Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 71: Đỉnh điểm Một Nguyên Thiên.


Cứ cách không đến mười hai tiếng đồng hồ Sở Vân Thăng lại quay lại cao ốc một chuyến, mỗi lần đều mệt mỏi rã rời, hắn phải tận dụng thời gian các giáo sư tính toán ra bản đồ mới để ngủ bù một giấc.

Hơn nữa một khi hắn thoát khỏi trạng thái chiến đấu, trong đầu lại tràn đầy những pháp quyết do những ký tự trong sách cổ tạo thành, cùng với sự lo lắng khi ngày phải quyết đấu với quái vật lửa đang càng ngày càng gần, khiến cho hắn cứ ngơ ngơ ngáo ngáo.

Hắn mơ hồ cảm thấy, khi đạt tới đỉnh điểm của cảnh giới Một Nguyên Thiên, hắn phải hiểu rõ được một số việc mới có thể thuận lợi đột phá đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên.

Chỉ khi đã đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên, hắn mới có tư cách đánh một trận với quái vật lửa!

Cho nên, Sở Vân Thăng bởi vì mệt mỏi cực độ nên luôn luôn thu chiến giáp lại mới bước vào cao ốc Cẩm Giang, hoàn toàn không thèm quan tâm tới những âm thanh nhốn nháo ở đại sảnh, căn bản là không biết bọn họ đang tranh luận cái gì, thậm chí ngay cả khi được Đỗ Kỳ Sơn ám chỉ nên biểu diễn chút thực lực, hắn cũng lắc đầu từ chối.

Không phải Sở Vân Thăng làm bộ, mà là mỗi lần trở về hắn đều đã tiêu hao tâm lực quá mức, chỉ mong nhanh nhanh ngủ một giấc bổ sung tinh thần, hơn nữa bây giờ hắn chưa đột phá đến Hai Nguyên Thiên, lấy thực lực Một Nguyên Thiên ra biểu diễn thì còn bị nghi ngờ nhiều hơn.

Sở Vân Thăng mỗi lần trở về đều nằm trên ghế, tinh thần bị hành hạ tới mức không chịu nổi, nằm xuống là đã mơ mơ màng màng thiếp đi, Diêu Tường thì ở bên cạnh canh gác cho hắn, đồng thời không ngừng thử các cách tu luyện khác nhau, từ sau chuyện lần trước, bây giờ có rất nhiều người muốn khiêu chiến hắn, Sở Vân Thăng không yên tâm lắm khi nghỉ ngơi chỉ có một mình, nhất là trong khoảng thời gian mà giác quan của hắn đang hỗn loạn này, nên đã đề nghị trung đoàn trưởng Đỗ phái Diêu Tường tới canh gác cho hắn.

Từ khi bắt đầu Thời đại Bóng Tối tới nay, trong những người mà Sở Vân Thăng từng gặp, người để hắn yên tâm, ngoài Dư Tiểu Hải mà hắn tín nhiệm nhất ra thì chính là Diêu Tường.

Xác chết của Xích Giáp Trùng và quái vật mắt đỏ mà người của Đỗ Kỳ Sơn thu gom được càng ngày càng nhiều, được bao nhiêu Sở Vân Thăng đều thu vào trong Vật Nạp phù, theo kế hoạch của hắn thì sau khi đột phá tới Hai Nguyên Thiên, phải rèn luyện lại chiến giáp và kiếm Thiên Ích một lần, tác dụng nhất định sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.


Đến mười hai tiếng cuối cùng của ngày thứ ba, Sở Vân Thăng chỉ còn thiếu một lần rèn luyện nguyên khí nữa là sẽ đạt tới cảnh giới đỉnh điểm Một Nguyên Thiên mà hắn vẫn hằng mong đợi.

Lượng nguyên khí dồi dào khiến cho Sở Vân Thăng cảm thấy như cơ thể đang tràn ngập sức mạnh, từ dây leo này nhảy sang dây khác nhẹ nhàng như không, nhanh nhẹn vô cùng.

Lúc này, Sở Vân Thăng đang men theo một nhánh dây leo to lớn chui ra từ cửa sổ của một tòa cao ốc.

Xuất hiện trước mắt hắn là một đám quái vật mắt đỏ đang bao vây hơn ba mươi người, từ khi trung đoàn trưởng Đỗ tung ra tin tức sắp sửa phá hủy tường sương mù rồi chạy tới Kim Lăng thì những người dân vẫn luôn trốn tại các hang cùng ngõ hẻm cũng không kiên trì được nữa, đổ xô tràn về cao ốc Cẩm Giang ở khu chín.

Khi không có hy vọng mà chỉ có tuyệt vọng, mọi người sẽ buông xuôi, nhưng một khi đã nhìn thấy một tia hy vọng, dù chỉ là một hy vọng xa vời, mọi người ai cũng đều bùng lên dục vọng sống mạnh mẽ nhất, đặc biệt những người cha người mẹ có mang theo con cái đi cùng.

Không có cách nào đi ra khỏi thành phố sương mù từng chặt đứt mọi hy vọng của những người này, cho nên khi quân đội của Đỗ kỳ Sơn đi ngang qua bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm. Nhưng giờ đây, đột nhiên nhánh quân đội có các nhà khoa học, có một lượng lớn chiến sĩ thức tỉnh, có vũ khí hạng nặng này lại tuyên bố ba ngày sau sẽ phá hủy tường sương mù, trốn tới Kim Lăng! Tất cả mọi người như chết đuối vớ được cọc, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ rồi, trừ những người đã đói đến mức không thể bò dậy được nữa, những người còn lại đều hướng về phía đoàn người trung đoàn trưởng Đỗ.

Sở Vân Thăng mang máng nhận ra một vài người trong số bọn họ, đó là mấy đi cùng với viên quản lý trật tự đô thị từng dẫn đường cho hắn và Diêu Tường mấy ngày trước, bây giờ người kia đã không thấy đâu, chỉ còn lại người phụ nữ dẫn theo mấy người còn lại, vẫn chỉ với một tấm chắn bằng mảnh giáp của Xích Giáp Trùng, dùng mấy ống sắt ngoan cường chống lại bọn quái vật mắt đỏ.

Những người này đều là người bình thường, chỉ có thể dựa vào mấy khẩu súng và vài cây đao cây côn để chống lại bọn quái vật, lúc Sở Vân Thăng đến thì đã có người chết, dọc theo đường đi tới có thể nhìn thấy năm sáu cái xác chỉ còn một nửa, nhưng điều làm Sở Vân Thăng kinh ngạc nhất là, những người này không có một ai bỏ chạy một mình, toàn bộ đều đồng lòng vừa phản kích, vừa phòng ngự, cố gắng lùi về phía bức tường sương mù.

Quái vật mắt đỏ tổng cộng có mười mấy con, Sở Vân Thăng lấy cung tên ra, nhẹ nhàng kéo cung, rút một mũi tên, truyền vào đủ nguyên khí, bây giờ kỹ thuật bắn tên của hắn đã tiến bộ không ít, với khoảng cách không đến bốn mươi mét, hắn miễn cưỡng bảo đảm bắn trúng những con quái vật có kích thước gần hai mét kia, chỉ là để bắn trúng mục tiêu đang bay thì có hơi khó khăn.

Vút, vút, vút...!

Sở Vân Thăng liên tiếp bắn ra vài tên, hắn trực tiếp dùng chiến thuật mưa tên, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắn liên tiếp năm mũi tên! Tiếp đó để tăng tốc độ bắn, hắn dứt khoát không dùng tên, trực tiếp dùng nguyên khí ngưng tụ thành tên băng, từng tia sáng sắc lạnh lao vun vút vào giữa bọn quái vật mắt đỏ.

Lượng nguyên khí cần để tiêu diệt quái vật mắt đỏ cũng không nhiều, một mũi tên băng chỉ cần một lượng nhỏ nguyên khí, tuy hắn bắn khá nhiều, nhưng bây giờ nguyên khí trong người hắn vẫn còn khá sung túc, vì để tăng nhanh tốc độ đạt tới trạng thái đỉnh điểm, Sở Vân Thăng cũng không quan tâm đến việc lãng phí nguyên khí trong một lần cuối cùng này, trong Vật Nạp phù của hắn vẫn còn hơn hai mươi tấm Nhiếp Nguyên phù đầy nguyên khí.

Quái vật mắt đỏ vừa rồi còn hết sức kiêu ngạo, lúc này đều đóng băng rơi xuống đất, những con còn lại lập tức lao đến tấn công Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng thúc giục nguyên khí, nhanh chóng bắn ra vài tên rồi thu cung lại, rút kiếm Thiên Ích ra, thả người nhảy xuống từ trên dây leo, ở giữa không trung trực tiếp chém vào lũ quái vật mắt đỏ đang xông lên, một nhát kiếm giết liền hai con.

"Mau nhìn!!! Là người mặc chiến giáp màu đỏ." Một người phụ nữ trong đám người hét to.

"Chúng ta, chúng ta được cứu rồi sao!?" Một người mẹ ôm con mừng rơi nước mắt nói.

"Quái, hình như đã nhìn thấy người này ở đâu rồi?" Đứa trẻ trong nhóm người đi cùng với viên quản lý trật tự đô thị lẩm bẩm.

......

Sở Vân Thăng nhanh chóng vung kiếm Thiên Ích, quái vật mắt đỏ càng ngày càng ít, còn con cuối cùng, đang lúc mọi người đang nhìn chằm chằm, không ngờ lại quay đầu bỏ chạy!

Từ ngày đầu tiên khi quái vật xuất hiện ở nhân gian, chưa từng có một con quái vật nào sợ chiến mà chạy!

Dù là Sở Vân Thăng kinh nghiệm đầy mình cũng ngẩn cả người.

Hắn chỉ thấy một lần duy nhất, khi ở siêu thị đánh chết năm con Xích Giáp Trùng, còn lại một con cuối cùng cũng chỉ rít lên kêu gọi đồng loại chứ chưa bao giờ gặp qua cái loại không đánh mà chạy.

Ngẩn người ra một lát, con quái vật mắt đỏ này đã bay xa được một đoạn, Sở Vân Thăng vội vã cầm lấy cung tên, đạp lên nhánh dây leo xung quanh, nhanh chóng nhảy theo truy đuổi, hắn truyền tất cả nguyên khí còn lại trong cơ thể vào cung tên, nhảy lên một nhánh cây, liên tiếp bắn ra ba mũi tên, bắn rơi con quái vật cuối cùng này.

Cùng lúc đó, quá trình nguyên khí gột rửa thân thể lần cuối cũng đã kết thúc, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, thiếu chút nữa ngã xuống từ cành cây, thân thể không ngờ lại bắt đầu chầm chậm tự động hấp thu nguyên khí thiên địa xung quanh!

Nguyên khí tiến vào trong cơ thể, nhanh chóng đều đặn chạy đến khắp nơi trong cơ thể, hắn thậm chí còn có thể nghe được vài thanh âm kỳ lạ bên trong cơ thể truyền ra.

Sở Vân Thăng khẩn trương trong lòng, đến cả xác chết của quái vật mắt đỏ trên đất cũng không kịp nhặt, trực tiếp hướng về cao ốc ở khu chín chạy như bay.

Khi hắn lao vào cửa chính, Sở Vân Thăng đã không còn tâm trí đâu mà thu chiến giáp lại nữa, như một cơn gió lướt qua đoàn người, chộp lấy Diêu Tường đang nói chuyện với Đinh Nhan, xông vào một căn phòng gần nhất, gấp gáp nói: "Thay tôi giữ cửa!"

Không đợi cho Diêu Tường phản ứng lại, hắn đã đóng cửa lại cái rầm.

Lúc này trong đại sảnh, các chiến sĩ thức tỉnh bị bộ chiến giáp màu đỏ đột nhiên xuất hiện dọa cho giật cả mình đã hoàn toàn hỗn loạn, đều yêu cầu Đỗ Kỳ Sơn phải nói rõ chân tướng!

Càng ngày càng có nhiều người cảm thấy như đây là một âm mưu của quân đội, một âm mưu để bọn họ phải chết thay, bầu không khí hết sức căng thẳng.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK