Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 91: Cháo ăn ngon không ạ?


"Đi đến khu vực phóng xạ, nơi này vừa nổ xong, côn trùng ít nhất, thậm chí có thể còn không có, đi nơi này là an toàn nhất!" Lê Việt hói đầu đẩy gọng kính trên sống mũi nói.

"Không được, người thường không thể đi qua khu vực phóng xạ được, nếu không chết thì cũng sẽ mắc bệnh!" Triệu Sơn Hà mở miệng phủ quyết.

"Nếu gặp phải đàn côn trùng họ còn chết nhanh hơn!" Lê Việt lập tức gay gắt đối chọi lại.

"Nghe ta nói một câu, ý kiến của ta là đi vòng theo sát biên giới khu vực phóng xạ, vẹn cả đôi đường!" Hoàng Nhân Khoan là một viên quan địa phương ở thời đại Mặt Trời, cấp bậc còn không thấp, đáng tiếc lúc rút lui hắn lại lạc mất đội ngũ, lúc này là hắn ung dung mở miệng.

Lê Việt bĩu môi, nếu như ở thời đại Mặt Trời, quan viên cấp bậc như Hoàng Nhân Khoan, hắn tất nhiên là xu nịnh còn không kịp, bây giờ thì không quá cần thiết. Thế nhưng cũng không cần phải quá đắc tội, dù sao nếu như Hoàng Nhân Khoan có thể sống đến được Kim Lăng, lại thêm một thân phận là chiến sĩ thức tỉnh của hắn, phân lượng trong quan trường chắc sẽ không nhỏ.

"Tiểu Điền, cậu cũng nói một chút ý kiến của mình xem." Lê Việt chọc chọc Điền Duy Đại thân còn mang quân phục đang gật gà gật gù bên cạnh, nói.

Điền Duy Đại a một tiếng, có chút hoảng hốt, đầu tiên là nhìn qua Lê Việt một chút, lại quay sang nhìn Hoàng Nhân Khoan một chút, sau đó mới nói một câu: "Tôi, tôi nghe theo lời chủ nhiệm Hoàng."

Hoàng Nhân Khoan vô cùng hài lòng với câu trả lời của Điền Duy Đại, khóe miệng lập tức hiện lên một nụ cười theo thói quen, cứ như là nụ cười theo công thức "hòa ái dễ gần" của hắn ngày xưa vậy.

"Vậy thì cứ quyết định vậy đi, đi sát biên giới khu vực phóng xạ, khống chế khoảng cách, tuyệt đối không được đi vào, ta dẫn đầu!" Triệu Sơn Hà vỗ đùi, việc này coi như đã được định đoạt như vậy.

Lê Việt hơi chút bực dọc, có điều cũng không có cách nào, Đầu Bếp thì không nói không rằng, "Vu Bà" thì lại đang bận rộn ở phía sau truyền bá tín ngưỡng của bà ta, Sở Vân Thăng vừa mới đến, hắn cũng không định hỏi.

Dù cho có hỏi, bây giờ Triệu Sơn Hà, Hoàng Nhân Khoan, Điền Duy Đại cũng đứng cùng một phía, chiếm được ưu thế về số lượng, vẫn là vô dụng. Lê Việt tuy không cam lòng, nhưng cũng không làm gì khác được.

"Tầm nhìn hạn hẹp! Nếu gặp phải đàn côn trùng các người liền biết chữ chết viết thế nào!" Lê Việt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại không thể thoát khỏi lỗ tai Sở Vân Thăng.

Có điều, Sở Vân Thăng từ đầu đến cuối cũng không xen vào, cũng không phát biểu ý kiến gì.

Khi hắn theo đội ngũ này đi đến gần khu vực nổ hạt nhân mới phát hiện, đại khái là bởi sự tồn tại của nguyên khí thiên địa, chất phóng xạ và các chất ô nhiễm khác sinh ra sau vụ nổ hạt nhân không hề khuếch tán ra ngoài, ngược lại còn bị một loại nguyên khí, hoặc cũng có thể gọi là một loại năng lượng tối nào đó bao vây trong một khu vực hình bán cầu lấy vị trí nổ hạt nhân làm trung tâm, giới hạn rất rõ ràng, bên trong bên ngoài hoàn toàn là hai loại màu sắc, hai loại thế giới.

Hắn tự mình đi vào thí nghiệm một chút, quả nhiên vừa đi vào, Lục Giáp phù liền lập tức bày ra phòng ngự, ngăn cản tổn thương từ năng lượng phóng xạ, nhưng chỉ cần đi ra liền biến mất không còn tung tích!

Sở Vân Thăng cũng không quá kinh ngạc, so với việc biến hóa của cổng trời, biến hóa của nguyên khí thậm chí còn có thể khiến cho ánh sáng mặt trời bị ngăn cản, thì việc những chất ô nhiễm phóng xạ này bị hạn chế trong một khu vực hình bán cầu cũng chẳng có gì lạ!

Đề nghị của Lê Việt chính là đi xuyên qua khu vực phóng xạ có dáng vẻ như quả bóng này, sẽ đi được một đoạn khá an toàn.

Kỳ thực khoảng cách từ đây đến Kim Lăng cũng không còn xa nữa, tối đa chưa đến 150 km. Nếu trong thời đại Mặt trời, chỉ là chưa đến hai tiếng đồng hồ chạy ô tô.

Phần lớn thời gian mọi người đều lãng phí vào việc tránh né các đàn côn trùng, đi vòng qua những đường ngang, đường tắt linh tinh, như Sở Vân Thăng lúc trước, chỉ riêng việc đi đường vòng cũng đã mất vài ngày rồi!

Nếu đi xuyên qua khu phóng xạ thì sẽ là đường thẳng, con đường ngắn nhất, thời gian nhanh nhất, còn như phải đi đường vòng, không nói đến việc có thể gặp phải đàn côn trùng hay không thì cũng đã tiêu tốn thêm một khoảng thời gian dài trên đường rồi.

Nhưng nếu xông vào trong khu vực phóng xạ, mấy chiến sĩ thức tỉnh này còn được, nhưng người bình thường tuyệt đối là không chịu nổi, cho nên Triệu Sơn Hà mới cự tuyệt thẳng thừng.

Sở Vân Thăng ôm hổ con đi từ trên xe xuống, đã đến giờ ăn cơm, thức ăn chỉ có bánh quy, đồ ăn vặt, một chút xíu thịt nát xúc xích băm nhỏ gì đó, trộn vào trong nước cháo, cũng không kém là bao so với cái đống nhão nhoẹt mà Sở Vân Thăng từng ăn ở Đại học Đông Thân.

Nhưng ngay cả là chút thức ăn đáng thương này, trong mắt những người bình thường thuê bọn họ cũng là quý giá hơn cả vàng, phái ba gã thiếu niên hộ tống qua bên này, phía sau đi theo năm sáu đứa bé, nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào thức ăn trong chém.

"Tại sao lại giảm khẩu phần tiếp!? Ngày hôm qua còn có nửa miếng thịt đóng hộp, ngày hôm nay lềnh bềnh vài miếng thịt vụn là xong à? Gọi lão Thôi đội trưởng của các người tới đây, ban đầu các người không phải là cam kết thế này!"

Hoàng Nhân Khoan mặt mày bất mãn bưng chén cháo, tức giận hét lên, tựa như đã gặp phải đãi ngộ rất không công bằng, thế nhưng tay cũng không dám cẩu thả, ngửa cổ ừng ực một hơi cạn sạch, húp xuống quá nhanh nên bị sặc, nhưng lại tiếc thức ăn trong miệng, chỉ có thể nín đỏ cả mặt nuốt xuống.

"Chủ nhiệm Hoàng nói đúng, ban đầu khi thuê chúng ta, rõ ràng nói là mỗi bữa cho ăn no, có thịt, bây giờ thì hay rồi, dùng cái thứ này đối phó cho qua chuyện, đúng là một đám khốn kiếp vong ân bội nghĩa!" Lê Việt nhướng mày, tức giận phụ họa theo Hoàng Nhân Khoan.

Ba người con trai đưa cơm tới, một người trong đó nghẹn đỏ cả mặt, tựa như muốn phân bua vài câu, lại bị người bên cạnh giữ chắc lấy.

"Trừng cái gì mà trừng! Nhóc con, dám chọc giận ông, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi!" Lê Việt vung mạnh cái chén đã húp cạn vào trong ngực một đứa bé, đẩy một cái, đứa bé kia lập tức kêu lên một tiếng, ngã trên mặt đất, khóe miệng cũng tràn tia máu.

"Ngọc Tuyền, không sao chứ?" Bạn của thằng nhóc vội vàng nâng nó lên, nói gấp.

"Con mẹ mày đúng là to gan! Còn dám trừng ông! Nhìn xem ông phế thằng nhóc mày thế nào!" Lê Việt vốn trong lòng đã không thoải mái với quyết định của mấy người Triệu Sơn Hà, giờ lại bị thằng nhóc ngang bướng này chọc cho nổi bão, phùm một tiếng, nguyên khí hệ hỏa đã tràn đầy nắm đấm, vung ra muốn nện xuống.

"Ngũ Tử, tránh ra!" Thằng nhóc tên là Ngọc Tuyền cố sức đẩy người bạn mình ra bên cạnh!

Nhưng quả đấm của Lê Việt cũng không nện lên người nó, mà bị Triệu Sơn Hà một tay đỡ lấy. Hai người đều hệ hỏa, nắm đấm vừa chạm vào nhau, ngọn lửa đã bùng lên khắp người họ.

"Triệu Sơn Hà, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi tốt nhất bớt can thiệt vào!" Lê Việt cả giận nói, nhưng không ra tay, hắn biết sự lợi hại của Triệu Sơn Hà.

"Ông chủ Lê, anh vung một đấm này, Ngọc Tuyền nó còn có thể sống sao!?" Triệu Sơn Hà một bước cũng không nhường.

"Cái loại ngu ngốc trí nhớ ngắn hạn, chẳng biết trời cao đất rộng này, có chết cũng đáng đời!" Lê Việt nhổ một bãi nước bọt, căm hận nói.

Lúc này, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi gấp gáp chạy đến, chính là lão Thôi đội trưởng của thằng nhóc Ngọc Tuyền, đưa tay liên tiếp tát mấy cái lên mặt Ngọc Tuyền, run rẩy mắng: "Thằng ranh không biết sống cho yên ổn này, nói mà không biết nghe lời! Nói mà không biết sống cho yên thân!"

Sau khi liên tiếp tát bảy tám cái, cái nào cái nấy thật lực, khiến cho tóc tai thằng nhóc đều tán loạn, gương mặt sưng húp.

Tên bạn gọi là Ngũ Tử vội vàng ôm lấy hai tay lão Thôi, nói: "Chú, đừng đánh, xin chú mà!"

Lão Thôi thở hồng hộc nói: "Ngươi tránh ra, đừng cản."

Ngọc Tuyền đứng lên, đưa tay đẩy Ngũ Tử qua, khóc lóc hét lên: "Chú, người đánh đi, người đánh chết con cũng được! Chúng ta đều đã hai ngày hai đêm không ăn gì, nhịn đói uống nước để giữ lại thức ăn cho bọn họ, những người khác không nói, chị Cầm, đúng, trong bụng chị Cầm còn đang mang thai, bọn họ còn không thỏa mãn sao?"

Cánh tay đang nâng lên của lão Thôi ngừng giữa không trung, làm sao cũng không vung ra được, cuối cùng lại tự đánh vào miệng mình, kêu vang bôm bốp.

"Ông chủ Lê, ngài đại nhân đại lượng, Ngọc Tuyền còn là con nít, không hiểu việc, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với nó, tôi nhận lỗi với ngài!" Lão Thôi khép nép cầu khẩn.

"Ông chủ Lê, ta thấy thôi thì cho qua chuyện này đi, đều là người một nhà cả!" Hoàng Nhân Khoan quái quái nói.

Lê Việt thấy thái độ sợ hãi nhận lỗi của lão Thôi làm cho hơi dịu đi cơn tức, lại nghe được Hoàng Nhân Khoan nói như thể không liên quan gì, trong lòng lại nổi giận, người đầu tiên đứng ra kêu ca chính là Hoàng Nhân Khoan hắn, bây giờ lại giở giọng người tốt ra! Bản thân thì lại biến thành kẻ ác quấy rối vẽ chuyện!

"Vậy sao, chủ nhiệm Hoàng nếu nói vậy, tất nhiên phải nể mặt mũi, việc này cứ vậy đi! Có điều, lão Thôi à, chủ nhiệm Hoàng vừa rồi cũng là lên tiếng nói rằng khẩu phần thức ăn mà các người cung cấp càng ngày càng ít, nếu tiếp tục như vậy nữa thì không được rồi! Ta là người thô lỗ, cũng vì nghe thấy chủ nhiệm Hoàng nói như vậy mới phát hiện khẩu phần của các người đúng là đã giảm đi rất nhiều!" Lê Việt trên miệng nở một nụ cười âm hiểm, đưa trọng tâm câu chuyện đẩy qua Hoàng Nhân Khoan, hắn nói cũng đúng sự thật, những lời này đều do Hoàng Nhân Khoan nói ra, không sợ hắn ta không chịu nhận.

"Cái này, cái này, chủ nhiệm Hoàng, ông chủ Lê, lương thực..." Lão Thôi có chút hàm hồ.

"Thực ra ta cũng không sao, người gầy như ta, ăn cũng không nhiều, nhưng mà chủ nhiệm Hoàng đây lại chưa từng chịu khổ, các người cứ nói chuyện tiếp đi, ta cơm nước xong rồi phải nghỉ ngơi một lát, cáo từ." Lê Việt xua tay cắt ngang lời lão Thôi, bộ dạng nhàn nhã bước lên xe hơi.

Hoàng Nhân Khoan bị Lê Việt chơi cho một vố, vừa rồi còn bày ra vẻ khoan dung, còn nói gì mà mọi người đều là người một nhà, bây giờ Lê Việt cố ý nói bậy nói bạ là thiếu lương thực cũng không sao, nếu như mình lại nhắc lại yêu cầu về lương thực, chẳng phải là còn thua cả Lê Việt sao, đây khác nào tự tát vào mặt mình?

"Lão Thôi này, lương thực thiếu, sao lại không nói sớm một chút, mọi người đều là người một nhà, có thể cùng nhau suy nghĩ tìm cách giải quyết, có câu đông tay hơn hay làm mà!" Hoàng Nhân Khoan "nghiêm túc" mở miệng phê bình.

Hắn vốn là một người nhát gan, khi thấy côn trùng thì chân liền nhũn ra, vì vậy mới chạy khỏi quân đội rút lui vốn phải liều mạng chiến đấu lao ra khỏi vòng vây của côn trùng, sau khi thức tỉnh, lại cảm thấy nếu như mình sống tới được Kim Lăng, dựa vào hai thân phận này, nhất định sẽ được lãnh đạo cấp trên trọng dụng lần nữa.

Nhưng quan viên các nơi trốn chết đến Kim Lăng nhiều không kể xiết, hắn muốn trèo lên từ trong số đó còn cần phải có một cơ hội, cho nên hắn tình nguyện được lão Thôi thuê, chính là vắt hết óc đánh cược một ván, chỉ cần hắn có thể sống sót dẫn theo một đám dân chúng chạy tới được Kim Lăng, danh vọng nhất định sẽ bay vút lên mây, hoàn toàn có thể dùng để tạo thế cho bản thân, xây dựng nên hình tượng một người anh hùng!

"Chủ nhiệm Hoàng, ngài thực sự là, thực sự là... cảm tạ!" Lão Thôi vì chuyện lương thực đã lo lắng đến bạc đầu.

Triệu Sơn Hà liền nắm lấy cơ hội, lập tức lôi kéo cả Hoàng Nhân Khoan vừa mới mạnh miệng và lão Thôi đi thương lượng chuyện lương thực, phần cháo mà Triệu Sơn Hà được phân cũng chỉ húp một nửa, còn lại thì chia cho những đứa trẻ kia.

Một cơn dông bão tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.

Khi một đấm của Lê Việt sắp sửa vung xuống, Sở Vân Thăng đã khởi động nguyên khí bản thể, định bụng sẽ cứu thằng nhóc kia một mạng, chỉ vì chút chuyện này mà chết một người đúng là không đáng, lại không ngờ rằng Triệu Sơn Hà đã giành trước hắn nhảy ra ngăn cản, tới sau đó thì hắn cũng liền tiện đó đứng nghe một chút.

Lúc này, nhóm người bu lại phần lớn đã tản ra, chỉ còn mấy đứa trẻ đang tranh đoạt những chén không mà những chiến sĩ thức tỉnh khác ăn xong, vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn liếp láp chút cặn còn sót lại trong chén.

Chén cháo của mình Sở Vân Thăng cũng chưa động đến, bây giờ hắn đang tu luyện cảnh giới Hai Nguyên Thiên, tiến độ cải tạo Dung Nguyên Thể còn chưa đến một phần năm, ngoại trừ tiêu hao nguyên khí, còn cần có một lượng lớn năng lượng sinh vật, nhiệt lượng mà chút cháo này cung cấp còn xa mới đủ, còn phải dựa vào những thức ăn năng lượng cao mà hắn chứa trong Vật Nạp phù.

Hắn bưng chén cháo lên, lại nghe được một giọng nói sợ sệt nhưng lại tràn ngập hy vọng của một cô bé năm sáu tuổi: "Chú ơi, cháo ăn ngon không ạ?"


----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK