Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Edgar, ta rất cao hứng vì được biết ngươi, ngươi là một quý ông đường đường chính chính, nếu như còn ở thời đại Mặt Trời, ta nhất định..." Những lời đầu của Sở Vân Thăng đầy nặng nề, khi nói đến chỗ này, bỗng nhiên khuôn mặt chợt giãn ra, chỉ chỉ Edgar cười nói: "Nếu như ở thời đại Mặt Trời, một gã nước Mỹ như ngươi, tiến sĩ tốt nghiệp từ Ivy League, chúng ta một trời một đất sợ rằng vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, sẽ chẳng bao giờ quen biết nhau!"

"Không đâu, ngài Lennon, dù cho thảm họa không xảy ra, chúng ta nhất định vẫn sẽ quen biết nhau ở một lúc nào đó, thay bằng một câu tục ngữ Trung Quốc, đó chính là duyên phận đã được mệnh trời định sẵn!" Edgar khổ sở nói, lúc này y đã rõ ràng Sở Vân Thăng đang bàn giao "hậu sự", y chưa bao giờ thấy Sở Vân Thăng lại bi quan như lúc này.

"Có lẽ vậy, nói chung ta rất vui vì được làm bạn với ngươi, đó là vinh hạnh của ta." Giọng nói của Sở Vân Thăng lại trầm trầm xuống.

Lời hắn nói đều là thật lòng, sau khi Kim Lăng biến mất, người có thể giúp hắn bình yên đi vào giấc ngủ, chỉ có một mình Edgar.

"Ngài Lennon, chúng ta nhất định có thể xông ra, giống như lúc chúng ta ở ngoài Kim Lăng, cuối cùng ngài vẫn có thể như kỳ tích xông ra khỏi vòng vây của côn trùng, chúng ta có thể làm một lần nữa, tôi giúp ngài bọc hậu, bắn lén!" Edgar nắm nắm đấm, có chút kích động thốt lên.

"Edgar, lúc này khác với lúc đó, khi đó dưới Kim Lăng, côn trùng cũng không đoán được rằng chúng ta muốn đột phá vòng vây, chúng nó không hề đề phòng, lại thêm 'chỉ huy' của bọn chúng cũng kiêng kỵ ta, hơn nữa còn bị thương, mấy việc này ngươi không biết, cho nên ta mới có thể cửu tử nhất sinh thành công phá vây, mà trước mắt - " Sở Vân Thăng hơi ngừng lại, chợt nghe ngoài cửa truyền tới một tiếng nhạc trầm thấp, sâu lắng, bi thương.

Cả người hắn run lên, tiếng nhạc như vuốt ve linh hồn hắn, tràn đầy kỳ ảo, đau thương và cô độc....

Sở Vân Thăng bất tri bất giác đứng lên, đi tới trước cửa, đưa tay đẩy cửa gỗ ra, ngẩng đầu nhìn tới.

Chỉ thấy cả bầu trời là đất đá rơi rụng lả tả, mịt mờ hỗn loạn, tựa như ngày tận thế màu xám đang đổ nát, thê lương vô hạn.

Chừng mười thi thể lạnh như băng, lẳng lặng nằm trước đại điện, mấy gã học sinh Thiên Hành Giả lặng im nhìn chúng.

Mái tóc luôn búi lên của Tưởng Thiên Thấm đã xõa xuống, mặc gió phiêu tán, nàng buồn bã đứng ở một góc, trong tay đang cầm một nhạc khí hình trứng, liên miên bất tuyệt thổi lên cái khúc nhạc chấn động tâm hồn này.

Khí lạnh trắng phau vây quanh nàng, theo từng nốt nhạc "nhẹ nhàng nhảy múa", khi thì cao thấp, khi thì tán tụ, lượn lờ lả lướt, tiêu điều thê lương, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ...

"Thiêu đi...." Trác công tử đã không còn bộ dạng bất cần đời như lần đầu Sở Vân Thăng thấy hắn, trên mặt trên người lộ vẻ bụi bặm lấm lem, bi thương nói.

Hai gã Thiên Hành Giả hệ hỏa đứa ở hai bên, phóng ra ngọn lửa hừng hực, trong nháy mắt nuốt chửng lấy mấy chục thi thể học sinh....

"Đó là Huyên, nhạc Sở cổ - Ai Sính."* Đàm Ngưng chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng Sở Vân Thăng, nhẹ giọng nói.
*Huyên bầu đất hình quả lê, rỗng ruột, có lỗ để thổi.

Sở Vân Thăng nhìn ngọn lửa hừng hực bốc lên, không nói gì, hắn không hiểu Huyên, cũng không hiểu nhạc Sở cổ, càng không biết "Ai Sính" là gì, nhưng khúc nhạc trầm lắng thê lương này tựa như muốn xoắn nát hồn phách hắn....

Hắn nặng nề đóng cửa lại, lặng lẽ đi tới trước mặt Viên Kỳ Dương còn đang hôn mê, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán phát nóng của nó, xuôi theo gò má xuống đến tận tấm Vật Nạp phù chứa "di thư" dưới nách, ngón tay ngừng lại tại đây, cũng không nhúc nhích thêm chút nào nữa.

Sở Vân Thăng đột nhiên như hiểu ra được hàm nghĩa trong ánh mắt vị lão giả tay áo phiêu phiêu thấy trong bia đá, là hy vọng hay là bất đắc dĩ?

Khúc nhạc của Tưởng Thiên Thấm chuyển sang ai oán, hấp hối....

Sở Vân Thăng đưa tay ôm lấy Viên Kỳ Dương, nhét vào trong tay Edgar, dứt khoát nói: "Mang đi đi, sống sót cho tốt!"

. . .

Edgar đi rồi, Sở Vân Thăng vẫn một mực trầm mặc, mãi đến khi người thứ ba là Tào Chính Nghĩa tiến vào, mới phá vỡ cái bầu không khí bức bối này.

"Lão Tào, nói ngắn gọn, luyện bản lĩnh cho giỏi, cụp đuôi làm người!" Sở Vân Thăng trấn an lão ta: "Sau đại chiến, đừng lăn lộn với La Hằng Thâm nữa, ngươi không chơi lại hắn. Vị tiểu thư họ Tưởng kia là người tốt, ta đã thông báo với Edgar, ngươi có thể đi cùng với các nàng, cũng có thể phối hợp giúp đỡ lẫn nhau."

"Cụ..." Tào Chính Nghĩa lại có chút nghẹn ngào, từ sau khi Sở Vân Thăng đến với thành Liệt Hỏa, chính là khoảng thời gian huy hoàng nhất trong cuộc đời hơn bốn mươi năm của lão, tất cả những thứ ấy lại còn bắt nguồn từ một người da đen...

"Đừng, sớm bảo ngươi đừng gọi cụ nữa, ta nhỏ hơn ngươi có đến một giáp, ngươi cứ gọi tới gọi lui như vậy, quá rợn người!" Sở Vân Thăng liền vội vàng cắt ngang.

. . .

Người vào cuối cùng là La Hằng Thâm, Sở Vân Thăng mãi vẫn không dò ra ý tưởng chân thật của tên này, hắn vẫn là kẻ hữu dụng nhất cho Sở Vân Thăng ở thành Liệt Hỏa, nhưng cũng là kẻ không dám tín nhiệm nhất.

"Lão La, ta cũng không có gì cần bàn giao lại cho ngươi, hai bình dung dịch này ngươi cầm lấy, nhớ kỹ chỉ có thể dùng để khôi phục thương thế, không thể dùng để tu luyện." Sở Vân Thăng đặt hai bình chất nhầy lên bàn, cũng không muốn hại hắn, trực tiếp nói thẳng.

"Ngươi vì sao không đầu hàng?" La Hằng Thâm không đụng đến chất nhầy, nhưng rất nghi hoặc đưa ra một vấn đề sắc bén như đao.

Sở Vân Thăng nhìn chằm chằm hắn một hồi, như nói một chuyện rất quấn miệng: "Nói với ngươi thế nào đây, nếu như cái thế giới này chỉ có Băng tộc, hoặc là chỉ có thần vực, chỉ cần là đơn độc một bên, ta đầu hàng thì có lẽ còn có thể sống dặt dẹo như một con chó, thế nhưng như ngươi thấy đấy, chúng ta không chỉ có Băng tộc, có thần vực, còn có cả Hỏa tộc, thậm chí còn cả những thứ càng nhiều mà chúng ta không biết, vậy nên ta không thể sống được! Vì sao không thể sống, lại không thể nói cho ngươi biết, nếu ngươi biết rồi, thì ngươi cũng không thể sống nữa!"

"Ta biết ngươi còn thứ gì đó mà bọn chúng muốn!" La Hằng Thâm câu nào móc họng câu đấy không chết không thôi.

"Ngươi đã biết rồi thì cần gì hỏi ta nữa?" Sở Vân Thăng cô độc cười cười hỏi lại.

"Ta biết thì biết vậy, nhưng có đúng hay không thì ta lại không biết, nếu như quả thật là như vậy, ta nghĩ ngươi làm đúng, bằng không bất kỳ phe nào đoạt được ngươi, sau khi lấy được thứ đó đều sẽ diệt khẩu ngươi bằng tốc độ nhanh nhất, đề phòng những dị tộc khác lấy được, cho dù ngươi dùng hết mọi cách giữ lại gì đó làm thẻ đánh bạc, bọn chúng cũng sẽ vẫn lựa chọn giết ngươi, làm vậy ai cũng không thể đạt được, muốn nghèo thì cùng nhau nghèo!" La Hằng Thâm lạnh nhạt nói.

Sở Vân Thăng cười cười, đứng lên nhưng không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Đại chiến ngay trước mắt, ngươi quen thuộc địa hình, cũng có nhiều biện pháp, dẫn theo mấy người ở phía người, trốn được bao xa thì trốn, bọn họ đại đa số đều là Thiên Hành Giả, sức khống chế của thần vực đối với các ngươi cũng không mạnh như đối với người bình thường, tối đa là ảnh hưởng chút, chớ tham gia góp vui, sinh tử tồn vong, một khi giết đỏ cả mắt rồi ta cũng sẽ không phân biệt được ai với ai đâu!"

La Hằng Thâm cầm lấy hai bình chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng, nói: "Ngươi cho rằng ta thích đi tìm chết sao? Ta còn muốn xem cuối cùng thần vực và Băng tộc rồi sẽ liều mạng quyết liệt với nhau thế nào đây!"

. . .

Sở Vân Thăng đứng trên đài cao trước quảng trường đại điện, nhìn Tào Chính Nghĩa dẫn theo nhóm "phản bội" cuối cùng, giơ cờ trắng leo lên đá lơ lửng thần vực phái tới, từ từ hạ xuống đến biển người bao vây ngoài vòng thứ ba.

Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng biến thành "một người một kiếm" rồi!

Đến phe trụ cột Tào Chính Nghĩa cũng "đầu hàng", khiến cho vị "cảnh sát" ở phía dưới có thêm càng nhiều tư liệu để "chiêu hàng", lời lẽ càng thêm đanh thép khuấy động nhân tâm, một câu tiếp một câu, khiến Sở Vân Thăng cảm thán tài năng diễn thuyết của hắn đích xác vô cùng có thiên phú.

Hắn vốn tưởng rằng thần vực hoặc Băng tộc đến giờ phút này hẳn sẽ xuất hiện một lần, làm một lần "chiêu hàng" chân chính đối với mình, còn vị "cảnh sát" bên dưới kia chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót, trên thực tế cũng không phải là hô cho Sở Vân Thăng hắn nghe, mà là hô lên cho những người bình thường khác nghe.

Nhưng thần vực không đến, Băng tộc cũng không đến, đến nơi này cũng chỉ có tiếng pháo đạn ầm vang rền rĩ!

Tiếng pháo vừa vang, Sở Vân Thăng liền hiểu, thần vực và Băng tộc muốn dùng vũ lực trực tiếp giải quyết vấn đề, dù sao dưới cái nhìn của bọn chúng, trên mặt vũ lực bọn chúng đã chiếm được đầy đủ ưu thế, mà đó cũng là sự thật.

Điều duy nhất mà bọn chúng cần quan tâm là lúc sắp bắt được, khuất phục Sở Vân Thăng, nếu không chờ cho Hỏa tộc chạy tới, lại là một nồi cháo nát lại còn phải chia cho ba người...

Pháo cao xạ cỡ lớn của thần vực hiển nhiên lợi hại hơn nhiều so với mấy thứ vũ khí của loài người sử dụng ở thành Kim Lăng, năng lượng tối sử dụng cũng là loại Sở Vân Thăng trước đây chưa từng thấy, mỗi một lần tiếng pháo vang lên, trên thân pháo thuôn dài đen kịt lại lóe lên tia điện, tiếp đó từng luồng sáng lam chói mắt thi nhau phóng ra, căn bản không thể phân biệt được đầu đạn là năng lượng thể hay là kim loại, chỉ thấy trong nháy mắt, vô số vụ nổ dữ dội dồn dập cuộn lên khắp nơi trong thành Liệt Hỏa...

Sở Vân Thăng trong lòng hiểu rõ, thần vực đây không phải muốn nổ chết mình, mà là muốn nổ chết Đàm Ngưng, để có thể dùng nàng quy vị Thiên Đạo Nhân một cách hoàn mỹ.

Thành Liệt Hỏa bị san bằng mỗi một tấc, liền được thần vực đùn lên một tầng, thủy chung duy trì ở độ cao trăm mét, biến thành một cái bia ngắm cố định, mặc cho đám pháo cỡ lớn vây xung quanh luân phiên oanh kích mãnh liệt.

Không mất bao lâu, cả tòa thành đã biến thành một mảnh phế tích, trừ đại điện được Hỏa tộc xây dựng nên còn gian nan trụ được, những chỗ khác đã không còn nhìn ra hình dạng của một thành phố nữa!

Lúc kịch liệt nhát, thành Liệt Hỏa trên trăm mét không trung chỉ thấy một mảnh lửa đỏ nổ tung, cùng với đại điện lung lay trái phải như lên đồng.

San bằng một tấc, đùn lên một tấc; lại san bằng một tấc, lại đùn lên một tấc!

Tựa như thịt nướng bị đặt lên giá lửa, thủy chung ở độ cao đó, quyết không thiêu trụi không ngừng.

. . .

"Cô sợ không?" Sở Vân Thăng ngồi trong tòa đại điện lắc lư, nhìn vị "người sống" duy nhất còn dư lại, mở miệng hỏi.

"Không sợ!" Đàm Ngưng mở miệng đáp ngay, tựa như đã sớm chuẩn bị sẵn, chờ đến khi thấy ánh mắt nghiêm túc của Sở Vân Thăng, mới thành thực nói: "Sợ... Nhưng tôi biết sợ cũng vô dụng! Sở đại ca, anh là người tốt, tôi không thể liên lụy anh, anh cứ phá vây một mình đi, năng lực của anh mạnh như vậy, nhất định có thể xông ra được! Anh cho tôi một con dao, cho dù chết thì tôi cũng không..."

Sở Vân Thăng cất tiếng cắt đứt lời nàng: "Cô chết cũng vô dụng thôi, nó vẫn có thể dùng xác cô để cho Thiên Đạo Nhân quy vị! Hiện tại chỉ cần cô không rơi vào tay nó, nó liền không thể quy vị một cách hoàn mỹ được, chỉ cần không thể quy vị hoàn mỹ, chúng ta vẫn sẽ có một đường sinh cơ, vậy nên, hai chúng ta hiện tại kỳ thực cùng một cái mạng, cô tách khỏi ta không sống nổi, ta tách khỏi cô cũng không sống nổi, cô hiểu chưa?"

Đàm Ngưng nặng nề gật gật đầu đáp: "Vậy thì chúng ta có sống cùng sống, có chết cùng chết!"

Sở Vân Thăng nhìn tòa đại điện Hỏa tộc dần dần sắp không chịu nổi nữa, nhìn ra bên ngoài cười lạnh: "Muốn lấy cái mạng của Sở Vân Thăng ta không phải dễ đâu, ít nhất cũng phải khiến ta gặm rơi nửa cái mạng của các ngươi! Dưới gầm trời này, không phải chỉ có các ngươi là biết nã pháo!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK