Chương 164: Kẻ phạm tòa nhà!
Màn đêm tựa như một con quái thú tiền sử, bao phủ lấy đại địa mênh mông, ở nơi sâu trong bóng tối, một tòa thành phố mờ quang, kéo dài hơi tàn.
Ban đêm của thành Kim Lăng cũng không mê người, vào mỗi ngày ở nơi này, đều có người vì đủ các loại nguyên nhân mà chết đi.
Nếu so với đèn đuốc rực rỡ ở khu trung tâm, khu tây liền có vẻ u ám hơn nhiều.
Ở hai bên vệ đường, dân đói quần áo bẩn thỉu qua lại, bọn họ cúi khom thân thể, vĩnh viễn không ngừng tìm kiếm trong mỗi ngóc ngách của thành phố này, tuyệt không buông tha cho bất cứ thứ gì có thể lấp bụng, giảm bớt sự đau khổ của cái dạ dày đang cồn cào đói khát.
Những con chuột trốn trong những góc tối âm u là con mồi yêu thích nhất của bọn họ, đương nhiên nếu như vận may mỉm cười, đụng phải một con mèo hoang, hay thậm chí là một con chó hoang, vậy thì hôm nay cũng đáng coi là ngày tốt đẹp nhất.
Bọn họ sẽ không so đo xem cái lũ chuột, mèo hoang, chó hoang này là ăn xác chết côn trùng, hay là ăn xác chết con người để sống sót, bọn họ chỉ biết lấp đầy cái bụng trào nước đắng của mình, cùng với mùi vị thịt tươi của động vật.
Nếu như một người bình thường cầm một ổ bánh mỳ, bọn họ sẽ núp trong bóng tối, chờ đợi thời điểm ngươi không đề phòng, cướp đi thức ăn của ngươi, nếu như ngươi dám phản kháng, bọn họ sẽ rút dao từ tay áo, chọc bảy tám lỗ lên người ngươi, tuyệt không do dự.
Nếu như ngươi cầm một ổ bánh mỳ, nhưng ngươi lại là một võ sĩ Bóng Tối boặc là binh lính cầm vũ khí trong tay, bọn họ sẽ tập tễnh bước ra từ bóng tối, mặt đầy nịnh nọt và thành khẩn nói với ngươi, vì một miếng bánh mỳ này, họ có thể làm cho ngươi bất cứ chuyện gì! Giết người, phóng hỏa, hay là lên giường, chỉ cần một câu nói của ngươi, không hề có ranh giới;
Nếu như ngươi cầm một ổ bánh mỳ, nhưng ngươi lại là một nhân viên công tác của Vua Bóng Tối hoặc là tổng bộ nghiên cứu, như vậy khuyên ngươi nên sớm về nhà đi, bọn họ nếu ngửi thấy mùi của ngươi, sẽ lập tức chủ động né ra một khoảng thật xa, sau đó giấu vào trong bóng tối, mang theo ánh mắt hoảng sợ, cảnh giác quan sát ngươi.
Tại cái thành phố mờ quang này, giữa bọn họ, lưu truyền cho nhau mấy câu:
Một mẩu vụn bánh mỳ: ta không phải loại người như ngươi tưởng tượng;
Một miếng bánh mỳ nhỏ: đêm nay tôi là người của ngài;
Hơn phân nửa ổ bánh mỳ: mặc kệ ngài tới bao nhiêu người;
Một ổ bánh mỳ lớn: đêm nay ngài có thể không coi tôi là người;
Hai ổ bánh mỳ lớn: mặc kệ ngài tới có phải người hay không!
...
Nhưng, trong tòa thành này, luôn luôn có một vài chỗ, bọn họ tuyệt không dám tiếp xúc, ví dụ như tuyến phòng ngự bốn phía, lại ví dụ như khu trung tâm canh phòng nghiêm ngặt, hoặc là những khu gia quyến đang treo bảng hiệu kia.
Đương nhiên nếu như ngươi chỉ biết có những điều này, mà muốn trở thành một lưu dân đạt tiêu chuẩn, sống sót được ở Kim Lăng mà nói, như vậy ngươi rất nhanh sẽ trở thành một thành viên bên trong những chiếc xe chở thi thể kia.
Đây cũng không phải là cái thời đại mà chỉ cần quỳ trên mặt đất, dập đầu mấy cái là có thể xin được thức ăn, ngươi cần phải biết mỗi một ưu thế trên người ngươi, lợi dụng chúng nó, đạt được tiền vốn sống sót.
Nếu như ngươi rất khỏe mạnh, đồng thời không sợ chết, vậy thì đi nhập ngũ đi, chỉ cần vận may đủ tốt, trước khi côn trùng tấn công lần nữa, ngươi nhất định sẽ được trải qua mấy ngày rất thoải mái.
Nếu như ngươi rất xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy ngươi cũng toàn thân mềm nhũn một chỗ cương cứng. Vậy thì ngươi có thể cân nhắc đi thử cạnh tranh danh hiệu "Kim Lăng thập nhị sai"* ở khu trung tâm, nếu thực sự không được, cũng có thể thử "Tần Hoài bát diễm"** trong bốn khu lớn.
*Mười hai chiếc trâm ở Kim Lăng.
**Tám người đẹp bên sông Tần Hoài.
Nếu thực sự hoàn toàn không có sở trường, cũng có thể mở bảng quan hệ thân thích ra, tìm xem có thân thích nào bị bỏ quên mà có thể móc nối với một nhân vật lớn nào đấy hay không, moi từ trong kẽ răng họ ra một ít đồ, tốt xấu gì cũng không chết đói.
Nếu như hết thảy cũng không có, như vậy ngươi chỉ có thể thành thành thật thật đến chỗ phát cháo mỗi vài ngày mới có một lần trong khu vực, xếp hàng trong cái đội ngũ quanh co khúc khuỷu vĩnh viễn đều nhìn không thấy đầu, hoặc là chăm chỉ tìm kiếm ở xung quanh con chuột con gián gì đấy vốn còn thưa thớt hơn cả con người.
Mạc Vô Lạc bây giờ chính là luân lạc đến cái hoàn cảnh này, thậm chí nó còn bi thảm hơn, tuổi của nó không lớn lắm, khi thời đại Bóng Tối bao phủ, nó mới chỉ trải qua sinh nhật tuổi 15.
Thân thích trong nhà nó đều đã chết hết, chỉ còn lại có mình nó và một bé gái ba tuổi, đó là con gái của chị họ nó, là thân nhân duy nhất của nó.
Mạc Vô Lạc cũng không phải là một kẻ vô dụng, ngược lại nó còn là một võ sĩ Bóng Tối, có điều đáng tiếc là, nó ngay cả đánh giá cấp một cũng không thể vượt qua, nếu không nhờ dựa vào cái danh hiệu võ sĩ Bóng Tối hệ mộc hiếm có này của nó, chỉ sợ nó đã sớm chết đói từ mấy tháng trước rồi.
Nó từng gia nhập vào rất nhiều thế lực lớn nhỏ, nhiều đến mức chính nó cũng không nhớ rõ là có bao nhiêu cái, nhưng kết quả của mỗi lần, nó đều nhớ rất rõ ràng, không có nơi nào không phải là bị đuổi ra khỏi cửa.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc mới bắt đầu, lão đại của rất nhiều thế lực đều đặt hy vọng rất cao vào nó. Được bao ăn bao ở nuôi dưỡng nó và đứa bé gái kia, rồi sau một thời gian, lại phát hiện năng lực của nó không ngờ không hề tăng trưởng, ngoại trừ có chút năng lực chữa thương cho chính bản thân, thì hoàn toàn chẳng còn chút tác dụng nào với người khác.
Vì vậy lượng thức ăn mỗi ngày phân cho nó càng ngày càng ít, đến cuối cùng, đến một hạt cơm cũng chẳng còn nữa, có lão đại nóng tính dứt khoát trực tiếp đuổi cổ nó đi, thời đại Bóng Tối, lương thực của mỗi thế lực đều là dùng để nuôi dưỡng người hữu dụng, cái loại năng lực yếu ớt đến độ chỉ có thể chữa thương cho mỗi mình mình, lại rất lâu vẫn không hề tăng trưởng này, không ai nguyện ý lãng phí số lương thực còn quý hơn cả tính mạng cho nó.
Mạc Vô Lạc vẫn còn là con nít, để sống sót, nó len lỏi giữa cách thế lực, mỗi lần đều "nói dối" người ta, rằng bản thân chỉ vừa thức tỉnh không lâu, lại có năng lực hệ mộc hiếm có, sau đó được một thời gian, lại bị đuổi ra khỏi cửa.
Thời gian dài, rất nhiều người đều biết nó, nó cũng không thể nào lăn lộn được nữa, không còn ai tin tưởng lời nói dối của nó nữa.
Mạc Vô Lạc lại chui vào trong đoàn dân đói, đi khắp nơi ăn xin, xếp hàng nhận cháo, tìm kiếm con chuột nhét mồm, có người khuyên nó vứt bỏ đứa bé gái đi, thì bản thân cũng có thể sống không đến nỗi tệ, nhưng nó cố chấp không nghe theo "đề nghị" của người khác, mỗi lần tìm thấy thức ăn, trước tiên đều để cho em gái ăn trước, còn mình thì ngồi một bên chảy nước miếng, có đôi khi thậm chí ngay cả nước miếng cũng không có mà chảy!
Mãi đến một ngày, nó rất lâu không tìm được thức ăn, bản thân và em gái đều đói đến hấp hối, có một võ sĩ Bóng Tối quen biết đề nghị nó đến một tòa nhà văn phòng ở khu tây, đi thử cơ may thử xem, nghe nói đó là một thế lực mới nổi, chuyện trước kia của nó, chưa chắc sẽ bị vạch trần.
Vì vậy Mạc Vô Lạc 16 tuổi gầy như que củi, cõng lấy em gái gục đầu trên lưng, thấp tha thấp thỏm chạy từ khu bắc đến khu tây, giữa đường nó làm ra một quyết định mà nó vô cùng hối hận, nó ngây thơ cho rằng, trước đây nó và em gái hai cái miệng ăn, người ta có lẽ là ngại bọn nó ăn nhiều, nếu như lần này nó chỉ có một người, những người đó nhất định sẽ nuôi nó thêm một khoảng thời gian, như vậy nó có thể tiết kiệm lương thực lại, len lén chạy đến nuôi nấng em gái, kiên trì thêm được một thời gian.
Vì vậy, nó tìm một chỗ, giấu em gái đi, bản thân lại một thân một mình đi đến chỗ tòa nhà văn phòng đó.
Bất hạnh là, nó rất nhanh đã bị một gã võ sĩ Bóng Tối mập mạp bên trong phát hiện ra, trực tiếp bị đuổi ra ngoài. Nó đã mất đi tất cả can đảm, thậm chí còn nghĩ sẽ cùng em gái tự sát, rời khỏi cái thế giới đầy khốn khổ này.
Nhưng ngay tại cửa, nó bị một người đàn ông gầy gò hơn bốn mươi tuổi gọi lại, quan sát cẩn thận nó thật lâu, cái loại ánh mắt lạnh lùng mà vô tình đó, khiến cho nó sợ muốn vỡ mật, cuối cùng vậy mà kỳ tích là nó được giữ lại, lại còn được báo rằng nó có thể dẫn em gái vào trong tòa nhà văn phòng này!
Trong nháy mắt đó, Mạc Vô Lạc triệt để ngây người, đây là lần đầu tiên có người sau khi nghe được những "kinh nghiệm" của nó, lại còn nguyện ý giữ nó ở lại, vậy có nghĩa là, cái tòa nhà văn phòng này trong thời gian ngắn, sẽ không vì năng lực của nó không dùng được mà đuổi nó ra khỏi nhà, nó và em gái lại có thể tiếp tục sống sót một khoảng thời gian!
Khi mà nó đi ra ngoài đón em gái, bước đi đều như đang bay bổng trên mây, nội tâm hưng phấn khiến cho nó tạm thời quên mất cơn đói trong bụng, nó không ngừng tự nhắc nhở chính mình, đây là thật, đây là thật,...
Nó không thể chờ đợi được muốn báo cái tin tức tốt lành này cho em gái, tuy rằng nó cũng biết một đứa bé ba tuổi, căn bản sẽ không nghe hiểu được gì, nhưng em nó chính là người thân duy nhất mà bản thân có thể dốc hết vui buồn chua xót.
Nhưng mà, khi nó trở lại nơi giấu em gái, liền ngây dại, nơi này làm gì còn bóng dáng em gái đâu!
Mạc Vô Lạc cho rằng em gái đã bò ra ngoài, phát điên tìm kiếm khắp nơi, nhưng không hề tìm được gì, nhất thời hoảng hồn, đặt mông ngồi xuống đất, nước mắt lăn dài. Vào lúc đó, tựa như bầu trời đã sập xuống với nó, giờ nó mới biết, hóa ra sự tồn tại của em gái, mới là lý do vẫn luôn chèo chống cho nó tiếp tục chết lặng sống tiếp.
Nó từng nghe nói, ở trong mỗi ngóc ngách tối tăm của thành Kim Lăng, có một đám người cùng hung cực ác, không nhịn được cơn đói, vào những lúc tối tăm nhất, thường trộm đi trẻ nhỏ của những dân đói ngủ hai bên đường...
Mạc Vô Lạc hối hận tự trách bản thân tột độ, vừa nghĩ tới em gái đáng thương chỉ nhỏ như một đứa bé hai tuổi sẽ phải đối mặt với số phận bi thảm, nó liền vô cùng thống hận bản thân.
Nó dùng tay phải nắm chặt lấy ngón trỏ tay trái, không muốn sống bẻ ngược về sau, cơn đau kịch liệt, nhưng vẫn không đủ để bù đắp cho lỗi lầm mà bản thân nó ngu ngốc phạm phải!
Mạc Vô Lạc mất hồn mất vía bước đi trên đường phố lạnh như băng, từng tiếng từng tiếng run rẩy gào lên tên em gái:
"Miểu Miểu, em ở đâu, anh không nên bỏ lại em..."
Tiếng nào tiếng nấy vô cùng thảm thương, tiếng nào tiếng nấy vô cùng tuyệt vọng, vang vọng quanh khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Dân đói bên đường bị nó làm giật mình tỉnh giấc, mê mang liếc qua nó, tiếp đó yếu ớt thở dài một hơi, rồi lại chìm vào trầm mặc.
Mạc Vô Lạc tựa như một cái xác không hồn rẽ vào một góc phố, trong lúc mơ màng như nghe được một tiếng trẻ con thút thít, cả người nó run lên, một luồng sức mạnh không tên từ đáy lòng bùng lên, nó nổi điên!
Thanh âm truyền tới từ một tòa nhà chung cư, Mạc Vô Lạc dùng một tốc độ khó tin bò lên trên tòa nhà đó, đối mặt với cánh cửa lạnh như băng, chẳng biết nó lấy sức từ đâu, không ngờ chỉ bằng thân thể gầy yếu của mình, phá toang cánh cửa ra!
Trong phòng có bốn năm nam nữ, hơi kinh hoảng một chút, có điều thấy người xông vào chỉ là một đứa nhóc, liền thở phào một hơi, âm trầm đánh giá Mạc Vô Lạc.
Trong căn phòng tanh máu thế nào, Mạc Vô Lạc đã không còn tâm trí đâu quan tâm nữa, với bản năng năng lực mộc, nó liền thấy được đứa bé ở trong đó, chính là em gái của hắn - Miểu Miểu!
Vui sướng, kích động, cao hứng, lo sợ, bất an,... trong nháy mắt tràn ngập tâm trí nó, nhưng nó không do dự chút nào, bất chấp hết thảy lao về phía em gái, liên tiếp xô ngã một nam một nữ, sau lưng cũng đã trúng phải một dao, ôm lấy em gái còn đang thút thít nỉ non, gắt gao che chở trong ngực.
"Tôi là người của tòa nhà văn phòng!" Mạc Vô Lý muốn đe dọa bọn họ, nhưng không ngờ những người này căn bản không tin tưởng.
"Chém thằng nhãi này! Đừng để nó chạy mất!" Một gã đàn ông cao lớn nhan hiểm nói.
Ba nam hai nữ nhanh chóng lấp kín con đường thông giữa Mạc Vô Lạc với cửa phòng, từng bước áp sát lại đây, con dao trên tay vẫn còn dính dòng máu đỏ tươi!
Mạc Vô Lạc cắn răng, xông lên sân thượng, từ giữa tầng ba phi thân nhảy xuống!
Vào khoảng khắc chạm đất, dù cho nó có năng lực mộc bảo hộ, nhưng vẫn đau thấu xương, xương chân trái cũng bị gãy khúc!
Chạy! Phải chạy! Nếu để bọn họ đuổi kịp, mình và em gái sẽ chết chắc! Mạc Vô Lạc lớn tiếng hô lên trong lòng!
Nơi này vẫn còn cách tòa nhà văn phòng một khoảng, chỉ có tới được nơi đó, nó mới được an toàn, người ở đó, tuyệt đối là những tồn tại mà mấy kẻ cùng hung cực ác này không dám trêu trọc.
Mạc Vô Lạc ôm em gái, kéo chân trái, vết máu chảy dài, liều mạng trốn chạy về phương hướng tòa nhà văn phòng, ba nam hai nữ kia đuổi sát phía sau lưng nó!
"Cứu mạng, cứu mạng với!" Mạc Vô Lạc vừa chạy vừa hét lên, làm giật mình rất nhiều dân đói, nhưng lại không gặp được một cảnh sát nào.
Trên người nó lại bị chém vài nhát, mắt thấy sắp không chịu nổi, rốt cuộc cửa lớn của tòa nhà văn phòng cũng hiện ra trước mắt, nó dốc hết sức lực hét lên: "Cứu mạng với! Cứu mạng với! Tôi là Mạc Vô Lạc, là người của tòa nhà mấy người..."
"Đại ca, sao lại không đuổi nữa!" Một tên nhỏ con chạy chậm, mới đuổi đến nơi liền thở hồng hộc hỏi.
"Mẹ kiếp, thực sự là người của tòa nhà văn phòng, chạy mau!" Gã đàn ông cao lớn sợ hãi kêu lên, người ở khu tây, có ai mà không biết trong tòa nhà này là những người nào!
Nhưng mà bọn hắn không còn kịp chạy nữa rồi, từ trong tòa nhà văn phòng bắn ra hai cái bóng lửa, mang theo ánh sáng nóng rực, chớp mắt liền đến, hai người cả người là chiến giáp đỏ rực, tựa như hỏa thần.
Một người trong đó nâng trường thương, mũi thương xuyên qua cổ gã đàn ông cao lớn, lạnh băng nói: "Kẻ phạm tòa nhà văn phòng ta, chết!"
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK