Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 248: Theo ta về doanh.


Người phụ nữ trung niên vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức ném cho Sở Vân Thăng những cái nhìn ước ao ghen tị. Lão già tóc trắng xóa Sở Vân Thăng trong nháy mắt liền trở thành tiêu điểm toàn trường.

Cánh cửa chiếc máy màu trắng từ từ mở rộng, Viên Kỳ Dương cúi người chui từ trong ra, khẩn trương nhìn Sở Vân Thăng và người phụ nữ trung niên. Nó ở bên trong chiếc máy không nghe được đoạn đối thoại bên ngoài.

"Thật có chút đáng tiếc! Chỉ thiếu chút nữa là đạt cấp bậc ưu tú rồi!" Người phụ nữ trung niên lại lần nữa kiểm tra đối chiếu số liệu một lần, cảm thán: "Chẳng qua cho dù là thành tích bây giờ, thì cũng đã là tốt nhất trong gần một tháng nay rồi! Đương nhiên so với vị thiên tài ngày hôm qua thì...."

Giọng nói của người phụ nữ càng lúc càng nhỏ, gần như là tự lầm bầm lầu bầu với mình.

"Đạt tiêu chuẩn rồi sao?" Viên Kỳ Dương không dám tin nhìn Sở Vân Thăng, khuôn mặt kìm nén sự hưng phấn.

"Đạt rồi!" Sở Vân Thăng mơ hồ cảm thấy có chút bất an, nhưng không biết nguyên nhân do đâu, không yên lòng đáp.

Người phụ nữ trung niên nghe vậy, kinh ngạc liếc nhìn Sở Vân Thăng. Đây là lần đầu tiên mụ thấy một người nói chuyện bình tĩnh như vậy khi nghe tin người thân đã vượt qua kiểm tra.

Chắc hẳn ông lão này còn chưa biết đãi ngộ của đánh giá tiềm lực cấp bậc hài lòng đây mà. Người phụ nữ trung niên cho rằng đã gặp một lão nhà quê, bèn "hảo tâm" nhắc Sở Vân Thăng: "Dựa theo giá trị của tiềm lực này, cháu trai của ông sẽ trực tiếp thu được tư cách công dân cấp trung của thành Xuy Tuyết!"

"Công dân cấp trung?" Ánh mắt Sở Vân Thăng chợt lóe, danh từ này bản thân đã từng nghe qua. Cô gái thống lĩnh tên là Hứa Tình Thư gì đó kia từng nói với Tưởng Thiên Thấm, những học sinh nào có kỹ năng chuyên môn hữu dụng, dựa theo lời nàng thì khi vào thành cũng mới chỉ là cấp thấp, chỉ khi nào làm ra được cống hiến, mới có khả năng được tăng lên thành cấp trung.

Mà Viên Kỳ Dương chỉ đơn giản bị cái máy móc màu trắng "nhốt" một chút, liền trực tiếp có được tư cách công dân cấp trung, có thể thấy hàm nghĩa mà cái giá trị tiềm lực này đại biểu tám chín phần mười là có liên quan đến Thiên Hành Giả.

Chỉ có Thiên Hành Giả, mới có thể nhận được đãi ngộ như thế này. Hứa Tình Thư từng nói, bất kể là trong thành hay ngoài thành thì cũng không có lương thực dư thừa!

Sở Vân Thăng không khỏi liếc mắt nhìn chiếc máy màu trắng vài lần. Ở tòa nhà văn phòng Kim Lăng, từng có một đứa bé gái mười hai tuổi bỗng nhiên thức tỉnh, hơn nữa còn kinh động đến giáo sư Tôn của tổng bộ nghiên cứu, ông ta cũng vì đó mà đưa ra một suy đoán: Loài người khi đạt đến mười hai tuổi, những ai có thiên phú thức tỉnh, đều sẽ dần dần thức tỉnh.

Mà năng lực thức tỉnh cao hay thấp, đại khái chính là giá trị tiềm lực mà cỗ máy màu trắng và người phụ nữ trung niên trước mắt nói đến!

Khó trách bọn họ yêu cầu nhất định phải là những đứa trẻ dưới mười hai tuổi. Nhiều khả năng chỉ khi con người ở vào độ tuổi này, tiềm lực thức tỉnh có lẽ còn đang trong trạng thái chưa kích hoạt hay thậm chí là đang tăng trưởng, mà sau mười hai tuổi, cơ bản đã thành hình rồi, tựa như chính bản thân hắn vậy.

Sở Vân Thăng cũng chỉ đoán được đến thế, chẳng qua người phụ nữ kia cứ lầm bầm thiên tài làm hắn có hơi bất an...

Với bất kỳ mối nguy hiểm nào, Sở Vân Thăng luôn chỉ thích dùng hai biện pháp, hoặc tiêu diệt, hoặc là dứt khoát thoát đi, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt không mạo hiểm.

"Ông tên là gì?" Người phụ nữ trung niên cắt ngang mạch suy nghĩ của Sở Vân Thăng, lấy ra một bản khai mới, lại bắt đầu hỏi.

"Viên Hồng Tuyết." Sở Vân Thăng thuận miệng bịa ra một cái tên tương đối dễ gọi.

"Bao nhiêu tuổi?"

...

"Ông có kỹ năng đặc thù nào không?" Người phụ nữ trung niên dừng bút lại hỏi.

"Không có." Sở Vân Thăng trả lời không chút chần chừ.

"Được rồi, cầm lấy hai tờ khai này, ngày hôm nay liền có thể vào thành! Sau khi vào thành đến phòng quản lý thành phố báo cáo..." Người phụ nữ giơ giơ tấm phiếu trong tay, còn không quên nhắc thêm một câu: "Lúc cháu trai ông phát đạt rồi, cũng đừng quên mất tôi đấy..."

Sở Vân Thăng nhận lấy tờ phiếu, gật đầu ứng phó qua loa, kéo theo Viên Kỳ Dương chuẩn bị vào thành.

Người phụ nữ trung niên bỗng nhiên ngẩng đầu, do dự môt hồi, mở miệng nói: "Không có năng lực đặc thù gì, vài việc tay chân như giặt giũ nấu cơm chắc ông cũng làm được chứ?"

Sở Vân Thăng ngây ra một lúc, không biết bà ta muốn nói cái gì, ừ đại một tiếng.

Người phụ nữ trung niên nháy mắt một cái, nói với vẻ đầy thâm ý: "Thứ nhất là ta cảm thấy cháu trai của ông quả thật có chút tiềm lực, thứ hai là thấy ông tuy già cả, nhưng vẫn sạch sẽ gọn gàng, tay chân cũng nhanh nhẹn, không có vẻ gì là mắc bệnh này bệnh nọ, nên giới thiệu cho ông một chỗ công tác. Có điều phải nói trước, ông trước hết phải đến cho người ta xem thế nào, tôi không đảm bảo ông sẽ được chọn trúng, nếu lỡ như được chọn, vậy thì người trung gian đây...."

Sở Vân Thăng chính đang phát sầu vì không có chỗ ẩn thân thích hợp sau khi vào thành, đề nghị của người phụ nữ trung niên tính ra lại hợp ý hắn, tất nhiên cũng hiểu hàm ý của mụ, lập tức gật đầu nói: "Ta hiểu quy củ, dù trúng dù không, tất nhiên sẽ phải cảm ơn cô."

Người phụ nữ trung niên rất hài lòng với sự "hiểu chuyện" của Sở Vân Thăng, nhếch môi cười nói: "Cũng chính là mấy cô nương nhờ vả ta tuyển người. Thời đại này không bằng lúc trước, muốn tìm được một người khỏe mạnh, chăm chỉ biết làm việc mà lại đáng tin để làm việc vặt cũng đâu phải dễ! Hơn nữa cố chủ đều là các cô nương, mọi người lớn nhỏ đều là người trẻ tuổi, tuy nói các nàng cũng không sợ, nhưng nói chung sẽ không thuận tiện lắm, nhìn ông tuổi tác không nhỏ, tính ra thì cũng khá thích hợp."

Sở Vân Thăng thuận theo lời cô ta mà gật đầu, hỏi lại: "Không biết là những cô nương nào, cụ thể là làm những việc gì?"

Người phụ nữ trung niên chỉ vào một đội kỵ sĩ áo trắng đang vội vội vàng vàng vào thành đáp: "Thấy họ chứ, mấy vị cô nương này đều là bảo bối của thành Xuy Tuyết, rất quý giá, thành chủ nể trọng nhất chính là các nàng. Ít ngày trước, chỗ các nàng có một ông lão làm việc vặt chết, giờ đang thiếu người, đại thống lĩnh của họ mới đích thân tới đây, dặn dò ta chọn cho họ một người sạch sẽ thuận mắt làm mấy việc lặt vặt đó."

Sở Vân Thăng nhìn lại bản thân mình, cái gã gọi là anh Khôi kia nói quả không sai, bản thân mặc dù cũng có chút rách nát, nhưng y nguyên vẫn sạch sẽ chỉnh tề, tuyệt không giống với những người dân chạy nạn cả người là bệnh tật truyền nhiễm kia.

"Cầm lấy thư giới thiệu này, đến doanh trại nữ kỵ sĩ áo trắng trong thành phỏng vấn, nếu như được chọn trúng thật, vậy thì thật phải chúc mừng ông rồi, thức ăn ở trong doanh trại chính là tốt nhất cả thành Xuy Tuyết đó!" Người phụ nữ trung niên mới chỉ nói thôi mà trong mắt đã toát lên vẻ tham lam.

"Cảm ơn!" Sở Vân Thăng nhận lấy một tờ giấy khá mỏng, cảm ơn "hết lời".

"Xem thử con trai tôi với!" Người phía sau thấy Sở Vân Thăng dễ dàng liền có thể tiến vào thành Xuy Tuyết, từng người từng người hưng phấn như hít thuốc lắc, mong mỏi chuyện như vậy cũng sẽ xảy ra với mình.

...

Viên Kỳ Dương theo sát Sở Vân Thăng, tiến vào thành Xuy Tuyết mà dân chạy nạn ngoài thành hằng tha thiết ước mơ.

Những nơi hai người đi qua đều được bố trí tầng tầng trạm gác, kiểm tra nghiêm ngặt, người đi đường sắc mặt vội vã, bận rộn tấp nập, ai bận việc nấy, quả nhiên là không có người dư thừa.

Mà cái làm Sở Vân Thăng thấy quen thuộc nhất, không nghi ngờ gì chính là bức ảnh bản thân hắn lúc còn "trẻ tuổi", trông rất sống động. Nếu là dung mạo hắn chưa thay đổi, với cái mật độ "tuyên dương" cỡ này, phỏng chừng bản thân đến cả một kilomet quanh thành Xuy Tuyết cũng đừng hòng lại gần được, mò vào là bị nhận ra ngay.

Mấy người quen như Edgar, Sở Vân Thăng thủy chung không gặp một ai, nhưng nhóm sinh viên đi cùng thì hắn có gặp qua mấy người. Vì để tránh bị nhận ra, Sở Vân Thăng làm bộ như không thấy, đi thẳng tới khu vực cấm của thành phố, trên tấm bảng gắn trên đỉnh đầu có ghi: Công dân dưới cấp cao cấm vào, phía sau mới hiển hiện ra một tấm bảng hiệu hiển hách: Doanh trại nữ kỵ sĩ áo trắng.

Cầm thư giới thiệu của cửa thành, Sở Vân Thăng mới có thể đi đến nơi này, bằng không sớm đã bị người ta đá ra ngoài rồi.

"Ở cửa thành đề cử tới?" Một người phụ nữ cỡ tầm bác gái, tay chống lên phần hông thô to, hai mắt trợn tròn đánh giá Sở Vân Thăng, ồm ồm hỏi.

"Đúng vậy." Sở Vân Thăng rõ ràng cảm giác được bàn tay nhỏ bé của Viên Kỳ Dương khẩn trương nắm lấy vạt áo sau lưng mình, thân thể nép về phía sau.

"Mấy người ở cửa thành càng lúc càng kỳ cục! Một ông già, một đứa bé thì có thể làm cái gì chứ? Các người tới đây để hầu hạ các cô nương, hay là phải hầu hạ các ngươi? Đi mau! Đi mau!" Vị bác gái này quơ quơ thư giới thiệu, quát lên đầy vẻ khó chịu.

Sở Vân Thăng lại như không nghe được lời nàng, bởi vì vị trí nơi này cách nơi nhốt vị ứng viên Thiên Đạo Nhân kia không bao xa, được dịp đến gần thế này, hắn đang tranh thủ quan sát. Nơi này đề phòng sâm nghiêm, một khi rời khỏi sẽ không còn cơ hội nào để quang minh chính đại quan sát nữa.

"Điếc cả rồi à!? Bà nói có nghe không? Cái lũ đê tiện chúng mày!" Mụ đàn bà đanh đá thấy Sở Vân Thăng mắt điếc tai ngơ, nhất thời liền nổi trận lôi đình.

Mụ làm việc ở doanh trại nữ kỵ sĩ áo trắng này đã lâu, ngoại trừ những nữ kỵ sĩ đó hất hàm sai khiến thành quen, còn những người bình thường khác từ lâu đã không để vào mắt, lúc này liền muốn xông lên, hung hăng cho Sở Vân Thăng mấy cái bạt tai, để lão già này biết quy củ và tôn ti của thành Xuy Tuyết là như thế nào.

"Vú Tôn, bọn họ là ai?" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng truyền tới, không sớm không muộn, vừa ngay lúc vú Tôn vừa mới nâng lên bàn tay phải. Bàn tay kia ngừng lại giữa không trung, chưng hửng rụt trở về, khuôn mặt của chủ nhân bàn tay sớm đã biến thành bộ dạng tươi cười niềm nở, những thớ thịt chồng lên nhau như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống một miếng.

Mụ lại không biết, một tiếng nói xen ngang vô tình này lại đã cứu lại cái mạng nhỏ của mụ. Thực tế mụ căn bản không thể động vào nửa sợi tóc của Sở Vân Thăng, dù cho thật sự đánh trúng, lấy cảnh giới Hai Nguyên Thiên hiện tại cộng với phòng hộ Lục Giáp phù của hắn, cho dù không phản chấn tới mức làm chết một người bình thường như mụ, thì cũng phải chấn cho mụ bị bắn bay ngay lập tức!

"Ra là Hứa đại thống lĩnh, mấy người ở cửa thành kia không biết giở chứng thế nào, vậy mà lại đề cử hai người một già một trẻ này tới làm việc vặt, đây không phải là rắp tâm muốn khiến doanh trại chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ sao?" Vú Tôn lật đật tố cáo.

"Là tôi dặn cửa thành làm đó, tôi thấy ông lão này tay chân vẫn tốt, cứ để bọn họ vào đi." Hứa Tình Thư khẽ cau mày, ngắn gọn phân phó một câu.

"Cái này?..." Vú Tôn như sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ, nếu không phải mụ với thành chủ có mối quan hệ bắn đại bác may mắn tới, lúc này chỉ sợ bằng vào những lời đắc tội với đại thống lĩnh vừa rồi của mụ, đã đủ bị tống cổ ra khỏi thành Xuy Tuyết rồi.

"Ông tên là gì?" Tâm tình Hứa Tình Thư không quá tốt, tất nhiên không phải vì loại tiểu nhân vật như vú Tôn này. Thành Xuy Tuyết trước sau lùng sục hồi lâu, đến cả cái bóng của người đàn ông tên Sở Vân Thăng kia cũng không thấy, Băng sứ đại nhân và thành chủ dường như biết được gì đó, càng lúc càng nôn nóng bất an.

"Viên Hồng Tuyết." Sở Vân Thăng đúng mực trả lời.

"Nó thông qua khảo nghiệm ở cửa thành?" Hứa Tình Thư chỉ vào Viên Kỳ Dương, nhạy bén hỏi.

"Đúng vậy, thành tích hài lòng." Sở Vân Thăng gật đầu, giọng nói bình thản, tận lực làm cho giống một ông lão, mình đã từng thấy qua người phụ nữ trước mắt này, cẩn thận một chút vẫn hơn.

"Theo ta về doanh đi." Ánh mắt Hứa Tình Thư lướt qua vú Tôn, dẫn đầu tiến vào trong doanh trại.


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK