Chương 210: Điều kiện hợp tác.
....
"Cái này, cái kia, cái này...." Edgar nhìn Sở Vân Thăng một lát, rồi lại quay sang nhìn đám người Thiện Vu Hùng đối diện một lát, nhất thời cũng chẳng hiểu suy nghĩ thật sự trong lòng Sở Vân Thăng là gì.
"Thu súng lại đi, không có việc gì đâu." Sở Vân Thăng suy tư chốc lát, quay lại nhìn Tỉnh Mâu Ấu, nói: "Tiểu Tỉnh, ta có chút việc, muốn nói chuyện riêng với cô một lát."
Trong thời đại Bóng Tối này, lòng người bàng hoàng, bạn bè trong nháy mắt cũng có thể biến thành kẻ địch. Mới vừa rồi bản thân không nói lời nào đã đưa tay ấn ngay vào chỗ hiểm của ông lão, nên đám người bình thường như Thiện Vu Hùng có phản ứng như chim sợ cành cong cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng hắn đúng là không biết, trong lòng những người may mắn còn sống sót này, thậm chí bao gồm cả Edgar, còn cho rằng mình có ý đồ gì đó với cô bé kia. Dù sao thì hắn còn chưa chạm đến một cọng lông nào của nàng kia mà.
"Được." Thân thể Tỉnh Mâu Ấu khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt, cũng không dám không gật đầu. Nếu như không thuận theo đối phương, hơn một trăm mạng người trong trại, kể cả mẹ của nàng, sẽ có kết cục như thế nào đây? Nàng không dám tưởng tượng những gì xấu nhất có thể xảy đến!
"Tiểu Tỉnh?" Tần lão đầu nắm lấy tay Tỉnh Mâu Ấu, lo lắng nói.
"Không sao đâu, Tần gia gia." Tỉnh Mâu Ấu gượng gạo an ủi ông ta, có điều lời này đến cả chính bản thân nàng cũng không tin tưởng nổi.
Sở Vân Thăng chẳng hiểu ra sao cả. Lại nhìn vào ánh mắt phức tạp của đám người Thiện Vu Hùng, Lê Tích đứng đối diện với Edgar – người vẫn còn đang "trung thực thi hành nhiệm vụ" đứng chắn chính giữa, ít nhiều cũng có thể phát hiện ra một chút khác lạ không bình thường. Có điều, hắn chẳng có thời gian đâu đi làm rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng lười chẳng muốn giải thích, vả lại cũng không biết cần phải giải thích điều gì. Tới tới lui lui dây dưa với mấy chuyện vớ vẩn này, vốn đã không tín nhiệm lẫn nhau, phải giải thích cái này, phải giải thích cái kia, vậy chẳng lẽ muốn mệt chết thì mới thôi sao!?
Xét đến cùng, hắn cũng chẳng quan tâm đến việc những người may mắn còn sống sót này suy nghĩ thế nào về hắn. Chẳng mấy chốc hắn sẽ rời khỏi đây, có thể sau này cả đời cũng không gặp lại những người này, nên chỉ cần mình làm việc không thẹn với lương tâm là được.
Trong thời đại Bóng Tối - thời kỳ tận thế mà hằng hà sa số sinh mạng tiêu vong, người người chạy nạn, ngày ngày hoảng loạn, có thể quan tâm được bao nhiêu thế thái nhân tình cơ chứ?
Sở Vân Thăng đi phía trước, Tỉnh Mâu Ấu lặng lẽ theo sau, một đám người may mắn còn sống sót đứng tại chỗ cũ. Edgar sau khi cất súng lục đi cũng đứng đực ra không dám đuổi theo. Hoa tuyết lả tả rơi xuống trên đầu, trên vai, trên mặt đất, mỗi người đều chìm vào trăm mối suy tư....
Trại không lớn, không mất bao lâu đã đến căn lều mà Sở Vân Thăng nghỉ ngơi lúc trước.
"Ngồi đi." Sở Vân Thăng thuận tay đóng cửa lều lại, cầm đèn pin gắn lên khe hở giữa những mảnh gỗ, phủi phủi những bông tuyết trên người, chỉ vào chiếc giường nát duy nhất có thể ngồi ở giữa lều, nói.
Túi ngủ trên giường vẫn còn mở rộng. Lúc đó Sở Vân Thăng bí quá, cũng không kịp thu nó vào trong Vật Nạp phù, nếu như bây giờ đưa tay vào đó thì vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dễ chịu bên trong.
Làm đi*!? Tỉnh Mâu Ấu ngẩn ngơ, trái tim bỗng co thắt kịch liệt vài cái. Vốn cho là mình đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng cho mọi chuyện, lại không ngờ đối phương vừa vào cửa đã không thể đợi được nữa.
*Sở Vân Thăng nói "Ngồi đi" (Tọa ba : 坐吧 : zuò bā), lại bị Tỉnh Mâu Ấu nghe nhầm thành "Làm đi" (Tố ba : 做吧 : zuò bā), hai chữ này đồng âm.
Nàng chẳng qua chỉ là một bé gái còn chưa đến mười tám tuổi, ở thời đại Mặt Trời vẫn còn là một nữ học sinh trung học trong một gia đình gia giáo nghiêm khắc. Đến thời đại Bóng Tối lại có thân phận Thiên Hành Giả, còn chưa bao giờ gặp phải lời yêu cầu trắng trợn như vậy từ một người đàn ông.
Tỉnh Mâu Ấu không phải chưa từng hoài nghi, tiên sinh Lennon cứu người trong cả trại, lại chia cho bọn họ thịt côn trùng, còn cứu tỉnh bản thân, có lẽ nào lại là một kẻ xấu xa dâm dê bại hoại cơ chứ?
Nhưng mà, lúc trước thì tiên sinh Lennon dê xồm "ngửi ngửi", đến giờ lại chỉ vào túi ngủ đã mở sẵn nói: Làm đi!
Vào thời khắc đó, dù cho nàng có hoài nghi, tin tưởng gì đi chăng nữa, thì đều tan thành mây khói, thứ còn đọng lại chỉ có khổ sở, nhưng không phải là tuyệt vọng. Bởi vì bản thân nàng cũng nghe được những lời mà người da đen kia nói. Nếu có thể giống như vậy, nàng cảm thấy mình có lẽ thật sự nguyện ý....
"Cô đừng khẩn trương, ta không có ý gì đâu." Sở Vân Thăng thấy cô bé cứ run run, sợ lại gây ra hiểu lầm gì mất công phải tốn nước bọt giải thích, vội vàng gia tốc tiếp tục nói: "Nói đơn giản hơn, tuy rằng cô không có cách này học được biện pháp khử độc của ta, nhưng ta có cách khiến cho năng lực của cô tăng trưởng rất nhanh!"
".... Vâng? Cái gì cơ?" Tỉnh Mâu Ấu chìm vào trong thế giới xám xịt, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại kịp, bất giác trả lời theo bản năng.
Sở Vân Thăng không thể không lặp lại một lần. Lần này thì Tỉnh Mâu Ấu lắng nghe cực kỳ cẩn thận. Cho đến lúc Sở Vân Thăng nói xong, nàng mới phát hiện mình đã có chút choáng váng, hoàn toàn không rõ Sở Vân Thăng đến cùng muốn làm gì nữa.
Có điều, Sở Vân Thăng nói có thể khiến cho năng lực của nàng nâng cao rất nhanh, làm cho nàng hết sức kinh ngạc và mừng rỡ. Nàng rất thông minh, sau khi ngẩn ngơ xong, tuy rằng còn chưa biết Sở Vân Thăng đến cùng muốn làm gì, nhưng có một điểm cơ bản có thể xác định, mình và những người trong trại đã hiểu lầm rồi.
"Xin lỗi, tiên sinh Lennon, tôi lầm...." Tỉnh Mâu Ấu vốn có thể không nói, coi như không có gì xảy ra cả. Nhưng nàng rốt cuộc vẫn chọn nói ra, vì nàng ngây thơ cho rằng như vậy có thể biểu hiện thành ý của mình.
Sở Vân Thăng ngăn cô bé lại, trực tiếp bỏ qua nó, nghiêm túc nói: "Mấy cái chuyện kia của các cô, ta chẳng thời gian đâu đi quan tâm. Nhưng bây giờ cô phải nghe cho kỹ, hơn nữa nghe cẩn thận vào. Ta đích xác có biện pháp giúp cô đẩy nhanh tốc độ nâng cao năng lực, nhưng không phải là không có điều kiện. Có ba điều kiện như sau:
Thứ nhất, cách mà ta dạy cho cô, mặc kệ sau này cô có tiết lộ cho ai, tuyệt đối không được nhắc đến xuất xứ từ chỗ ta.
Thứ hai, từ hôm nay trở đi, năng lượng bên trong cơ thể cô tạm thời thuộc quyền sử dụng của ta, cho đến khi ta rời khỏi trại của các người. Cô yên tâm. Ta sẽ không sống ở chỗ này lâu lắm. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, lượng thức ăn mà cô không thể tìm kiếm và xử lý vì nguyên nhân này sẽ do ta cung cấp.
Thứ ba, trong thời gian hợp tác sau này của chúng ta, mặc kệ cô nhìn thấy gì, hoặc là sửng sốt vì điều gì, đều không được đặt câu hỏi 'vì sao'.
Ba yêu cầu này nếu cô có thể làm được, ngay ngày mai ta có thể nói biện pháp cho cô biết; nếu như làm không được, có thể bỏ qua cơ hội này. Nhưng nếu như cô đã đáp ứng rồi, mà lại không thể thực hiện được ba điều kiện trên, ta sẽ lấy tính mạng của cô. Nhớ kỹ - là tính mạng của cô!
Cô suy nghĩ cho kỹ, không cần phải vội quyết định. Ngày mai sau khi ánh sáng trên bầu trời xuất hiện, cho ta câu trả lời thuyết phục là được. Nhưng đừng nên thương lượng với cái đám người kia của các cô. Nếu còn gây ra chuyện gì phiền phức cho ta nữa, ta sẽ lập tức hủy bỏ cơ hội hợp tác này."
"Được rồi, nhắc nhở cô một chút. Về điều kiện thứ nhất, ta khuyên cô không nên tùy tiện tiết lộ ra ngoài, bởi vì chưa chắc nó đã có tác dụng với người khác, mà ngược lại còn hại họ." Sở Vân Thăng bỏ lại thêm một câu. Hắn biết trong khoảng thời gian mình còn ở trong trại, Tỉnh Mâu Ấu tuyệt đối sẽ không dám nói với ai, nhưng khi mình đi rồi, tám chín phần mười cô bé này sẽ tiết lộ công pháp cho ông lão kia.
Nhưng những lời cuối cùng mà hắn bổ sung cũng không phải chỉ đe dọa suông, sự thực đúng là như thế! Ban đầu khi ở tòa nhà văn phòng, ngay cả bản thân chỉ vì hiểu sai hàm nghĩa của một ký tự tự phù mà suýt chút nữa cũng đã chết trên mái nhà rồi!
Mặt khác, Sở Vân Thăng kỳ thực cũng không lo lắng chuyện nàng ta tiết lộ nội dung mà hắn dạy. Đây chẳng qua chỉ là mấy pháp tắc tu luyện còn đơn giản hơn cái mà lúc trước hắn giao cho Diêu Tường và Lục Vũ. Dù cho những tên "phi nhân loại" kia có trùng hợp đến được nơi này, cũng sẽ không khiến cho bọn chúng chú ý. Sở dĩ hắn phải yêu cầu cô bé giữ kín chuyện này, chẳng qua chỉ là một sự giới hạn tâm lý; đồng thời cố gắng giảm thiểu sự cố ngoài ý muốn có thể xảy ra mà thôi.
Mà dù cho không có mấy cái đó đi chăng nữa, Sở Vân Thăng vẫn luôn trùm mũ len kín đầu, vả lại còn sử dụng cái tên "Lennon" đặc biệt này, cũng chẳng ai biết thân phận thật sự của hắn.
"Tiên sinh Lennon, tôi có thể hỏi một chút được không? Rốt cuộc chuyện năng lượng Thiên Hành Giả của tôi thuộc ngài sử dụng là như thế nào?" Tỉnh Mâu Ấu lắng tai nghe xong, suy nghĩ một lúc, có chút khó hiểu cẩn thận hỏi.
"Chính là trong khoảng thời gian này, cô phải vận dụng năng lượng Thiên Hành Giả của cô trợ giúp ta làm việc. Còn về phần là việc gì, phải chờ sau khi cô xác định đồng ý hợp tác với ta, ta mới có thể nói cho cô biết. Hiểu chưa?" Sở Vân Thăng gật đầu, giải thích rõ ràng.
"Hiểu rồi, tiên sinh Lennon, không cần chờ đến ngày mai, bây giờ tôi lập tức đồng ý, sẵn lòng tiếp nhận ba điều kiện của ngài. Tôi tin tưởng ngài. Ngài là người tốt!" Lời nói của Tỉnh Mâu Ấu xuất phát từ tận đáy lòng. Nàng không ngờ chuyện mà tiên sinh Lennon gọi nàng ra nói riêng, không chỉ không phải như những gì nàng tưởng tượng, mà ngược lại còn là một niềm vui mừng ngoài ý muốn mà nàng hoàn toàn không tưởng tượng nổi.
Là một Thiên Hành Giả với năng lực yếu ớt, nàng càng rõ ràng hơn người thường về sự khó khăn khi muốn nâng cao năng lực Thiên Hành Giả. Có thể nói, nàng sắp sửa phát điên vì muốn nâng cao năng lực của mình luôn rồi!
"Không cần phải tâng bốc ta, tuổi của ta lớn hơn cô, bản thân là hạng người gì thì tự mình biết! Hợp tác giữa ta và cô là trao đổi ngang giá. Ta cần sử dụng năng lực của cô, đồng thời cũng cần cô nhanh chóng nâng cao loại năng lực này. Ta đã cứu rất nhiều người, đồng thời cũng từng giết rất nhiều người. Nếu như cô làm trái với ba điều mà ta nói, ta vẫn sẽ giết cô như thường. Cô suy nghĩ kỹ rồi chứ?" Sở Vân Thăng bật cười trả lời.
"Vâng, nghĩ kỹ rồi." Tỉnh Mâu Ấu nghiêm túc gật đầu đáp.
"Vậy thì tốt rồi, bắt đầu từ bây giờ, năng lực của cô không được lãng phí vào những chuyện khác nữa, tất cả sẽ thuộc về ta. Cô đi về nghỉ ngơi trước đi, ngài mai ta sẽ tìm đến cô." Sở Vân Thăng kéo cửa lều ra, tiễn khách.
Tỉnh Mâu Ấu há miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến điều kiện thứ ba mà Sở Vân Thăng nói, không cho phép nàng hỏi vì sao, vì vậy đành chưng hửng nuốt vào bụng.
Tiễn Tỉnh Mâu Ấu đi rồi, Sở Vân Thăng cũng không lập tức lật sách cổ ra xem. Bây giờ bầu trời vẫn còn cách bình minh khá lâu. Hắn lấy một ổ bánh mỳ từ trong Vật Nạp phù ra lấp bụng, rồi tranh thủ lúc túi ngủ vẫn còn ấm, cởi áo khoác ra, chui vào, tiếp tục ngủ.
....
Ngày hôm sau, Sở Vân Thăng đúng là ngủ đã đời mới tự tỉnh dậy, tinh thần và thể lực đều khôi phục lại không ít.
Vài tia sáng yếu ớt, mờ mờ ảo ảo xuyên qua khe hở của những mảnh ván gỗ của túp lều. Sở Vân Thăng đưa tay bật đèn pin lên lại, dựa vào ánh sáng từ chiếc đèn, phiên dịch rồi sao chép ra pháp tắc tu luyện cơ bản nhất của người thức tỉnh hệ mộc. Chỉ có lác đác vài đoạn văn, mà thật sự hắn cũng chỉ có thể sao chép ra bấy nhiêu đó. Lúc trước hắn cũng không tập trung nghiên cứu những ký tự tự phù phía sau, nên vẫn còn có rất nhiều điểm nghi ngờ, bởi lúc đó đối tượng nghiên cứu trọng điểm của hắn chỉ có hệ băng và hệ hỏa mà thôi.
Có điều, hắn cũng không lập tức đi tìm Tỉnh Mâu Ấu, vẫn còn một vấn đề mà trước hết hắn cần rời khỏi trại để đi xác định thử xem. Hắn muốn biết, côn trùng phong ấn bị trọng thương, sau khi ăn những con quái đầu bay đó thì sẽ có phản ứng gì?
Đồng thời qua một đêm rồi, hắn cũng rất muốn biết, con Thanh Giáp Trùng đã ăn vào một lượng lớn trùng đỉa trong quái đầu bay kia đã biến thành bộ dạng gì rồi?
Mục tiêu tất nhiên vẫn là vùng đất xác chết mà lúc trước hắn và Tiểu Tứ từng đến. Nơi đó vẫn còn một lượng nhỏ quái đầu bay còn chưa tiêu diệt sạch sẽ, đồng thời trùng vương cũng mới đi qua nơi này, chắc hẳn tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì..
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK