Chương 261: Gặp lại Edgar.
Đẩy cửa lao ra chính là Sở Vân Thăng vừa mới định đi tắm.
Trong cái địa phương thần vực to bằng lỗ mũi này, Sở Vân Thăng tới tới lui lui cũng chưa từng nghe nói đến người da đen thứ hai, không phải Edgar thì còn ai vào đây nữa?
Tuy rằng không biết tên nhát như thỏ đế này làm thế nào lại xuất hiện ở đây, nhưng Sở Vân Thăng cũng không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu được. Không tính tới việc cần hỏi han tình huống về Đàm Ngưng từ miệng y, chỉ riêng chuyện hai người ở chung cũng được một khoảng thời gian, ít nhất cũng có thể tính là cùng nhau chạy nạn, là bằng hữu sơ bộ đạt được tín nhiệm của Sở Vân Thăng.
Quan trọng hơn là, nếu như người bị hỏa thiêu thật sự là Edgar, hắn không dám đánh cược khi một người đối mặt với cái chết, trong tay còn giữ một lá bài tẩy cực lớn, sẽ cắn chặt không nói ra!
Đừng nói là Edgar, đổi thành chính hắn, hắn cũng làm không được!
Mạng sống cũng sắp mất, những thứ khác đều là rắm thối!
"Dẫn ta đi xem!" Sở Vân Thăng cường thế ra lệnh, hắn lao ra mới ý thức được mình đang để trần thân trên, không khỏi nhíu mày, thiếu chút nữa đã nổi sát tâm.
Hai tên người làm kia còn đang bị vết đao khắp người Sở Vân Thăng dọa chết khiếp, tiểu Chân đã kịp phản ứng, đẩy một tên người làm bên cạnh nói: "Còn không mau dẫn cụ Viên đi." Nói xong, tiểu Chân liền vào nhà cầm y phục Sở Vân Thăng ra: "Cụ Viên, bên ngoài trời lạnh."
Sở Vân Thăng mặc quần áo vào, đầu tỉnh táo lại, bắt đầu mau chóng suy tính. Nếu quả thật là Edgar, liệu y có cắn chặt răng đến bây giờ cũng không tiết lộ bản thân? Hay là y từ lâu đã khai sạch, nhưng lại không ai thèm tin?
Nếu như Edgar đã bán đứng hắn, bây giờ hắn vội vã đi cứu y, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Thế nhưng không đi thì cũng không ổn!
Vạn nhất Edgar liều chết không khai, tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ, thế nhưng rất có khả năng tên da đen này ôm hy vọng thời khắc cuối cùng mình sẽ đi ra cứu y, nếu như bây giờ không đến cứu, Edgar cũng có thể khai ngay tại chỗ hỏa thiêu!
Mặc kệ thế nào, vẫn phải đến đó xem xem, Sở Vân Thăng bình tĩnh lại, thầm nghĩ biểu hiện kinh ngạc vừa rồi của mình hiện tại tuyệt đối không thể truyền ra, bằng không một khi Edgar đã bán đứng mình, sẽ thành bản thân chủ động bại lộ rồi, tất cả phải chờ chứng thực đã rồi nói sau.
"Ba người các ngươi đều đi với ta, không được phép đi xa!" Sở Vân Thăng thay đổi giọng điệu khách khí lúc trước, nói hết sức bá đạo.
Hai tên người làm kia tất nhiên sẽ không phản đối, chỉ là tiểu Chân lộ ra vẻ mặt khổ sở nói: "Cụ Viên, ngài xem Hỏa sứ đại nhân bên này cũng cần có người hầu hạ, tôi có thể không đi được không?"
"Không được, phải đi hết, Hỏa sứ đại nhân đã ngủ rồi, không sao đâu." Sở Vân Thăng kiên quyết nói, hắn phải mang theo ba người này theo bên mình.
Ba người đều sửng sốt, lão ta làm sao biết Hỏa sứ đại nhân đã ngủ? Chưa bao giờ có bất cứ ai biết được hành tung và tình huống thực tế của Hỏa sứ, hoặc có thể nói những kẻ biết được đều đã chết sạch.
"Kỳ thực tôi cũng sợ nhìn thấy cái cảnh người ta bị thiêu sống đó..." Tiểu Chân nhíu mày một cái, vẫn cố gắng không đi.
"Thấy nhiều rồi thì quen thôi! Đi hết! Đi!" Sở Vân Thăng nghiêm giọng nói, không chừa lại bất cứ cơ hội nào.
. . .
Sân hỏa hình của thành Liệt Hỏa cũng không nằm ở chính giữa thành, mà là ở góc tây bắc, lúc này đã tiếng người huyên náo, ánh lửa ngập trời.
Xa xa nhìn lại, dường như đã đốt rồi, Sở Vân Thăng trong lòng giật thót, không khỏi sải bước nhanh hơn!
"Nhường đường nào, nhường đường nào, mắt chó đui mù cả rồi à, mau tránh đường cho đại nhân quản sự!" Hai tên người làm chen ở phía trước lớn tiếng hét lên. Chớ nhìn bọn hắn trước mặt Sở Vân Thăng và tiểu Chân đầy vẻ đáng thương, nhưng ở bên ngoài quả thật là hống hách không ai bằng, có thể hầu hạ Hỏa sứ đại nhân thì kẻ nào dám chọc chứ?
"Đại nhân quản sự nào? Mọc đâu ra cái chức này nữa?" Những người bị đẩy ra đều biết hai tên này, không dám đắc tội, chỉ ngầm xì xào bàn tán với nhau.
Sở Vân Thăng vừa mới trở thành quản sự đại điện, trong thành Liệt Hỏa này còn chưa được truyền ra, chỉ có vài người có hạn biết được, vậy nên rất nhiều người thành Liệt Hỏa đều không hiểu tình huống ra sao.
Xa xa, Sở Vân Thăng xuyên qua đống đầu người nhốn nháo, liền có thể thấy ở giữa một vòng lửa thật lớn, có dựng đứng ba cây cột sắt, trên đó có treo hai nam một nữ. Thị lực hắn vô cùng tốt, chỉ liếc mắt qua, liền nhận ra người ở chính giữa kia chính là tên da đen Edgar!
Khỉ thật, thế mà thật đúng là tên nhãi này! Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng, thân mình đã chen đến hàng trước nhất.
. . .
Edgar sắp hoàn toàn tuyệt vọng. Y không biết tại sao lại tới bước đường này. Ngẫm kỹ lại, trước khi chưa gặp được ngài Lennon, y cũng tệ hại như thế này, chỉ có khi đi cùng với ngài Lennon, tất cả mới trở nên xuôi chèo mát mái, mọi chuyện đều trôi chảy thuận lợi... Y không phải không muốn khai ra ngài Lennon chính là Sở Vân Thăng, Sở Vân Thăng chính là ngài Lennon.
Nhưng y không nói, chưa tính khi nói ra liệu có người tin hay không, dù có người tin, hiện tại y cũng không biết Sở Vân Thăng đang ở nơi nào, căn bản không thể tìm được người! Có nói cũng vô ích!
Huống hồ, hiện tại y lại rơi vào trong tay người của thành Liệt Hỏa, nói ra phỏng chừng bọn họ cũng không quan tâm, vẫn là một con đường chết, ngược lại nếu không nói ra, vẫn còn lại một đường sinh cơ, tuy rằng vô cùng xa vời, thế nhưng tóm lại vẫn còn. Nói không chừng ngài Lennon sẽ đến cứu y, nếu như bán đứng ngài Lennon, không giết y đã là may mắn rồi!
Cho nên y cắn chặt răng, tận đến lúc này khi bị trói trên cột sắt, vẫn không để lộ ra một chữ. Ngược lại, cái câu "hãy vững lòng bền chí" trong miệng y kia, giờ đã biến thành "Ngài Lennon, ngài tới cùng đang ở nơi nào?"
"Edgar, anh nói có người sẽ đến cứu chúng ta, vậy người đâu? Chúng ta sắp sửa bị thiêu sống rồi!" Một gã trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh bên phải Edgar, quay sang oán hận nói với Edgar bằng tiếng Anh.
"Hắn sẽ đến, nhất định sẽ đến! Hắn đã nói qua, mấy ngày hôm trước hắn hẳn đã tới rồi..." Edgar lẩm bẩm như đang niệm chú, trên thực tế, trong lòng y căn bản đã sớm không còn chỗ dựa, sớm đã hồn vía lên mây rồi.
"Thôi đừng ảo tưởng nữa, nguyện Chúa phù hộ chúng ta sớm rời khỏi cái địa ngục vạn ác này!" Người thanh niên bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện.
"Xin lỗi, Edgar, là tôi và Bendler đã liên lụy anh, bằng không anh cũng sẽ không..." Một cô gái da trắng xinh đẹp bên trái Edgar hổ thẹn nói.
"Laura, không phải lỗi của hai người, là do tôi không làm theo chỉ thị của hắn, tôi không nhẫn nhịn được." Edgar trong lòng đã hối hận muốn xanh cả ruột, thế nhưng còn có thể nói gì nữa.
Tên chiến sĩ áo đỏ thành Liệt Hỏa cầm đuốc từng bước tiến lại gần bọn họ, Edgar và hai người trẻ tuổi kia trắng bệch cả mặt, ở thời đại Mặt Trời, đại khái chỉ có trong những cuốn sách lịch sử mới xuất hiện qua loại chuyện hỏa thiêu người sống này, hôm nay vậy mà lại giáng xuống trên người bọn họ!
Edgar nhắm chặt hai mắt, y một lần cuối cùng nhìn lên bầu trời tối đen như mực, nếu như ngài Lennon tới cứu bọn hắn, nhất định sẽ là cưỡi trên con Thanh Giáp Trùng kinh khủng kia, đạp mây từ trên trời giáng xuống, thế nhưng lúc này, trên bầu trời bị ánh lửa nhuộm đỏ rực nào có thứ gì, y rốt cuộc hết hy vọng! Chờ đã, sao lại vẫn chưa đốt?
Tên chiến sĩ áo đỏ diện mạo đáng sợ kia bò lên đây làm gì? Lẽ nào trước khi chết còn phải lăng nhục bọn họ nữa sao?
Nhưng một câu nói của tên chiến sĩ áo đỏ này, trong nháy mắt lại khiến cho Edgar cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu - "Mọi đen, bọn bay đúng là vận cứt chó, biết vận cứt chó là gì không? Nhìn cái mặt ngu đần của mày chắc cũng không biết! Nói cho mày biết, cấp trên có chuyện cần hỏi bọn mày, đêm nay không hỏa thiêu nữa!"
"Thật à?" Edgar còn chưa lên tiếng, Bendler đã đoạt trước, không dám tin hỏi lại bằng tiếng Hán chưa thuần thục, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, chỉ sợ là mình nghe nhầm.
"Mẹ nó, được sống mà cũng không tin, đúng là thích khổ dâm mà!" Thiên Hành Giả áo đỏ phỉ nhổ một cái, vung đao chém qua sợi dây trói Edgar, nói.
"God! Là thật... Tốt quá rồi! Laura, Laura, chúng ta..." Bendler vui vẻ hét lớn, nhưng lại ăn ngay một cùi chỏ của tên chiến sĩ áo đỏ:
"Mẹ kiếp, tiểu tử mày thì sống rồi, nhưng làm hại tao thua mất nửa khúc xúc xích! Còn không mau cút xuống, theo ta đi gặp quản sự đại nhân!"
. . .
Quá trình tiếp xúc giữa Sở Vân Thăng và gã chủ nô hành hình hết sức đơn giản, chỉ dùng một chút lương thực là đổi được ba gã "nô lệ" kia.
Vị chủ nô này cũng không hiểu rõ tình huống của Sở Vân Thăng, chỉ thấy ba người đám tiểu Chân xưng hô với Sở Vân Thăng là quản sự đại điện, lai lịch không rõ ràng lắm, còn tưởng rằng chỉ cao hơn tiểu Chân một cấp. Đối với đám chủ nô bọn hắn mà nói, có cao hơn một cấp nữa chẳng qua cũng chỉ là con chó của thành chủ, so địa vị với bọn họ cũng chẳng hơn kém bao nhiêu, cho nên nhất quyết yêu cầu phải lấy lương thực ra mua mới bằng lòng nể mặt giao người.
Sở Vân Thăng cũng lười vẽ vời với hắn, có thể dùng lương thực giải quyết, là kết quả hắn nguyện ý thấy nhất. Chẳng qua, đến ngày thứ hai khi vị chủ nô này nhận được tin tức, vị quản sự đại điện này không phải chuyện đùa, không ngờ là do Hỏa sứ đại nhân tự mang về và bổ nhiệm, lúc đó mới sợ đến hồn phi phách tán, lật đật nhất định phải mang trả lương thực lại, còn phải đi bồi tội.
. . .
Edgar ù ù cạc cạc đứng ngoài cửa một căn phòng bên trong đại điện Hỏa sứ trong truyền thuyết, trong lòng nghi hoặc không thôi, cái vị quản sự gì gì kia vì sao phải cứu ba người bọn họ?
Mà giờ khắc này, trong phòng, cũng đang đứng ba người, đó là tiểu Chân cùng với hai tên người làm kia.
Sở Vân Thăng cũng không gấp gáp muốn gặp Edgar, mà trước hết phải đe dọa ba tên này.
"Lão già ta cũng sống đến tuổi này, có gì thì nói thẳng. Ta biết Lôi thành chủ nhất định đã yêu cầu các ngươi chú ý gì đó, thế nhưng các ngươi đã làm việc dưới tay ta, liền phải hiểu các ngươi ăn cơm của ai!" Sở Vân Thăng nhìn qua ba người trước mặt một lần, tiếp tục nói:
"Toàn bộ thành Liệt Hỏa đều là ăn cơm của Hỏa sứ đại nhân! Ta tuổi đã cao, chỉ quản mấy việc sinh hoạt lặt vặt hàng ngày của Hỏa sứ đại nhân, không có hứng thú mà cũng không có năng lực xen vào mấy việc trong thành. Thế nhưng, nếu như trong các ngươi, có người dám can đảm kể bậy bạ mấy chuyện ở đây ra ngoài, bất kể là kể cho ai nghe, thì cũng đều là tiết lộ cơ mật của Hỏa sứ đại nhân! Hậu quả các ngươi biết sẽ nghiêm trọng thế nào rồi đấy, trên đời này đừng mong có ai có thể bảo vệ được các ngươi!"
"Mọi người đều là người thông minh, đều hiểu được ý của ta." Sở Vân Thăng vì muốn uy hiếp ba người này mức lớn nhất có thể, từ sau lưng lấy ra thanh trường đao của người áo choàng, cắm phập lên sàn nhà.
Ba người tiểu Chân sắc mặt lập tức đại biến!
Không phải bởi vì sợ Sở Vân Thăng ra tay giết bọn họ, mà là thanh đao này, đao của Hỏa sứ đại nhân, sao có thể chứ! Làm sao đao của Hỏa sứ đại nhân lại nằm trong tay một kẻ loài người! Đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Điều này nói rõ sự tín nhiệm của Hỏa sứ đại nhân đối với ông cụ họ Viên này đã hoàn toàn vượt qua thành chủ!
Trong thành Liệt Hỏa, Hỏa sứ lớn nhất, đắc tội với thành chủ, Hỏa sứ nói không có chuyện gì thì liền không có chuyện gì; nhưng nếu đắc tội với Hỏa sứ, đến thành chủ cũng không dám nói nửa chữ!
"Đi ra ngoài đi, để cho tên da đen đi vào gặp ta." Sở Vân Thăng kéo ghế ngồi xuống, nói.
Ba người mang theo sự khiếp sợ, khủng hoảng, bất an tràn ngập, thối lui ra khỏi gian phòng.
"Quản sự đại nhân bảo ngươi đi vào." Tiểu Chân đến trước mặt Edgar, không yên lòng nói, trong lòng giờ đang rối loạn.... Edgar kinh ngạc nhìn cô bé này, đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một lão già, đang đánh giá hắn với ánh mắt đầy quái dị..
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK