Chương 249: Liệt hỏa phần thành!
Chuyện như giặt giũ quần áo cho các cô nương tất nhiên không tới lượt một lão già như Sở Vân Thăng làm. Tuy là thời đại Bóng Tối, trật tự, luân thường bên ngoài đã sụp đổ, nhưng trong thành Xuy Tuyết này, giữa thời loạn thế vẫn miễn cưỡng giữ được đôi chút trật tự xã hội và luân lý, nam nữ có sự khác biệt.
Nhiên liệu ở khu vực Hoàng Sơn sớm đã thiếu hụt, các loại vật tư số lượng ít ỏi như xăng dầu đều phải ưu tiên cung ứng làm quân nhu cho đội cơ giới. Mặc dù doanh trại nữ kỵ sĩ áo trắng có địa vị hiển hách trong thành Xuy Tuyết, việc nhóm lửa làm cơm cũng phải đi chặt những gốc cây chết khô quanh khu vực Hoàng Sơn kia làm củi nấu cơm.
Mỗi ngày khi ánh sáng yếu ớt trên bầu trời sắp sửa vụt tắt, luôn sẽ có một nhóm cu-li bên ngoài cuồn cuộn không ngừng vận chuyển gỗ chặt được bên ngoài về thành Xuy Tuyết, dùng chúng đổi lấy chút lương thực ít ỏi.
Mà công tác hiện giờ của Sở Vân Thăng chính là tiến hành gia công thêm với đám gỗ này, chẻ chúng thành các thanh củi dùng để nhóm lửa làm cơm, mặt khác còn cần đốt chế thành than củi, cung cấp cho những người phụ nữ quyền quý trong doanh trại sưởi ấm.
Toàn là mấy việc linh tinh lặt vặt, nói nặng không nặng, mà nói nhẹ cũng chẳng nhẹ. Chuyện phụ trách làm cơm cũng không đến lượt một người mới như Sở Vân Thăng, ắt hẳn có người mà doanh trại tin tưởng đảm nhiệm. Hôm nay cả thế giới đâu đâu cũng là độc tố, ai biết có thể bị thành Liệt Hỏa phái người trà trộn vào hạ độc hay không.
Sở Vân Thăng cũng vì vậy mà nhanh chóng quen biết với hai "đồng nghiệp" mới, một là tiểu Sa "dưới" hắn, tiểu tử mỗi ngày chuyển gỗ vào doanh trại, một người khác là thím Vương "trên" hắn, phụ trách nấu cơm. Mặc dù làm những việc khác nhau, song đều nằm dưới sự "lãnh đạo" của mụ đàn bà đanh đá tên là vú Tôn kia.
Không biết có phải vì chuyện ở cửa doanh trại hay không, đại tổng quản vú Tôn luôn nhìn Sở Vân Thăng không vừa mắt, thường hay ngấm ngầm tạo mấy chuyện phiền toái cho Sở Vân Thăng, nếu không phải e ngại mặt mũi Hứa Tình Thư, chỉ sợ sẽ càng quá quắt hơn.
Cũng may thím Vương và tiểu Sa, mặc dù cũng thuộc dạng có "quan hệ", nhưng so với vú Tôn thì ôn hòa hơn nhiều, thường khuyên Sở Vân Thăng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhịn một chút liền xong. Trong cái thời buổi này, có thể kiếm được miếng ăn đã là phúc khí không biết tu luyện mấy đời rồi.
Bọn họ không biết, nếu không phải muốn Thiên Đạo Nhân nhanh chóng quy vị thuận lợi, Sở Vân Thăng căn bản không cần đến chỗ này chịu tội. Đương nhiên bọn họ có nằm mơ cũng sẽ không ngờ được rằng, người đàn ông mà toàn thành đang điên cuồng tìm kiếm, lại đang ở ngay trong chỗ bọn họ "ra sức" chẻ củi!
Khi bóng đêm phủ xuống, côn trùng giết chết chồng và đứa con trai duy nhất của thím Vương, bà cũng bị thương hấp hối sắp chết đói đến nơi, may mà được đứa cháu gái đã được chọn làm nữ kỵ sĩ áo trắng tìm được, từ đó đến nay vẫn luôn ở tại thành Xuy Tuyết làm công việc này.
Thím Vương là người mềm lòng, Viên Kỳ Dương câu được câu không kể lại "kinh nghiệm bi thảm" thiếu chút nữa bị hầm sống của mình, có thể khiến bà khóc hết không biết bao nhiêu nước mắt. Đến buổi tối, thím Vương len lén bỏ thêm cho Viên Kỳ Dương một miếng thịt trùng, nhìn thế nào cũng cảm thấy Viên Kỳ Dương có vài phần tương tự với đứa con trai đã chết của mình.
Liên tiếp vài ngày như vậy, có thím Vương chiếu cố cho Viên Kỳ Dương, thực ra lại bớt được cho Sở Vân Thăng rất nhiều chuyện. Thừa lúc đêm tối, trời đất không ánh sáng, Sở Vân Thăng lặng lẽ dạ hành. Hắn đã tìm hiểu rõ ràng nơi vị ứng viên kia bị nhốt, chỉ chờ thần vực mở ra, phần lớn mọi người tiến vào không gian tinh thần, hắn sẽ động thủ.
Màn đêm buông xuống, thành Xuy Tuyết yên tĩnh vô cùng, nếu không phải Sở Vân Thăng cực kỳ mẫn cảm với dao động của nguyên khí, gần như sẽ cho rằng thành Xuy Tuyết không hề bố trí phòng vệ!
Mà trên thực tế, Sở Vân Thăng cảm giác rất rõ ràng trong thành đang có một lượng lớn Thiên Hành Giả cấp cao ẩn nấp ở những góc âm u, tựa như đang lặng lẽ chờ đợi gì đó.
Sở Vân Thăng khẽ đẩy cửa phòng tạo thành một khe hở nhỏ, sau khi tiến vào thần vực, có bóng người trong kính giúp đỡ, hắn lập tức sẽ bắn ra khỏi thần vực. Giờ phút này, hắn đang cân nhắc xem có nên hành động theo kế hoạch hay không!
Bỗng nhiên, ở ngay chính giữa thành Xuy Tuyết bỗng "bang" một tiếng, một phát đạn tín hiệu tựa như quả pháo hoa bắn lên trời, nổ thành một chuỗi.
Nhất thời, trong khắp toàn thành chợt bùng lên tiếng chém giết rung trời!
Sở Vân Thăng cả kinh, đang muốn đóng cửa phòng thì đã thấy tiểu Sa thở hồng hộc chạy tới, nói vội: "Cụ Viên, ngàn vạn lần chớ ra ngoài, người của thành Liệt Hỏa giết vào rồi!"
"Có bao nhiêu người?" Sở Vân Thăng vừa nói ra khỏi miệng liền thấy mình hỏi thừa, tiểu Sa chỉ là một gã làm việc vặt, làm sao sẽ biết nhiều như vậy?
Quả nhiên tiểu Sa mờ mịt lắc đầu, nói: "Không biết, dù sao đã huy động rất nhiều đại nhân Thiên Hành Giả, bọn họ thông thường sẽ không giết bình dân, ngài nếu trốn được thì ngàn vạn lần đừng đi ra."
Nói rồi tiểu Sa xoay người muốn đi, Sở Vân Thăng nhướng mày hỏi: "Bên ngoài loạn như vậy, cậu còn muốn đi nơi nào?"
Tiểu Sa cắn môi, mũi nhăn lại, oán hận nói: "Đám vương bát đản khốn kiếp của thành Liệt Hỏa kia đã giết cha mẹ tôi, cướp lão bà tôi, đến nay sinh tử không biết..."
Sở Vân Thăng biết hắn chỉ là một người bình thường, "kẻ địch" có thể đánh vào thành Xuy Tuyết ít nhất cũng là cao thủ cấp độ Thiên Hành Giả, tiểu Sa căn bản không phải là đối thủ, vì vậy quan tâm nói thêm một câu: "Cậu đi thế này cũng là chịu chết..."
Lời hắn còn chưa dứt, bên ngoài viện chợt truyền đến tiếng nổ lớn, hai gã đàn ông áo đỏ từ bên ngoài nhảy vào trong viện, một người trong đó đẩy tay một cái, đẩy một người khác vọt ra khỏi tường, lớn tiếng nói: "Trúng mai phục rồi, ngươi đi trước, tìm cách hội hợp với Hỏa sứ đại nhân!"
Ngay sau đó bên ngoài lại nhảy vào hai người, đều mặc áo trắng, khi người còn đang lơ lửng giữa không trung thì đã lên dây cài tên bắn vun vút, khí thế bức người.
Gã đàn ông áo đỏ ở lại hừ lạnh một tiếng, xoay người lui ra sau vài bước, chém ra trường đao, ngọn lửa bùng lên, một đao liền chém văng hai mũi tên khí lạnh nồng đậm đang bắn tới.
“Ninh Hồi Ngạn, ngươi chạy không thoát đâu, bó tay chịu trói đi!" Bóng trắng thứ ba hùng dũng bay xuống, giọng nói chính là của Hứa Tình Thư.
Mấy ngày liên tiếp, vì tìm kiếm tên đàn ông kia, toàn bộ thành Xuy Tuyết dưới sự gấp gáp thúc giục liên hồi của Băng sứ, đã vận hành quá tải. Một lượng lớn Thiên Hành Giả mệt mỏi tìm kiếm, mà người của thành Liệt Hỏa thì một mực chờ đợi nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu không phải hôm nay có người liều chết chuyển tình báo về, tối nay chỉ sợ thành Liệt Hỏa đã đánh lén thành công.
Người đàn ông áo đỏ trước mắt này, thực lực thuộc nhóm cao thủ đứng đầu của thành Liệt Hỏa, Hứa Tình Thư không thể không tự mình bố trí mai phục hắn.
Lúc này, trong một gian viện nhỏ của bình dân làm việc vặt, hội tụ bốn gã Thiên Hành Giả thực lực phi phàm.
"Là ai chạy không thoát còn chưa biết!" Ninh Hồi Ngạn cười lạnh đáp, mũi đao rũ xuống, lui về sau hai bước, khoảng cách đến tiểu Sa chỉ tầm một đao.
"Giết!" Hứa Tình Thư vừa đáp mình xuống đất, liền lập tức mở miệng hạ lệnh, cây cung tinh tế màu lam đậm đặc hữu của nàng đã kéo cong thành hình trăng khuyết.
Trong nháy mắt, cả sân nhỏ rợp trong ánh đao, băng hỏa hai tầng xuyên tới xuyên lui, phòng ốc bốn phía lũ lượt bị đốt cháy hoặc bị đóng băng, tràng cảnh vô cùng hỗn loạn.
Sở Vân Thăng ôm theo Viên Kỳ Dương phóng người chui ra khỏi gian phòng vừa sụp xuống, khi lướt qua tiểu Sa cũng tiện tay cặp hắn ở một bên, hắn đã bị vũ lực mạnh mẽ của Thiên Hành Giả làm chấn động không biết trời đất gì rồi.
Bên phía thành Xuy Tuyết ba đối một đối chiến với Ninh Hồi Ngạn. Tuy rằng Ninh Hồi Ngạn trong mắt Sở Vân Thăng ít nhất cũng có thực lực tiếp cận võ sĩ Bóng Tối cấp bốn, tối thiểu cũng là võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Giáp trở lên, cũng dần dần không chịu nổi, nếu không nhờ có thanh trường đao quái dị trong tay, hẳn tương tự như cung tiễn của Hứa Tình Thư, chỉ sợ đã sớm bại trận thân vong rồi.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng nổ ầm ầm như sấm chớp, một hình thể tựa như ngọn lửa mạnh mẽ phóng qua, những chỗ đi qua chỉ để lại biển lửa hừng hực thiêu đốt.
Sở Vân Thăng thị lực kinh người, chỉ thấy trong đó là một người mặc áo choàng, kéo theo lưỡi đao dài nhỏ.
Hai người bên cạnh Hứa Tình Thư không rõ tình huống, lập tức đứng lên muốn cố gắng chặn lại.
"Đừng đi!" Hứa Tình Thư nhãn lực tốt hơn một chút, thấy rõ người tới không phải dạng vừa, đứng phía dưới gấp gáp hô to.
Nhưng đã muộn một bước, ngoài áo choàng phủ trong ngọn lửa dễ dàng phân ra hai đường đao diễm, chỉ là hai đường, chia nhau chém về phía hai cô gái mặc áo trắng, hai người liền như diều đứt dây, từ không trung ngã xuống.
Thiên Hành Giả loài người chẳng tạo nổi chút hứng thú cho tên áo choàng, nó phóng nhanh về phía trước, không có chút ý định dừng lại nào, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn đến Ninh Hồi Ngạn bên dưới.
Trong mảnh sân tàn tạ, tình thế trong nháy mắt đã xoay chuyển, hai cô gái áo trắng một chết một bị thương, sức chiến đấu bằng không, chỉ còn lại hai người Ninh Hồi Ngạn và Hứa Tình Thư quyết đấu với nhau.
Trong lòng Sở Vân Thăng nghi ngờ không thôi, hắn từng giao thủ qua với một người áo choàng khác, lấy sức tấn công của tên áo choàng khi đó, tựa hồ cũng không thể dễ dàng liền chém giết Thiên Hành Giả cấp cao như vậy!
Hắn bỗng nhớ tới cái gã Điền Dịch thành Liệt Hỏa bị mình diệt khẩu kia, y từng đề cập qua, Hỏa sứ thành Liệt Hỏa, cũng chính là tên áo choàng vừa đi ngang qua trước mắt, từng đoạt được thứ trọng yếu gì đó từ thần vực, chẳng lẽ vì vậy mà khiến cho thực lực nó tăng mạnh, hoặc là vốn bản thân nó đã lợi hại hơn so với tên mà Sở Vân Thăng từng gặp phải?
Tình hình trong thành Xuy Tuyết đã hoàn toàn hỗn loạn, Sở Vân Thăng mang theo Viên Kỳ Dương lùi đến góc tường, đối với chiến tranh giữa hai kẻ dị tộc, Sở Vân Thăng ngược lại còn muốn chúng nó đánh đến lưỡng bại câu thương cho rồi.
Nhưng thực tế lại không được như ý nguyện của hắn, đánh thành lưỡng bại câu thương sớm nhất lại là hai kẻ loài người - Ninh Hồi Ngạn và Hứa Tình Thư!
Thiếu đi hai người hỗ trợ, thực lực của hai bên lại trở về thế cân bằng, chém giết hết sức kịch liệt.
Không bao lâu, Ninh Hồi Ngạn liền phát hiện ra nhược điểm của Hứa Tình Thư, người phụ nữ này luôn cố gắng bảo vệ sự an toàn của mấy người bình thường tụ tập đến một góc trong viện.
Cửa viện đã bị đá vụn phá hỏng, những người bình thường này cũng chỉ là những người làm việc vặt trong doanh trại, dù cho có nhảy ra ngoài được, bên ngoài đã giết chóc rung trời, tự thân cũng khó giữ được.
Ninh Hồi Ngạn liền chuyển lưỡi đao, từng đao từng đao đều chém về phía góc tường, "bức bách" Hứa Tình Thư phải nhiều lần cứu viện, từng bước đoạt lấy quyền chủ động trên chiến trường.
Ngay khi y tự cho là đã đắc kế, lại chém ra một đao, một đao này nhắm thẳng đến Viên Kỳ Dương bên người Sở Vân Thăng, ý đồ lợi dụng khi Hứa Tình Thư cứu viện sẽ ra đòn giành chiến thắng.
Mà Hứa Tình Thư giờ khắc này, sắc mặt lạnh băng, lợi dụng việc Ninh Hồi Ngạn cho rằng đã tìm được nhược điểm của nàng, khi y hành động thì bỗng nhiên thay đổi sách lược, một phát bắn chết Ninh Hồi Ngạn.
Trong khoảnh khắc như điện chớp, hai người ngầm đấu tâm cơ, đều tự cho rằng đã nắm chắc phần thắng!
Lấy tốc độ của Sở Vân Thăng, muốn kéo Viên Kỳ Dương tránh khỏi một đao này không tốn chút công sức, nhưng tiểu Sa và thím Vương phía sau nó thì chỉ có một con đường chết.
Còn nếu bây giờ mở ra chiến giáp đại chiến với tất cả Thiên Hành Giả, hắn lại không đảm bảo được bản thân có thể toàn thân trở ra.
Thật là tiến thoái lưỡng nan!
Nhưng đao đã ép đến trước mắt, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, phải lập tức làm ra phản ứng.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK