Chương 110: Thí nghiệm thức ăn mới.
"Tiểu Sở?!" Trong giọng nói của giáo sư Tôn lộ ra vẻ cực độ không dám tin, thân thể cũng có chút run rẩy: "Cậu còn sống? Quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi!"
Nói đến vị giáo sư Tôn này, Sở Vân Thăng bắt đầu từ lúc đá ông ta một cước, cho đến sau này khi gặp nhau tại thành phố sương mù, cảm giác trên tổng thể cũng không tệ lắm. Nhưng về sau, mấy nhà khoa học bọn họ lại bắt tay với Đỗ Kỳ Sơn, dựng lên lời nói dối rằng sau khi tường sương mù bị phá bỏ vẫn còn cần phải suy luận tính toán con đường ra, không chỉ lừa gạt tất cả chiến sĩ thức tỉnh, mà ngay cả mình cũng không biết được sự thật, bất kể có phải là vì tình thế bắt buộc hay không, tóm lại là giáo sư Tôn thủy chung vẫn luôn giấu giếm chân tướng trước mình, khiến cho hảo cảm của Sở Vân Thăng với ông ta sụt giảm nghiêm trọng, độ tín nhiệm cơ bản cũng không còn chút nào.
Có điều vào lúc này, Sở Vân Thăng thật sự cần phải lợi dụng giáo sư Tôn một chút, hắn cũng nhìn thấy hai chữ "đặc cấp" trước ngực giáo sư Tôn, không cần Đoạn Đại Niên giải thích cũng có thể biết địa vị của giáo sư Tôn ở tổng bộ nghiên cứu không hề tầm thường, dẫn theo một người bản thân vào tìm người, hoàn toàn không thành vấn đề.
"Có chuyện này, muốn ông giúp đỡ một chút!" Sở Vân Thăng trực tiếp nói, hảo cảm mà bản thân dành cho ông ta đã hoàn toàn biến mất, tự nhiên cũng không cần thiết phải hàn huyên mấy cái lời khách sáo sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy nói bây giờ bản thân muốn nhờ ông ta hỗ trợ, nhưng Sở Vân Thăng cảm thấy đây là việc hoàn toàn hiển nhiên, khi đó mình có thể nói là đã cứu tính mạng của tất cả mọi người bọn họ, giờ bản thân cũng không cần thiết phải hạ mình.
"Tiểu Sở, chỉ cần ta có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp!" Giá sư Tôn nghe ra được giọng điệu xa lánh của Sở Vân Thăng, trên khuôn mặt hiện lên nét áy náy nói: "Ta biết, cậu sẽ hận chúng ta, khi đó ở Côn Thành, nếu như không làm như vậy ..."
"Chuyện đã qua cũng không cần phải nói nữa, ông giúp tôi giải quyết chuyện này, chúng ta coi như thanh toán sòng phẳng." Sở Vân Thăng cắt lời nói.
Đoạn Đại Niên đứng bên cạnh nghe đôi ba câu đối thoại của hai người bọn họ, đầu cũng sắp chập mạch luôn rồi! Đây là những lời mà "nghiên cứu trưởng đặc cấp" của tổng bộ nghiên cứu nói ra sao? Bản thân không nghe lầm chứ! Cái vị nghiên cứu trưởng đặc cấp này không ngờ lại còn phải hạ mình như vậy.
Cái này con mẹ nó có phải là trên dưới đảo điên, thân phận hỗn loạn hết cả rồi hay không!? Đoạn Đại Niên trong lòng như sóng to gió lớn, nhưng đến nửa chữ cũng không dám nói ra, con mắt chỉ nhìn chòng chọc vào Tôn Thiên, thằng nhãi này nhất định là biết chuyện tình gì đó! Mẹ nó, ông đây đến cùng là nịnh bợ trúng một nhân vật như thế nào? Ai con mẹ nó tới nói cho mình biết coi? Cái này quá điên cuồng rồi!
Người giật mình không chỉ riêng hắn, mà cả vị sĩ quan cao cấp của tổng bộ chỉ huy đi cùng với giáo sư Tôn, sự kinh ngạc trong lòng y cũng không khá hơn bao nhiêu so với Đoạn Đại Niên, giáo sư Tôn chính là một nhân vật có hai tầng thân phận võ sĩ Bóng Tối và nghiên cứu trưởng đặc cấp, có địa vị hết sức quan trọng ở tổng bộ nghiên cứu, trong việc sáng tạo ra vài loại vũ khí kiểu mới, ông ta đều là nhân vật then chốt, tổng chỉ huy cũng tiếp đãi ông ta cung kính như khách quý. Tuy nói là giáo sư Tôn tốt tính, thế nhưng đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy qua giáo sư Tôn nói chuyện như đang thỉnh tội với người ta như thế này, trong lòng hắn âm thầm hiếu kỳ, đối phương đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Về phần ông lão họ Trình, trên cơ bản đã chết lặng.
"Cảm ơn, tôi muốn tìm một người, là người của tổng bộ nghiên cứu các ông, tên là Trình Bỉnh Văn, nhân viên thu thập thông tin tư liệu thuộc bộ nghiên cứu thức ăn mới, tôi tìm hắn có việc gấp!" Sở Vân Thăng nói thật nhanh, có giáo sư Tôn hỗ trợ, chuyện này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
"Được rồi, tiểu Sở, cậu theo ta, ta dẫn cậu đi tìm người." Giáo sư Tôn cũng là người thông minh, Sở Vân Thăng không muốn nói đến những chuyện đã qua, mình cũng không cần phải tự làm không thoải mái.
Sở Vân Thăng lo lắng cho hổ con ở một mình trong hang ổ của đám giặc cướp Đoạn Đại Niên này, ôm lấy hổ con, cũng không quan tâm đến sự kinh ngạc của giáo sư Tôn, theo ông ta chui vào trong xe việt dã, chỉ cần hổ con không phát ra năng lực hệ kim và hệ phong thì chỉ là một con hổ bình thường, có giáo sư Tôn ở đây, người khác cũng không dám nói gì.
Xe việt dã lại tiếp tục chạy đi, đi vào trong tổng bộ nghiên cứu, đây vốn là khuôn viên khu giảng dạy chính của Đại học Kim Lăng.
Ở trước một tòa nhà thí nghiệm sinh hóa, chiếc xe dừng lại, có giáo sư Tôn giúp, một đường thẳng tiến, rất nhanh thì nhân viên công tác đã gọi Trình Bỉnh Văn đến, những nhân viên khác đi ngang qua, thấy là nghiên cứu trưởng đặc cấp, lại còn mang theo rất nhiều binh lính vũ trang đầy đủ và cả võ sĩ Bóng Tối qua đây, đều cho rằng Trình Bỉnh Văn đã gây chuyện. Mấy người đồng nghiệp bình thường có quan hệ khá tốt với hắn, lúc này vì muốn bảo vệ cái bát cơm mà vô số người hâm mộ này, cũng đều lẩn mất dạng.
"Giáo, giáo sư Tôn, ngài tìm tôi?" Trình Bỉnh Văn hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò, để tóc ngắn, lúc này trong lòng đang nhảy bang bang, cái thế trận này đúng là quá dọa người, nhưng hắn đã bị chỉ đích danh, cũng chỉ có thể kiên trì cẩn thận hỏi.
"Không phải ta tìm ngươi, là cậu ta tìm ngươi." Giáo sư Tôn chỉ vào Sở Vân Thăng bên cạnh: "Không cần khẩn trương, bạn của ta chỉ hỏi ngươi vài việc mà thôi."
"Ồ, vị tiên sinh này xin cứ hỏi, tôi nếu biết thì nhất định sẽ nói hết." Nghe giáo sư Tôn nói vậy, Trình Bỉnh Văn như từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cung kính nói. Người mà giáo sư Tôn tự mình mang đến, thân phận nhất định sẽ không phải đơn giản.
Sở Vân Thăng móc từ trong quần áo ra một tấm ảnh cả nhà cô, con mắt chăm chú nhìn vào hắn, hỏi: "Đây là cả nhà nguyên chủ của căn hộ mà anh đang ở, bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
"A! Anh đã qua nhà tôi? Anh là?" Nội tâm vất vả lắm mới buông lỏng được một chút của Trình Bỉnh Văn lại lập tức căng lên.
"Đó là nhà anh sao? Tôi là người thân của họ, anh chỉ cần nói cho tôi biết bọn họ đang ở đâu là được!" Sở Vân Thăng trực tiếp nói, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không bỏ qua bất cứ một chỉ tiết nhỏ nào trên khuôn mặt của Trình Bỉnh Văn.
"Xin lỗi, tôi nói sai." Trình Bỉnh Văn lập tức xin lỗi, giải thích: "Khi đó tôi và một cô gái tên là Cảnh Điềm ký hợp đồng mua bán, tất cả mọi người đều đã điểm chỉ, tuyệt đối không có ép buộc nàng, là nàng xin tôi, nàng nói nàng đang cần gấp thức ăn và thuốc men, thật sự là vậy, nếu như tôi nói dối một chữ nào, anh có thể trực tiếp giết tôi."
"Tôi đang hỏi là bây giờ bọn họ đang ở chỗ nào?" Sở Vân Thăng trừng hai mắt nói, Cảnh Điềm đúng là tên của em họ.
"Không biết, sau này các nàng đã dời đi, các nàng là dân bản xứ, hẳn là còn người thân khác nữa." Trình Bỉnh Văn sợ rụt cổ lại, tiếp đó tựa như nhớ ra cái gì, liền nói: "À phải rồi, ngày hôm qua nàng tìm tôi, nói, nói..."
Trình Bỉnh Văn nhất thời lắp ba lắp bắp không biết nên nói thế nào.
"Nói cái gì! Bây giờ nàng đang ở nơi nào?" Sở Vân Thăng chộp lấy hắn, vội vã nói, ngày hôm qua vẫn còn tìm đến Trình Bỉnh Văn, chứng tỏ là em họ vẫn còn sống!
Trình Bỉnh Văn không dám giãy dụa, liếc mắt nhìn giáo sư Tôn, cắn răng nói: "Nàng, nàng nói, muốn tôi sắp xếp cho nàng tiến hành thí nghiệm thức ăn mới!"
"Cái gì là thí nghiệm thức ăn mới?" Sở Vân Thăng quay đầu nhìn sang giáo sư Tôn, trong lòng hắn dấy lên nỗi sợ hãi, những thứ có dính dáng tới cái chữ "thí nghiệm" sinh vật phần lớn cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Giáo sư Tôn vẻ mặt xấu hổ, chần chờ hồi lâu cũng không giải thích. Lúc này, một nhân viên công tác nữ cẩn thận đi tới, trước hết là chào hỏi giáo sư Tôn, lại nhìn Sở Vân Thăng, sau đó lúng túng quay qua nói với Trình Bỉnh Văn đang bị giữ chặt nói: "Trình, phòng thí nghiệm tìm anh đã nửa ngày, hôm nay trong số mười người tự nguyện có ba người tự xưng là tài nguyên của anh, phòng thí nghiệm đang chờ anh đến ký tên xác nhận, máy móc đã vận hành, phải mau chóng tiến hành thí nghiệm."
Cô ta cũng bị ép cho không còn cách nào khác, trong cái trường hợp này có đánh chết nàng cũng không muốn đi ra nói, chỉ là máy móc thí nghiệm bên kia đã khởi động hết rồi, chủ nhiệm đang chờ ký tên xác nhận, cái loại thực nghiệm có tỉ lệ tử vong cao đến 50% này, nếu như người thực nghiệm đến từ con đường bất chính, bộ nghiên cứu thức ăn mới tuyệt đối không dám dùng, trước đây từng xảy ra vụ việc nghiêm trọng, thiếu chút nữa lại dẫn đến tranh đấu giữa ba ngành lớn, cho nên bộ nghiên cứu thức ăn mới đã đặc biệt thành lập một tiểu tổ, chuyên để tìm kiếm tư liệu người thực nghiệm, sau khi xác nhận thì mới dám tiến hành thực nghiệm trên thân thể người.
Sở Vân Thăng quay đầu nhìn lướt qua biên bản mà cô nữ nhân viên đưa qua, không ngờ cái tên đầu tiên nhìn thấy chính là Cảnh Điềm!
Hắn buông Trình Bỉnh Văn ra, đoạt lấy biên bản, hỏi: "Nàng bây giờ đang ở đâu? Dẫn ta đi!"
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK