Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, người thần bí dùng chính cây nỏ này bắn chết côn trùng, nhìn những ký hiệu kỳ lạ trên bề mặt thì biết cây nỏ này nhất định không phải thứ bình thường, người này nhất định là dựa vào sức mạnh thần bí của món vũ khí này mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy!

Điêu Định Quốc trong lòng không thể kìm chế mà tưởng tượng: Nếu như, nếu như món vũ khí này thuộc về mình, có một vũ khí mạnh mẽ như vậy thì đừng nói là một mỹ nữ nho nhỏ như Phỉ Phỉ, cho dù đó là những minh tinh xinh đẹp thì chẳng phải cũng chỉ dễ như trở bàn tay sao!?

Có câu tục ngữ rất đúng, một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai(...), Điêu Định Quốc đã bị dục vọng chi phối mất dũng khí, mà dũng khí lại cổ vũ thêm cho dục vọng, ngay khi Sở Vân Thăng xoay người sắp rời đi, hắn liền rút ra con dao gọt trái cây bên hông, đâm thẳng đến Sở Vân Thăng!

Điêu Định Quốc ra tay quá đột ngột, ai cũng không ngờ được, cậu thiếu niên cũng chỉ kịp nhìn thấy mũi dao lóe qua trước mặt mình, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

Ngay cả Sở Vân Thăng cũng không ngờ rằng lại có một người vong ân bội nghĩa như vậy, bản thân vừa cứu tính mạng họ, vậy mà giờ lại có kẻ lấy oán báo ơn! Cho nên mặc dù hắn đâm chọt Điêu Định Quốc vài câu, nhưng cũng không ngờ là đối phương có thể trực tiếp rút dao đâm mình!

Trong mắt Điêu Định Quốc, cái người thần bí nhìn có vẻ oai phong này chết chắc rồi. Khoảng cách gần như vậy mà ăn một dao của hắn, mặc dù chỉ là dao gọt trái cây nhưng không chết thì cũng phải trọng thương, sau đó bản thân thuận lợi lấy được cây nỏ, vậy là đại công cáo thành!

Lúc này hắn như đã thấy được cảnh tượng bản thân cầm lấy cây vũ khí mạnh mẽ kia rồi oai phong bắn chết Xích Giáp Trùng.

Thế nhưng sự việc lại một lần nữa đi theo chiều hướng vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người, người thần bí kia vẫn thần bí đứng ở đó, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiện bị thương nào, mà dao gọt trái cây của Điêu Định Quốc thì lại rơi trên mặt đất, bàn tay đã toác ra một lổ máu, máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống, cả người quằn quại rên rỉ trên mặt đất.

Sở Vân Thăng tức giận nói: "Ngươi muốn giết ta!?"

Nếu không nhờ sức phòng ngự cường hãn của nguyên phù Lục Giáp, nói không chừng tên khốn kiếp này đã thành công! Sở Vân Thăng thực sự có chút tức giận, bản thân tốt xấu gì cũng đã cứu hắn một mạng, đã không có lòng báo đáp thì thôi, vậy mà còn muốn giết mình! Đây còn là người sao?

"Vì sao?" Ngoài tức giận, Sở Vân Thăng còn cảm thấy hơi khó hiểu.

Trong nháy mắt khi dao gọt trái cây bị bắn ra một cách không thể hiểu nổi, Điêu Định Quốc đã hiểu rõ rằng bản thân mình lại vừa phạm phải một sai lầm lớn, hơn nữa là cực kỳ nghiêm trọng, người này hoàn toàn là một tồn tại mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

"Tôi...Tôi..." Điêu Định Quốc hoảng loạn.

Sở Vân Thăng lạnh lùng cười cười: "Có phải là đầu ngươi lại choáng váng? Không biết bản thân đang làm gì?!"

Điêu Định Quốc theo bản năng liếc nhìn cây nỏ trên người Sở Vân Thăng, chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng dời đi, đầu óc dần tỉnh táo lại, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm cách ứng phó.

Sở Vân Thăng bản thân đã là cảnh giới Một Nguyên Thiên, lại có thêm nguyên phù Lục Giáp tăng cường thể chất, làm sao ánh mắt lén lút kia của Điêu Định Quốc có thể thoát khỏi sự phát hiện của hắn?

Không cần suy nghĩ quá nhiều cũng có thể đoán được ý đồ của tên Điêu Định Quốc này, không ngờ lại muốn đoạt cây nỏ của mình!

Sở Vân Thăng vừa giận nhưng lại cũng không biết nói gì, dù cho hắn có đoạt được cây nỏ của mình, nếu không có chút nguyên khí nào thì cũng chẳng thể sử dụng được. Hơn nữa, dù hắn có nguyên khí thì cũng không thể nào sử dụng được, vì trên phù phong của nguyên phù phong ấn lên cây nỏ này đã mang hơi thở của Sở Vân Thăng.

Loại người chỉ biết khua môi múa mép, lấy oán báo ơn, lòng dạ độc ác sẵn sàng giết người cướp của như Điêu Định Quốc khiến cho Sở Vân Thăng vô cùng căm ghét!

Đối với người như thế, không việc gì phải nói nhiều, trực tiếp băm vằm rồi ném cho lũ côn trùng là tốt nhất, đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Sở Vân Thăng.

Có điều, khi hắn rút kiếm ra, kê trên cổ Điêu Định Quốc đến cả buổi nhưng không thể nào chém xuống được, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì hắn chưa từng giết người, bởi vậy có hơi do dự.

Tuy rằng mấy ngày nay, hắn đã thấy nhiều những cái chết kinh khủng, cũng từng giết không ít côn trùng, thế nhưng những chuyện này là hoàn toàn khác với việc bản thân mình tự tay giết chết một người sống, đây cũng không phải vấn đề hắn có mềm lòng hay không, đối với loại người này, Sở Vân Thăng trước giờ chưa từng có bất cứ sự đồng tình nào.

Điêu Định Quốc khi Sở Vân Thăng rút kiếm ra sớm đã bị dọa cho suýt ngất, gã không thể nào ngờ được lòng tham nhất thời của mình sẽ lại dẫn đến tai ương ngập đầu!

Chẳng qua có vẻ như gã đã tự quên mất sự thật là trước đó gã vừa cố gắng đánh lén Sở Vân Thăng!

Một chút do dự của đối phương khiến Điêu Định Quốc chộp được cơ hội, gã lập tức xoay người bỏ chạy vào trong phòng, dù rằng bên trong căn bản không có đường đi, đúng là chó chạy cùng đường!

Sở Vân Thăng tuy hơi do dự một chút, thế nhưng cũng không định bỏ qua cho tên này. Điêu Định Quốc chạy có nhanh thì mũi tên trong tay Sở Vân Thăng còn nhanh hơn, khoảng cách gần thế này không cần phải lãng phí nguyên khí, trực tiếp bắn một mũi tên găm lên đùi Điêu Định Quốc. Điêu Định Quốc ngã cái rầm xuống đất, đâm đầu vào mấy thi thể phía dưới, sự đau đớn và sợ hãi khiến cho gã gào thét hoảng loạn!

Năm người khác thấy mọi việc biến hóa như vậy, liền sợ hãi im thin thít, không ai dám, mà có vẻ cũng không ai muốn cầu tình vì Điêu Định Quốc.

Sở Vân Thăng đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất, hắn đóng cánh cửa duy nhất trong căn phòng lại, lại dùng một thanh sắt bị Xích Giáp Trùng phá hư rơi trên mặt đất chốt chặt lại, như vậy không cần thiết phải trực tiếp giết chết tên khốn kiếp này, Điêu Định Quốc hoặc sẽ chảy máu quá nhiều mà chết, hoặc sẽ đói chết trong đó! Không còn bất cứ đường sống nào.

Chết kiểu này dường như còn tàn nhẫn hơn trực tiếp giết chết gã, Sở Vân Thăng nghĩ thầm, bất quá hắn hận nhất là loại người tiểu nhân lấy oán báo ơn này, coi như cũng đáng đời.

Khi đi qua trước mặt cô gái tên là Phỉ Phỉ, Sở Vân Thăng còn không quên chế giễu một câu: "Đến cả một tên khốn kiếp lấy oán báo ơn như thế này mà cô vẫn tin hắn được sao?"

Cô gái khẩn trương không giám nhìn hắn, giờ bị hắn nói như vậy, tựa như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ phải trốn sang một bên.

Ta đáng sợ như vậy sao? Sở Vân Thăng buồn bực nghĩ thầm.

"Anh có thể dẫn theo chúng tôi đi cùng không?" Cậu thiếu niên cầu khẩn.

Sở Vân Thăng nhìn năm người họ một chút, lắc đầu nói: "Tôi còn có việc, các người đi nhanh đi, mùi máu ở đây rất đậm, sẽ có thêm nhiều côn trùng tụ tập tới đây nhanh thôi."

"Thế nhưng chúng tôi biết đi đâu bây giờ?" Một người phụ nữ trung niên tuyệt vọng nói.

"Sau khi rời khỏi đây, hãy đi về hướng tây, ở phía bên đó có ánh đèn và tiếng súng, chắc hẳn sẽ có quân đội, các người có thể đến đó!" Sở Vân Thăng nhanh chóng trả lời, đây đều là những điều hắn thấy được trên đường đi đến đây.

Cậu thiếu niên lập tức nói: "Không được, từ đây đi về hướng tây có một cây cầu, có côn trùng canh giữ ở đó, chúng tôi đã cố thử vài lần nhưng đều không thể vượt qua, lại còn tổn thất mất vài người!"

Nghe nói có côn trùng, Sở Vân Thăng liền có hứng thú, lập tức nói với vẻ hưng phấn: "Có côn trùng? Mấy con?"

Mọi người nghe thấy giọng điệu của hắn mà muốn nghẹn họng, quả nhiên là một tên điên, trên thế giới này lần đầu mới thấy có người hưng phấn khi nghe nói đến côn trùng đến vậy.

Cậu thiếu niên càng đánh giá cao năng lực thần bí của Sở Vân Thăng thên vài phần, nhớ lại nói: "Có khoảng hai con, một con đầu cầu đông, một con đầu cầu tây, vài lần chúng tôi đến đó đều là như vậy!"

Hai à, mặc dù khoảng cách khá xa, thế nhưng khoảng cách như vậy thì cơ bản chẳng là gì với lũ côn trùng, có chút khó khăn, Sở Vân Thăng bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác, nói với giọng nghi ngờ: "Các người việc gì cứ phải đi qua cây cầu đó? Đi vòng qua theo hướng bắc hoặc nam không được sao."

Cậu thiếu niên cười khổ nói: "Anh không biết, chúng tôi cũng từng thử qua rồi, nhất là ở phía nam còn có siêu thị Hoa Liên, chúng tôi đi tới chỗ đó là nhiều nhất, chết ở đó cũng nhiều nhất, con đường phía trước và bên trong siêu thị mỗi chỗ đều có một con côn trùng, đi đường đó có khác gì đi nộp mạng!?"

Sở Vân Thăng hơi đắn đo, nếu gặp được côn trùng lạc đàn thì tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng những trường hợp thế này cũng là có thể gặp mà không thể cầu, nếu như cứ nhất định phải là côn trùng đi đơn lẻ mới dám ra thay, vậy thì tốc độ tu luyện của mình sẽ chậm lại rất nhiều, hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu bức thiết của bản thân hiện tại.

Như vậy thì đến khiêu chiến hai con thôi, khí phách của hắn tăng vọt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK