiến hóa, di truyền, chọn lọc tự nhiên, khiến cho thế hệ tiếp theo của chúng càng thêm dễ thức tỉnh, cái bọn chuột phát sáng đó sẽ càng ngày càng nhiều!"
"Đáng tiếc con người không có được tốc độ cỡ này." Sở Vân Thăng trực tiếp chỉ ra điểm yếu của vấn đề, hắn không biết giải thích của Edgar có chính xác hay không, có điều đêm hôm qua hắn cũng cảm giác được số lượng chuột thức tỉnh dường như có hơi nhiều hơn số lượng đáng có một chút.
"Ngài Lennon? Ngài, ngài muốn rời đi sao? ...." Edgar kinh hoảng phát hiện Sở Vân Thăng đang nhanh chóng lướt qua căn phòng đi về hướng cánh cửa, y run rẩy cả người, người này mà đi, bản thân mình biết làm thế nào?
Đừng nói là côn trùng, ngay cả lũ chuột kia thôi cũng có thể cắn chết bản thân, nhưng y không có bất cứ thứ gì có thể giữ cái người mặc áo choàng này lại, nếu như y là Tô tiểu thư thì có thể dùng thân thể đàn bà cố gắng giữ người này lại, nếu như y là võ sĩ Bóng Tối thì có thể phụ giúp được người này.
Đáng tiếc y không phải là gái đẹp, cũng không phải là võ sĩ Bóng Tối có sức mạnh mạnh mẽ, một người da đen ngoại quốc với hai bàn tay trắng, ngay cả chính bản thân y cũng biết trong cái thời đại tối tăm hiểm ác này, cầu xin trợ giúp từ một người xa lạ căn bản là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
"Buổi tối ta sẽ trở lại, nhỡ kỹ, bắt đầu từ bây giờ cho đến trước khi bóng tối giáng xuống, ngươi phải bổ sung giấc ngủ, sau khi bóng tối bao trùm, vào ban đêm ngươi phải canh gác cảnh giới, như vậy có lẽ chúng ta có thể hợp tác một khoảng thời gian." Sở Vân Thăng thoáng gật đầu nói, hắn phải tranh thủ lúc bên ngoài có chút ánh sáng để đánh lén côn trùng, làm ra một lượng lớn Nhiếp Nguyên phù, chế tạo nguyên phù, chuẩn bị cho khoảnh khắc xông ra khu chất nhầy cuối cùng.
Chiến đấu kịch liệt cần có giấc ngủ yên ổn ban đêm đảm bảo, đây cũng là tác dụng duy nhất mà một người bình thường như Edgar có thể làm được, nếu như có hổ con ở đây, Edgar ngay cả chút tác dụng đó cũng chẳng có.
Sở Vân Thăng cầm lên một khẩu súng tự động rơi trên mặt đất, ném qua cho Edgar, nói: "Cầm lấy súng, nếu như ngươi không làm ta, ta chỉ có thể nói nguyện thượng đế phù hộ ngươi!"
"Ngài Lennon tôn kính, xin, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng!" Edgar ngạc nhiên phát hiện, trong mắt của ngài Lennon, bản thân vẫn còn một chút tác dụng, điều này đúng là vượt quá dự liệu của y!
Đến từ một quốc gia phương tây, từ nhỏ Edgar đã hiểu một điều, một người bị khống chế, bị bóc lột cũng không phải là đáng buồn nhất, thật sự đáng buồn nhất chính là những người mà đến "giá trị bị khống chế và bóc lột" cũng không có.
Edgar còn đang tự cảm thấy may mắn thì Sở Vân Thăng đã biến mất nơi cuối hành lang.
Hắn cần ở lại cái thị trấn đô thị mới này một thời gian, ít nhất là đến khi Tử Viêm Ma Trùng hoàn toàn khôi phục đã, thì hắn mới có thể cân nhắc đến chuyện làm sao để xông ra khỏi khu chất nhầy.
Sở Vân Thăng mới ra thịt trấn nhỏ, men theo những hố bom hướng về mặt phía đông cẩn thận di chuyển chưa được bao lâu, liền nhanh chóng rút lui trở về, một con Tử Viêm Ma Trùng không ngờ xuất hiện ở một chỗ không xa mặt đông thị trấn nhỏ, đang lanh quanh tuần tra khắp nơi.
Nơi đây đã là thiên hạ của côn trùng, Sở Vân Thăng không dám hành động tùy tiện, lỡ mà bị phát hiện thì chỉ có nước chết!
Hắn lén lút ẩn nấp về phía mặt tây, nhưng trong lòng lại có một tính toán cực kỳ lớn mật: Nếu như lại phong ấn thêm một con Tử Viêm Ma Trùng nữa, có hai con Tử Viêm Ma Trùng cùng chạy song song, lại có thêm một đội Kim Giáp Trùng, lúc này mới có hy vọng xông ra khỏi vòng vây của côn trùng!
Nhưng Tử Viêm Ma Trùng nào có dễ bắt như vậy? Cái cách mà hắn thường dùng trước đây, khi sự cảnh giác của côn trùng đối với con trùng phong ấn của hắn càng ngày càng cao, thì đã không thể nào sử dụng nữa, phải lần nữa nghĩ ra một kế sách chu toàn mới.
Có điều trước đó, mục tiêu của Sở Vân Thăng là những con Thanh Giáp Trùng bay lượn trên không kia, hắn phải luyện chế lại chiến giáp, thậm chí phải chuẩn bị từ hai bộ trở lên..
Xông ra khu chất nhầy, hắn sẽ phải đối mặt với sự vây công của lượng côn trùng khổng lồ trước giờ chưa từng có, vòng vây của côn trùng ngày hôm qua cũng chỉ coi là cơn mưa lất phất mà thôi.
Tất cả nguyên phù tấn công, chiến giáp, các loại vũ khí và trạng thái của bản thân, đều phải đạt đến mức độ cao nhất mà cảnh giới Hai Nguyên Thiên trước mắt có thể đạt đến!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK