Sở Vân Thăng thả thức ăn trong tay xuống, cười cười hỏi: "Lão Tào, ngươi cái gì cũng tốt, chẳng qua lá gan quá nhỏ, cũng không biết làm sao mà ngươi sống tới hôm nay được? Ngươi xem La Hằng Thâm phụ trách tình báo, hắn hẳn đã biết những lời đồn này trước cả ngươi, còn có đám Lục Tinh Thập Bát Tướng đó, bọn họ khẳng định ít nhiều cũng nghe qua một ít, thế nhưng chỉ có một mình ngươi tới tìm ta!"
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, cũng chỉ vào hướng nơi Hỏa sứ ở, tiếp tục nói: "Ta thật cao hứng, chứng tỏ trong lòng ngươi vẫn có lão già ta đây, tối thiểu ngươi coi ta là người một nhà, đến đây cảnh báo ta, sợ ta đứng ở sai đội, đúng không?"
Tào Chính Nghĩa lúng túng gật đầu.
Sở Vân Thăng thu nụ cười lại, đứng lên, đi tới cửa, quay đầu lại nghiêm mặt nói: "Lão Tào, đã như vậy, ta cũng không xem ngươi là người ngoài, ta có thể nói cho ngươi biết, lời đồn đó đích thực là sự thật!"
"Sự thật?!!! Vậy, vậy..." Tào Chính Nghĩa nghe mà giật mình, không khống chế được tâm tình la hoảng lên.
Sở Vân Thăng khoát khoát tay, lại lần nữa ngắt lời lão: "Nghe ta nói hết đã, người anh hùng này là thật, hơn nữa rất nhanh sẽ xuất thế! Thế nhưng tuyệt đối không có khả năng không để Băng tộc Hỏa tộc trong mắt, đây thuần túy là đồn đại vô căn cứ!"
"Cụ quản sự, vậy là?" Tào Chính Nghĩa không hiểu hỏi lại.
Sở Vân Thăng nhìn quảng trường ngoài đại điện nói: "Ngươi còn nhớ hai nam một nữ mà ta phái ngươi và Edgar lùng sục khắp thành không? Ba người này chính là ứng viên "anh hùng", đồng dạng ở thành Xuy Tuyết còn có bảy người cũng có tư cách ứng viên, vài ngày sau, sẽ công bố xem nhà ai được trúng! Ngươi nghĩ xem, nếu như Hỏa sứ hay Băng sứ sợ vị "anh hùng" này xuất thế, còn có thể để bọn họ sống tới ngày nay sao?"
"Ý ngài là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của đại nhân Hỏa sứ?" Tào Chính Nghĩa cẩn thận nói ra phỏng đoán của mình.
Sở Vân Thăng cũng không phải đang lừa gạt Tào Chính Nghĩa, sau khi nghe lão ta mang tới lời đồn này, hắn lập tức liền đoán được thật giả, Hỏa sứ liệu có sợ hay không đã không thể nào kiểm chứng nữa, vì nó đã chết rồi!
Thế nhưng Băng sứ của Băng tộc còn sống, các nàng dám can đảm giữ lại bảy vị ứng viên, ít nhất chứng tỏ chúng nó cũng không e ngại cái vị "Thiên Đạo Nhân" được bóng người trong kính khoác lác vô cùng thần kỳ kia.
"Lão Tào, có vài chuyện, có nói ngươi cũng không hiểu, bởi vì chính ta cũng không hiểu." Sở Vân Thăng rút ra hai điếu thuốc, ném cho Tào Chính Nghĩa một điếu, làm lão mừng phát sợ, vội vàng châm lửa giúp Sở Vân Thăng.
"Tiểu nhân hiểu, chuyện không nên hỏi tuyệt đối sẽ không hỏi." Tào Chính Nghĩa làm như hiểu chuyện mở miệng cam đoan.
Sở Vân Thăng lắc đầu: "Lão Tào, ngươi phải hiểu, thế đạo này bất kể là Hỏa sứ đại nhân của chúng ta, hay là vị "anh hùng" chưa xuất thế kia, thì những tiểu nhân vật kẹp ở giữa như chúng ta, bản thân mình đầu tiên phải trở nên mạnh mẽ mới là vương đạo, bằng không ai sẽ quan tâm đến ngươi? Ai cho ngươi cơm ăn? Giá trị của một người cao thấp thế nào thường thường nằm ở chỗ giá trị lợi dụng của hắn có bao nhiêu, người không có giá trị lợi dụng, đến chó cũng chẳng thèm quan tâm, ngươi nói đúng không?"
Tào Chính Nghĩa bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, ông cụ sao tự dựng lại nói ra những lời trước nay chưa từng nói này?
"Ngươi là do ta ép buộc cất nhắc lên, có ta chống, ngươi bình yên vô sự, không ai dám không phục ngươi, đạo lý này ngươi chắc chắn hiểu." Sở Vân Thăng khẽ búng điếu thuốc nói.
Tào Chính Nghĩa có thể nói là con rối do một tay hắn dựng lên, mặc dù lá gan lão hơi nhỏ, thế nhưng làm việc cho Sở Vân Thăng hắn thì trước nay luôn tận tâm tận lực, trung thành tận tụy, thậm chí ngày hôm nay còn cố ý chạy tới nhắc nhở hắn tin tức "Hỏa sứ có thể không trông cậy được", khiến cho Sở Vân Thăng ít nhiều có chút xúc động.
Mấy ngày sau, hắn sẽ phải rời khỏi nơi này.
Sau khi hắn ra đi, bằng vào trí tuệ và thực lực của Tào Chính Nghĩa, không có cái gì trấn được La Hằng Thâm và Lục Tinh Thập Bát Tướng, chuyện bị kéo xuống khỏi chức thành chủ vẫn có thể coi là tốt, xoay sở không xong nói không chừng sẽ gặp phải trả thù mà mất luôn cả mạng.
Nếu như ngay từ đầu không có Sở Vân Thăng hắn, Tào Chính Nghĩa cũng không đứng tại nơi này, hiện tại có lẽ vẫn đang quy quy củ củ đứng tại vị trí thích hợp với lão, cho nên trước khi bản thân rời đi, Sở Vân Thăng muốn giao cho gã "thành chủ" vẫn luôn "trung thành" với mình này một vài thứ, hy vọng có thể giúp lão vượt qua một kiếp.
"Thực lực của ngươi, trong số Lục Tinh Thập Bát Tướng chỉ có thể xem như trung bình, phỏng chừng ngay cả lão Uông cũng đánh không lại, nếu cứ thế mãi, ngươi cũng không thể áp chế được bọn hắn." Giọng nói Sở Vân Thăng rất bình thản, tựa như hai lão bằng hữu đang tâm sự với nhau, tiếp đó hắn móc từ trong ngực ra hai bình chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng to cùng với vài tờ giấy, nói:
"Thứ chứa trong bình này, chắc hẳn ngươi và La Hằng Thâm đều biết. Công pháp trên mấy tờ giấy này vốn chuẩn bị cho người lập được công lớn trong số Lục Tinh Thập Bát Tướng, nhưng hiện tại đều giao cho mình ngươi!
Mấy ngày này, ngươi không cần xen vào mấy chuyện linh tinh trong thành, đều giao cho La Hằng Thâm xử lý cả đi, cũng đừng đụng tới mấy người phụ nữ lung tung kia của ngươi, ở yên trong nhà, mượn thứ trong bình, rèn luyện mấy công pháp này, tập trung nâng cao thực lực của ngươi lên một đoạn!"
Tào Chính Nghĩa đã sớm thèm nhỏ dãi thứ chất dịch trong bình, lúc này thấy Sở Vân Thăng thoáng cái liền lấy ra hai bình to cho lão, quả thật không giám tin vào hai mắt mình, còn cả công pháp cao cấp hơn, chỉ giao cho một mình lão, thực sự kích động vô bờ.
Mà giọng nói bình thản, ôn hòa của Sở Vân Thăng, lại khiến lão có cảm giác xúc động khác thường, lão lúc này mới có cái cảm giác được Sở Vân Thăng xem như chân chính người mình.
"Cảm ơn! Thật rất cảm ơn ngài, cụ quản sự, tôi nhất định sẽ không cô phụ sự tin cậy của ngài!" Tào Chính Nghĩa nội tâm xôn xao nói.
"Được rồi, tranh thủ thời gian tu luyện đi!" Sở Vân Thăng phất phất tay, những công pháp đó là công pháp ở chuỗi đảo thứ tư và thứ năm mà hắn mới lấy được từ thần vực, còn chưa có thời gian sửa chữa bổ sung, nhưng cũng đã đủ cho loại trình độ như Tào Chính Nghĩa tu luyện.
Hắn đã nghe từ chỗ bóng người trong kính, đến nay còn chưa có ai có thể đột phá đến chuỗi đảo thứ năm, cho dù là chuỗi đảo thứ tư, người có thể xuất hiện ở nơi đó cũng hiếm hoi trăm người không được một!
Tào Chính Nghĩa đi rồi, Sở Vân Thăng một hơi quét sạch số thịt trùng còn lại, năng lượng từ thức ăn bất cứ lúc nào cũng phải bổ sung đến trạng thái tốt nhất, thân thể của hắn hiện tại cũng không thể suy sụp, với Dung Nguyên Thể không ngừng không nghỉ cải tạo, hắn luôn cần một lượng lớn năng lượng sinh vật.
Tiếp đó, dùng gần một giờ đồng hồ, Sở Vân Thăng lặp đi lặp lại thử nghiệm hiệu quả phòng ngự của Huyền Ba Tráo mới, quả nhiêu không làm hắn thất vọng, thông qua nguyên phù mới, sau khi truyền "tổ hợp biến chủng" nguyên khí bản thể chất lượng cao của hắn vào trong máy phát, hiệu quả phòng ngự của Huyền Ba Tráo tăng tiến vượt bậc, vượt xa trạng thái lúc trước của người áo choàng, tối thiểu cũng phải gấp ba lần trở lên!
Hắn vẫn nhớ rõ, lúc trước người áo choàng dựa vào phòng ngự của Huyền Ba Tráo cũ, liền có thể chống chọi vật thể bay và một cô gái áo trắng khác đồng thời tấn công, mà hôm nay tính năng đã đề cao tận ba lần, cho dù thực lực của mình yếu hơn người áo choàng, nhưng một ưu một khuyết bổ sung qua lại, hắn chí ít cũng có thể chịu đựng được công kích của vật thể bay!
Nếu như để thần vực biết được, bất kể là công pháp hay là vũ khí của nó, chỉ cần rơi vào tay Sở Vân Thăng liền không còn như trước, hiệu quả uy lực tăng lên không chỉ vài lần, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Giữa lúc Sở Vân Thăng đang liên tưởng, đột nhiên cảm nhận được bản thể Minh ở nơi sâu trong Cự Phần đang gấp gáp gọi "phân thân áo choàng" trở về.
Sở Vân Thăng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng bỏ lại tất cả mọi chuyện, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khu chất nhầy.
Côn trùng, trước nay luôn là kẻ địch lớn nhất của hắn, thế nhưng lúc này lại trở thành chỗ dựa vững chắc nhất mạnh mẽ nhất, trước khi hắn rời khỏi khu vực Hoàng Sơn, quyết không thể để nó có bất kỳ sai sót nào!
Hắn một đường lao như bay, đến gần khu chất nhầy, mới cẩn thận mười hai phần, tỉ mỉ kiểm tra một phen, sau khi không phát hiện hành tung của Băng tộc áo trắng, mới hơi chút yên tâm phần nào.
Chỉ cần không phải chúng nó đánh tới, hết thảy đều dễ xử lý.
Tại Cự Phần số 1 nơi Minh ở, Sở Vân Thăng rất nhanh tìm được bản thể của nó, lâu rồi không thấy, không ngờ nó đã biến ra to gấp đôi có hơn, toàn bộ túi ấp trứng đều căng phồng, không ngừng nhúc nhích, dường như lập tức liền sẽ phá xác thoát ra.
Không mất bao lâu, phân thân áo choàng cũng theo vào Cự Phần, nó vừa hiện thân, liền có một cái đường ống nhỏ dài chắm vào thân thể nó, hút về một đám chất nhầy màu sắc rực rỡ, mục tiêu trở về chính là bản thể Minh.
Sở Vân Thăng không can thiệp vào hành động của Minh, thông qua lệnh phong ấn, hắn vừa biết được, từ sau khi người áo choàng chết ở chỗ này rồi bị Minh hút khô thân thể, Minh vẫn luôn ở vào trạng thái ấp trứng sinh trưởng lâu dài, mà hiện tại, đã đến thời khắc mấu chốt phá kén thoát ra.
Minh cần tập trung tất cả lực lượng, toàn lực xung kích!
Sở Vân Thăng nhàm chán đứng bên cạnh nhìn một lúc, phương thức tiến hóa của côn trùng thật sự là vô cùng kỳ lạ, bằng trình độ gà mờ của hắn hiện tại, cũng không tìm được cái gì có giá trị tham khảo. Sau khi thu lấy số chất nhầy thúc đẩy mấy ngày qua, liền một mình vội vàng trở về thành Liệt Hỏa.
Minh muốn lột xác cũng không phải nhất thời nửa khắc là có thể hoàn thành, dựa vào lệnh phong ấn trao đổi với Minh, thì cần tối thiểu thời gian bốn ngày.
Sở Vân Thăng lúc này cũng không cần gia tăng tốc độ tu luyện, lượng chất nhầy thúc đẩy mà Cự Phần sản sinh lúc trước vẫn còn dư một phần, cho nên hắn trực tiếp hạ lệnh, cả tòa Cự Phần đình chỉ tất cả công tác khác, toàn lực phối hợp giúp Minh xung kích!
Một khi Minh ấp trứng thăng cấp thành công, nói không chừng liền có thể phá tan hạn chế tại Cự Phần, hiệu lệnh đàn trùng quét sạch mọi chướng ngại, khi đó chẳng khác nào cơn đại hồng thủy mãnh thú, không có mục tiêu nào mà không công hạ được!
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi ra khỏi thần vực, cách lúc Thiên Đạo Nhân quy vị chỉ còn ba ngày, đến ngày thứ bảy, cũng chính là ngày định kỳ thần vực mở ra, dựa theo tin tức mà bóng người trong kính tiết lộ, đó chính là lúc Thiên Đạo Nhân quy vị.
Sở Vân Thăng cũng không lãng phí thời gian, nhất là thời khắc mấu chốt thế này, giành giật từng giây thời gian ba ngày, một mặt thường xuyên đi thăm dò tình hình xung kích của Minh, một mặt tranh thủ chế tạo các loại chiến phù.
Lượng Nhiếp Nguyên phù dự phòng của hắn vô cùng hùng hậu, rốt cuộc có thể được tận hưởng cảm giác "tài đại khí thô" một lần, cho nên cái ống năng lượng lỏng xanh lam mà hắn lấy được khi đánh giết ở chuỗi đảo thứ nhất khiến thần vực xảy ra lỗi cũng không cần thiết sử dụng nữa.
Từ sau khi biết được học thuyết họ Phan, hắn phát hiện chất dịch màu lam bên trong ống năng lượng này cũng là một loại tổ hợp năng lượng trạng thái ổn định trung bình, về phần tác dụng của nó là gì thì vẫn không thể biết được.
Để tránh cho tương lai nếu gặp phải thứ tốt như Huyền Ba Tráo mà lại không có năng lượng để dùng, hắn quyết định tạm thời niêm phong cái ống năng lượng này rồi cất vào kho, dù sao mình cũng không phải tiền bối, có thể nghiên cứu ra một nguyên phù phù hợp cho việc sử dụng Huyền Ba Tráo được một lần đã không dễ, nếu làm lại một lần, chưa chắc đã may mắn như vậy.
. . .
Thời gian từng giây từng phút trôi nhanh, cách ngày Thiên Đạo Nhân quy vị cũng càng ngày càng gần, tâm tình của Sở Vân Thăng cũng càng lúc càng khẩn trương lên.
Tiến độ tu luyện của Tào Chính Nghĩa không biết đã đến đâu rồi, nói chung tới ngày thứ sáu, Sở Vân Thăng đã không để ý tới lão nữa, dẫn theo Edgar xuất hiện tại nhà giam bí mật dưới đại điện.
Nói là nhà giam, trên thực tế đãi ngộ của ba vị ứng viên này có thể so được với gã thành chủ Tào Chính Nghĩa, áo cơm không lo, chậm chí còn được cung ứng vitamin nữa.
Sự tình quan trọng, Sở Vân Thăng tự mình tọa trấn, thủ bên ngoài là đám người Edgar.
"Cái cần dặn dò các ngươi đều đã dặn dò rồi, chính các ngươi động thủ đi! Xin yên tâm, trong ống điện tử có dung dịch dinh dưỡng công nghệ cao, ta đã tự mình thử nghiệm qua, đảm bảo các ngươi sẽ không chết đói, cũng không bị nghẹt thở chết đâu." Sở Vân Thăng kiềm nén kích động trong lòng, mở miệng căn dặn.
Bao nhiêu ngày qua, hắn luôn chờ đợi giờ khắc này.
Hai vị ứng viên nam liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu loạt xoạt cởi quần áo, mà một vị ứng viên nữ khác thì lại vẫn không hề có động tĩnh gì.
Thấy Sở Vân Thăng nhìn về phía mình với ánh mắt nghi hoặc, người phụ nữ này bỗng nhiên như phát điên, nhào đến quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Sở Vân Thăng nói: "Cụ quản sự, tôi xin ngài, đừng bỏ tôi vào đó, tôi cầu xin ngài, tôi còn có con nhỏ, tôi không muốn chết, tôi xin ngài, xin ngài phát từ bi!"
"Ta nói rồi, đây chỉ là quá trình tuyển chọn cuối cùng, các ngươi tổng cộng có mười người, còn có bảy người ở thành Xuy Tuyết cũng đang chuẩn bị sẵn sàng, không có gì nguy hiểm đến tính mạng đâu, ngược lại chỉ cần được chọn trúng, đó chính là chuyện tốt bằng trời! Nếu như cô ngại phải cời đồ trước mặt chúng ta..." Sở Vân Thăng nhíu mày, lúc này vậy mà lại có ứng viên không muốn tiến vào trong ống điện tử, chỉ đành tận tình khuyên nhủ.
Người phụ nữ kia lắc đầu như điên, gào khóc: "Không phải, không phải đâu! Xin ngài, tôi đi vào nhất định sẽ phải chết, không thể sống sót, tôi không sợ chết, nhưng tôi còn có con, cầu xin ngài rủ lòng từ bi!"
"Vì sao?" Sở Vân Thăng đứng lên, chuẩn bị dùng sức mạnh, đây quả thật là cố tình gây sự, đoán chừng trong khoảng thời gian này bị giam giữ nên thần kinh không quá bình thường.
Người phụ nữ ôm chặt lấy ống quần Sở Vân Thăng, đau khổ cầu khẩn: "Là thật đó, cụ quản sự! Là thật, tai họa đến nơi, tôi làm sao dám lừa ngài? Tôi là chuyên gia mật mã học, khi nó kiểm tra chúng tôi, tôi lại tính toán suy diễn ngược lại chương trình của nó, chúng tôi đều phải chết, chỉ có một người có thể sống sót, là thật, chín người đều sẽ phải chết! Xin ngài tin tưởng tôi đi, tôi thật sự không lừa gạt ngài, nếu như không phải thật, tôi cũng không cần phải sợ hãi, tôi xin ngài mà!"
"Ngươi nói cái gì!?" Sở Vân Thăng kinh hãi, biến sắc hỏi lại.
Hai người ứng viên nam khác cũng bị dọa cho mặt không còn giọt máu, quần áo cởi được phân nửa cũng ngừng lại, ngơ ngác đứng tại đó không biết phải làm sao.
Ba người bọn họ vẫn luôn bị cách ly giam giữ, hai người kia phỏng chừng cũng là lần đầu tiên nghe được cái tin tức kinh người này, trước tiên mặc kệ thật giả thế nào, có ai lại muốn chết chứ?
Sở Vân Thăng đưa tay túm lấy áo người phụ nữ, lạnh lùng nói: "Tới cùng xảy ra chuyện gì? Nói rõ ra cho ta? Nếu như ngươi dám nói dối nửa chữ, đừng nói là ứng viên, cho dùng là chính Thiên Đạo Nhân thì ông đây cũng quyết giết không tha!"
Người phụ nữ kia đại khái bị Sở Vân Thăng nắm quá chặt, sắc mặt chợt đỏ bừng, đau đớn nói: "Thưa cụ.. cụ quản sự, xin ngài... thả.. thả tôi xuống, tôi không dám lừa.. lừa gạt ngài.. khục..."
Sở Vân Thăng buông cô ta ra, giọng nói hơi hòa hoãn lại, nhưng sắc mặt vẫn xanh xám như trước: "Ta không phải nhằm vào cô, đừng sợ, mau nói xem xảy ra chuyện gì!?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK