Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 101: Dưới thành Kim Lăng.


Trong lòng Đoạn Đại Niên tràn đầy kinh ngạc và ngờ vực, phải biết rằng hắn kiếm cơm bằng cái nghề này cũng không phải là không có nguy hiểm, khi trên bầu trời xuất hiện chút ánh sáng hắn mới dám dẫn các anh em đi ra, khi trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối lại cũng đã sớm trở về Kim Lăng, bởi trong thế giới đen như mực thì sự nguy hiểm còn lớn hơn nhiều.

Quái vật hay côn trùng là những thứ mà hắn sợ đụng phải nhất, tuy rằng Kim Lăng ngay sau lưng, nhưng lũ côn trùng đó luôn hoành hành ngang ngược không biết kiêng kị là gì.

Trường hợp còn lại là đụng phải cao thủ ẩn giấu trong đám người mà mình đánh cướp, ăn hiếp thì ăn hiếp người bình thường hoặc là người thức tỉnh năng lực nhưng sa cơ lỡ vận còn được, chứ một khi xuất hiện loại cao thủ này, thương vong bên bản thân sẽ rất nghiêm trọng, so với chút thức ăn có thể cướp về thì quá không đáng giá.

"Đại ca, đi nhanh lên đi, về rồi em lại nói tỉ mỉ cho anh." Tôn Thiên vội vã nắm cánh tay của Đoạn Đại Niên, giọng nói gấp gáp, ấn tượng mà người trước mắt, cũng chính là người mặc giáp đỏ trước đây gây ra cho hắn đúng là quá sâu sắc, hơn nữa khi Sở Vân Thăng còn ở Côn Thành, nói giết liền giết, vô cùng quyết đoán, Tôn Thiên cũng không muốn dùng cái mạng nhỏ của mình để thử thăm dò hắn.

"Họ, họ Tôn kia, ngươi, ngươi là cái đồ, đồ thỏ đế, đại, đại ca, đừng nghe, nghe lời hắn, chúng ta có, có gần mười anh em, còn, còn không làm thịt được hắn sao?" Tên gầy cố sức lắp bắp nói, từ khi tên nhãi Tôn Thiên này tới, địa vị của mình đã xuống dốc không phanh, bởi vậy lúc nào nhìn hắn cũng thấy khó chịu.

Đoạn Đại Niên đang do dự, thì tên đàn em phụ trách canh gác ở phía sau đã hô: "Đại ca, có bộ đội tới."

"Rút lui!" Đoạn Đại Niên quyết định thật nhanh, bộ đội trước nay vẫn luôn nghiêm trị không tha các hoạt động đánh cướp này, bản thân gần đây số con rệp, thôi thì cứ bớt chọc thêm chuyện. Trước khi đi, hắn còn sầm mặt nói: "Coi như các người gặp may, tha cho các ngươi một lần!"

Nghe hắn nói như vậy, Tôn Thiên dở khóc dở cười, quả là may mắn chưa xảy ra chuyện gì, nhưng người gặp may phải là Đoạn Đại Niên ngươi mới đúng, những người này còn chưa được thấy tận mắt sự lợi hại của "người giáp đỏ" này, dù mình nói thế nào thì bọn họ cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ, xem ra nên kiếm một lão đại khác thôi, không biết "Thập Tam Gia" có chịu thu nhận mình hay không.

Giặc cướp lui rồi, Triệu Sơn Hà thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang căng cứng rốt cuộc cũng được buông lỏng, bên phía mình tuy nói là có sáu chiến sĩ thức tỉnh, nhưng mỗi người đều bị thương vô cùng nghiêm trọng, người duy nhất còn có thể chiến đấu là Hoàng Nhân Khoan thì bị người ta đánh lén, nếu như thật sự phải đánh nhau, chẳng những là thức ăn, mà ngay cả mạng có giữ được không cũng còn là biến số chưa biết. Trước khi Sở Vân Thăng gia nhập vào bọn họ, vì thức ăn, bọn họ đã xung đột với những người khác không ít lần, mà mỗi lần đều có thương vong.

Nhưng khiến hắn không thể tưởng tượng nổi là, trong số giặc cướp lại có kẻ nhận ra Sở Vân Thăng, chỉ nói bâng quơ vài câu, chẵng những chính Triệu Sơn Hà hắn, mà dù là Điền Duy Đại cũng có thể cảm giác được đối phương sợ Sở Vân Thăng như sợ hổ!

Đương nhiên, người buồn bực nhất không ai khác chính là Hoàng Nhân Khoan, đeo trên mình cái danh chính phủ, không ngờ lại còn không bằng một Sở Vân Thăng không có lai lịch gì.

"Không tưởng tượng nổi tên tuổi của anh lớn đến mức này, đến cả mấy tên giặc cướp này cũng có thể dọa cho bỏ chạy." Lê Việt mặt mày cổ quái nói, vừa rồi trong lòng hắn thiếu chút nữa là muốn trở giáo rồi, trước đây khi còn chưa đến Kim Lăng, hắn còn phải dựa vào mấy người Triệu Sơn Hà, bây giờ thì thành phố đã ở ngay trước mắt liền không cần phải lo lắng đến việc đó nữa. Hắn cũng không muốn ngay ở dưới Kim Lăng mà chết trong tay lũ giặc cướp một cách lãng xẹt. Nhưng mà tình thế xoay chuyển quá nhanh, cái đám giặc cướp nhìn qua có vẻ hoàn toàn không để việc giết người phóng hỏa trong mắt này lại bị Sở Vân Thăng dọa cho chần chừ không dám làm gì.

Sở Vân Thăng thu kiếm Thiên Ích lại, không trả lời hắn, vỗ vỗ bả vai Thôi Ngọc Tuyền còn đang sững người bên cạnh, nhíu mày nói: "Bảo mọi người đi nhanh lên! Trời sắp tối rồi!"

Trong lòng hắn có một sự hốt hoảng không tên, bây giờ đã đến sát thành Kim Lăng, lại còn xảy ra chuyện có giặc cướp giết người cướp lương thực, ít nhất cũng đã nói rõ tình hình trong thành vô cùng không ổn, chính phủ không biết còn có thể khống chế hay không?

Cũng không biết tình huống của gia đình cô ở trong thành giờ ra sao rồi? Từ sau khi thông tin liên lạc bị cắt đứt, hắn còn chưa từng liên lạc được với các nàng.

Trước khi bóng tối bao trùm, vì muốn giải thích chuyện này, hắn và cô từng tranh cãi vô số lần trong điện thoại, khiến cho cô tức giận muốn đốt trụi cái quyển sách cổ mà cha bà truyền lại cho anh trai bà kia! Nếu không phải sau đó chú xảy ra vài chuyện, chỉ sợ bà đã tự mình chạy đến Thân Thành rồi.

Sở Vân Thăng đã hối hận không biết bao nhiêu lần, nghĩ đi nghĩ lại, nếu như hắn sớm chạy đến Kim Lăng trước mà không phải ở lỳ tại Thân Thành chuẩn bị thì tốt rồi.

Chỉ là hắn không phải thần tiên, sách cổ cũng chưa từng nói cho hắn rằng ở Kim Lăng sẽ không có lối đi do cổng trời tiếp hợp. Hắn khi đó theo bản năng cho rằng Thân Thành là thành phố đặc biệt trọng điểm trong cả nước, quốc gia nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào giữ lấy Thân Thành, nhà cô đến Thân Thành mới có thể an toàn hơn, cho nên mới không ngừng khuyên bảo cả nhà họ chuyển đến Thân Thành ở một tháng, đến khi đó tự thấy được chân tướng thì sẽ hiểu.

Trên thực tế, những hành động sau đó của quân đội cũng đã thực sự chứng minh sự coi trọng đặc biệt của quốc gia đối với Thân Thành, toàn bộ lực lượng quân sự của cả Hoa Đông hầu như đều tập trung đến Thân Thành, đáng tiếc vẫn không thể ngăn cản được sự xâm lấn điên cuồng của côn trùng, số lượng của bọn chúng thực sự quá nhiều, mà thực lực của cá thể cũng quá mạnh mẽ!

Hắn cũng không thể ngờ được là tình hình sẽ đi đến độ loài người đã sắp sửa không thể nào sinh tồn được nữa, dù sao trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ cơ quan nhà nước rất hùng mạnh.

Sau khi mặt trời biến mất lần đầu tiên, tín hiệu thư từ qua lại của toàn bộ thế giới đều rơi vào hỗn loạn, khi đó Sở Vân Thăng cho rằng cô hẳn sẽ tin tưởng hắn, thừa dịp tín hiệu vẫn còn chập chờn lúc được lúc không, lần nữa khuyên cả nhà cô hãy nhanh chóng chuyển đến Thân Thành, đáng tiếc khi đó tin tức thời sự rợp trời đều tuyên truyền rằng sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra, hơn nữa bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện các phần tử hỗn loạn khó kiểm soát, cả nhà cô vì lo lắng đến an toàn, không mạo hiểm rời khỏi thành phố, không quá hai ngày sau mặt trời lại liên tục biến mất, Sở Vân Thăng còn muốn liên hệ với bọn họ nhưng thông tin qua lại đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Tiếp theo đó liền là giới nghiêm toàn thành phố, hắn có muốn đi Kim Lăng cũng không đi được nữa.

Không bao lâu sau thì côn trùng xuất hiện. Sở Vân Thăng khi đó mới tu luyện ra một chút nguyên khí, ngay cả ba con Xích Giáp Trùng cũng không đối phó được, từ đó đến nay đều là bước lên con đường gian khổ đấu tranh sinh tồn.

Bây giờ sắp đến được Kim Lăng, hắn trái lại càng thêm sợ hãi, hắn sợ đến khi đó đến một người thân cũng không thể gặp được.

Hơn mười chiếc xe tăng của quân đội uy phong lẫm liệt chạy qua, Hoàng Nhân Khoan lần này đã rút kinh nghiệm, không tự tìm mất mặt nữa, bây giờ quan to quan nhỏ của toàn bộ khu Hoa Đông nếu chưa chết thì đều tập trung ở Kim Lăng, cái chức quan của hắn giờ chẳng là gì nữa rồi.

Từ rất xa liền có thể nhìn thấy tuyến phòng ngự đầu tiên bên cạnh đường quốc lộ chạy ngang qua thành phố, giăng đầy lưới sắt và một lượng lớn ô tô bỏ đi làm chướng ngại vật, trên mặt đất chằng chịt hố bom, chất đầy xác chết của các loại quái vật và con người. Có nơi thậm chí vẫn còn lửa cháy, cùng với những tiếng kêu la của người bị thương, tựa hồ là mới vừa xảy ra chiến đấu xong.

Xung quanh có một vài tháp phòng ngự hình trụ tròn được xây dựng tạm thời bằng xi măng, khoảng chừng cứ cách mỗi một cây số đều có một tháp, nhưng rất nhiều trong số đó đã bị phá hủy, loáng thoáng có thể thấy được quân đội đang tổ chức nhân công sửa chữa chúng.

Lúc này chút ánh sáng yếu ớt trên bầu trời đang dần dần biến mất, dân chạy nạn từ bốn phương tám hướng chạy tới được đây đều tăng nhanh bước chân vượt qua tuyến phòng ngự đầu tiên.

Bộ đội cũng có phân công những binh lính chuyên biệt hướng dẫn cho những người dân chạy nạn này, đi vòng qua những chướng ngại vật được bố trí ra rồi lui về phía tuyến phòng ngự thứ hai.

Khi đám người Sở Vân Thăng vừa mới tiến vào tuyến phòng ngự thứ nhất, lại đột nhiên cảm thấy lòng đất dưới chân mình truyền đến một trận chấn động! Sở Vân Thăng kinh hãi tái cả mặt, cái loại chấn động này, nếu như không phải động đất thì chỉ có một khả năng, chính là lũ Kim Giáp Trùng có thói quen chui từ dưới đất lên!

Chấn động càng ngày càng mãnh liệt, bọn lão Thôi bị cơn chấn động đột nhiên xuất hiện này dọa cho đứng sững tại chỗ, Sở Vân Thăng lập tức hét lớn: "Chạy mau! Chạy mau!..."

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, lập tức chen chúc giẫm đạp lên nhau chạy trốn vào sâu trong tuyến phòng ngự.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK