Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 244: Một già một trẻ


"Lão già, à không, ông à, đừng, đừng bắn, đừng kích động, chúng tôi chỉ đùa với ngài chút thôi, đùa thôi mà..." Gã thanh niên bị chĩa súng vào đầu lập tức đổi giọng, liên tục khoát tay nói.

Ở thời đại Bóng Tối này, giết người so với giết mấy con côn trùng kia thì đơn giản hơn nhiều.

"Đúng, đúng vậy, thịt của cụ đây ăn sao mà ngon được, muốn nấu thì cũng phải nấu trẻ con, tuyệt đối là nói đùa, ngài đừng tưởng là thật." Tên đàn ông vừa rồi còn hung thần ác sát, hô hào mang nồi tới, giờ thấy họng súng của Sở Vân Thăng chuyển sang mình, tức thì vội cười làm lành, chỉ sợ hòng súng đen ngòm kia bắn một phát, là tính mạng của mình đi tong.

Ngay cả xưng hô với Sở Vân Thăng cũng tăng thêm một cấp, nghiễm nhiên trở thành "cụ" rồi.

Một khẩu súng lục chưa nổ súng đã có thể bức người ta như vậy, nếu là Sở Vân Thăng vừa rồi nói ra hắn còn là một Thiên Hành Giả, sợ rằng đám người kia đều bị dọa cho quỵ hết cả rồi.

Đây chính là thời đại con người tranh nhau giữ mạng.

"Trói cái con nhỏ kia lại, nuôi nó bao nhiêu ngày, đã tới lúc cho nó vào nồi rồi. Cụ à, ngài ngồi đi, chờ một chút là có canh thịt liền!" Mụ đàn bà tướng mạo hung hãn thấy chuyện bất thường, tất nhiên ngả theo chiều gió, có điều nàng còn tham lam liếc nhìn khẩu súng lục trong tay Sở Vân Thăng, trong lòng không biết đang tính toán điều gì.

Một đám dân chạy nạn đã đói bụng đến choáng váng mặt mày nghe nói vậy, nhất thời như ong vỡ tổ, ba chân bốn cẳng cầm bát lên, múc băng tuyết bỏ vào trong nồi, lại nhặt cành khô nổi lửa lên, bắt đầu đun một nồi nước.

Một bé gái chừng mười tuổi bị kéo ra, hoảng sợ nhìn băng tuyết đang tan dần trong cái nồi sắt, sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng đạp đôi chân nhỏ nhắn, không chịu tới gần.

"Chị.. chị..." Một đứa bé nam khoảng sáu bảy tuổi, nắm lấy một góc áo bé gái, bị người lớn dọa cho khóc thét, chỉ biết luôn miệng kêu chị.

"Nhanh tay nhanh chân lên, trước hết lột sạch quần áo đi, lấy tuyết rửa sạch đi cho bớt mùi!" Mụ đàn bà tướng mạo hung hãn xách đứa bé trai ném qua một bên, dữ tợn nói.

Lúc này, một người đàn ông gầy khô gãy chân cụt một tay, cuống quít tiếp lấy đứa bé trai, quỳ trên mặt đất bò đến trước mặt mụ đàn bà tướng mạo hung hãn, vừa dập đầu vừa cầu xin: "Xin các người, mở lòng từ bi, xin các người thả con gái tôi ra, tôi làm trâu làm ngựa, làm trâu làm ngựa cho các người..."

"Cút ngay!" Gã đàn ông râu ria giơ chân đá văng ra, hung tợn nói: "Ban đầu khi cứu các ngươi, chính ngươi đã lựa chọn, bây giờ hối hận rồi? Muốn đổi lấy con gái ngươi cũng được, cứ ném thằng con trai của ngươi vào nồi là xong! Được vậy ta càng mừng, tuổi càng nhỏ, thịt lại càng mềm...."

Gã đàn ông què chân nhất thời tái cả mặt, ôm chặt lấy con trai, tựa như sợ bị gã râu ria cướp đi, trong miệng thì thào những lời vô nghĩa.

"Thích giỡn mặt bố mày à!" Gã râu ria nhổ một ngụm nước miếng, quát lên với đám dân chạy nạn đang đứng đơ ra: "Còn đờ ra đó làm gì, lột quần áo nó ra!"

Xẹt...

Trên người bé gái vốn đã chẳng có bao nhiêu quần áo, bị đám dân chạy nạn ba chân bốn cẳng xâu xé như lang như hổ, lập tức bị xé toạc ra một mảng lớn!

"Ba ba! Cứu con...." Bé gái thảm thiết kêu cứu cha mình.

Gã đàn ông què chân đang đứng ngây người chợt run lên, nỗi đau đớn xé lòng vặn vẹo khuôn mặt y, y muốn cứu con gái, nhưng lại sợ con trai bị nấu, mâu thuẫn tâm lý kịch liệt, tựa như thác lũ vỡ òa!

Nhưng cuối cùng, y cuối cầu, siết chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, dòng máu tươi đỏ thẫm tí tách chảy ra theo kẽ tay.

"Con à, cha xin lỗi con, nếu con sống thì em trai con sẽ phải chết...." Gã đàn ông què dập mạnh đầu mình xuống mặt đất lạnh băng, đau khổ khóc lóc.

"Ba..." Khuôn mặt bé gái lộ vẻ tuyệt vọng, một tiếng kêu đau thương thê thảm làm linh hồn người ta run rẩy, ngay cả một gã dân chạy nạn tham gia động thủ cũng có chút không đành lòng.

Gã đàn ông què lại thủy chung không dám liếc nhìn con gái mình, tựa như một con đà điểu khi gặp phải nguy hiểm, giấu đầu vào trong đống tuyết.

Lòng bé gái đã chết, từ bỏ chống cự, mặc kệ để dân chạy nạn lột sạch đồ nó, nó mở to hai mắt, nhìn lên bầu trời, trong miệng mấp máy mơ hồ chữ mẹ.

Cuối cùng khi đám người chạy nạn muốn xé đến quần lót của nó, bé gái nói với giọng lạnh như băng: "Ta không phản kháng, ta để các người nấu, nhưng mẹ ta đã nói, thiếu nữ không thể tùy tiện cỡi quần!"

"Được được, kệ nó đi, nhanh rửa sạch sẽ, bà sắp đói bụng không chịu nổi rồi!" Mụ đàn bà tướng mạo hung ác không nhịn được quát lên.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, mụ ta không dám tin nhìn lỗ máu trên ngực mình, yết hầu ùng ục, ầm ầm ngã xuống.

Sở Vân Thăng vốn không muốn quản mấy chuyện này, đã chuẩn bị xoay người bỏ đi, loại chuyện này, đừng nói là ở đây, dù cho là ở Kim Lăng nơi vẫn còn tồn tại cơ cấu tổ chức xã hội cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.

Cho dù lần này mình cứu mạng cô bé kia thì thế nào? Lần sau thì sao, lần sau nữa thì sao? Giống như trước khi vào thành hắn liều mạng cứu cô bé tên là Manh Manh kia, bây giờ cũng chẳng rõ sống chết.

Hơn nữa nếu cứu nó, đám dân chạy nạn này vẫn có thể tìm người khác ném vào nồi, cuối cùng vẫn sẽ có người phải chết.

Thế đạo như vậy, trừ khi là ánh mặt trời trở lại với thế gian.

Nhưng hắn cuối cùng cũng không nhịn được, có thể trong thân thể hắn vẫn còn một thứ gọi là "lương tâm" đang tác quái, hoặc có lẽ là thứ gì đó khác, nói chung là hắn nổ súng.

Một tiếng súng này của hắn, nhất thời dọa chết khiếp tất cả người chạy nạn, sau phút chốc ngẩn người, vẻ mặt gã đàn ông râu ria biến ảo mấy lần, rút từ sau lưng ra một thanh dao bầu, trầm giọng nói: "Cụ này, chúng ta ít nhất cũng có hơn ba mươi người, ngài chỉ có một khẩu súng lục, tối đa chẳng qua mười viên đạn, ngài chớ ép chúng ta, bằng không ngài cũng một chữ chết mà thôi!"

Tên râu ria vừa dứt lời, chợt xoẹt một tiếng, một mũi tên màu lam nhạt đã xuyên qua lồng ngực hắn, run rẩy cắm trên mặt đất!

Ngay sau đó, từ trên sườn núi bỗng hiện ra một đội kỵ sĩ áo trắng cưỡi ngựa lao xuống, tiếng vó ngựa chấn động mặt đất.

"Nữ kỵ sĩ bạch mã của thành Xuy Tuyết!" Giữa đám dân chạy nạn có một người la hoảng, nhưng ngoài dự đoán của Sở Vân Thăng, bọn họ vậy mà không chạy trốn, mà lại rối rít quỳ rạp trên mặt đất.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Từng mũi từng mũi tên lướt qua không trung bắn tới, từng tính mạng bị thu gặt mang đi.

Những người chạy nạn tựa như đã nhận mệnh, hoàn toàn không dám chống cự, sợ hãi nhìn những đồng bọn ngã xuống bên người, đồng thời lặng lẽ cầu khẩn kế tiếp không phải là mình.

Giết chóc gần mười người, tay các nàng mới rời dây cung, ngựa đạp tuyết trắng, từ từ đến gần.

Kẻ bị giết chết toàn bộ đều là đàn ông, ngay cả cha đứa bé gái cũng trúng tên bỏ mình.

Một người phụ nữ che mặt dẫn dầu đoàn nữ kỵ sĩ bạch mã, bồng bềnh xuống ngựa, vung tấm áo choàng trắng tinh lên che phủ thân thể gần như trần truồng của bé gái, nhẹ nhàng lau khuôn mặt non nớt của nó, giọng nói tựa băng hàn: "Ngươi phải nhớ kỹ, trên cái thế giới này, so với côn trùng đàn ông càng không thể dựa dẫm! Đi theo ta..."

Nói xong, cô ta nắm lấy tay cô bé, không nói không rằng ôm đứa bé lên ngựa, giục ngựa phóng đi.

"Chị, chị..." Đứa bé trai đôi tay dính đầy máu tươi của cha, hoảng sợ không biết phải làm sao, lăn lộn nhoài người theo hướng đoàn ngựa rời đi, khóc lóc gọi lớn.

Trong khe núi nổi gió, cuốn bông tuyết bay đầy trời, bao trùm trên những cái xác vô hồn, trên cái nồi sắt lớn, cùng trên thân thể những người còn sống sót.

. . .

"Ngươi theo ta làm gì?" Sở Vân Thăng đã không còn bọc hành lý, lại lượm một nhánh cây làm gậy, quay đầu lại nói với đứa bé trai.

"Ông ơi, ông dẫn con đi tìm chị gái được không?" Đứa bé trai bước thấp bước cao theo sát Sở Vân Thăng, cắn môi nói.

"Không được, ta không biết chị ngươi ở đâu." Sở Vân Thăng lắc đầu cự tuyệt.

"Con rất nghe lời, có thể làm rất nhiều việc, có thể giúp ông đấm lưng đấm chân, còn có thể..." Đứa bé trai vội vàng nói.

"Nhiều người vậy, ngươi việc gì phải tìm đến ta?" Sở Vân Thăng phất tay nói.

"Thế nhưng, ông đã cứu chị gái con, ông là người tốt, bọn họ muốn ăn con, là người xấu!" Đứa bé đáp với cặp mắt ửng đỏ.

"Không phải ta cứu chị gái ngươi, là người của thành Xuy Tuyết cứu chị ngươi, ngươi đi tìm đám bọn họ là được." Sở Vân Thăng cũng chẳng biết phải nói đạo lý gì với một thằng nhóc con sáu bảy tuổi, cứu một lần và cứu một đời là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

"Vậy ông có thể dẫn con đến chỗ cái thành Xuy Xuy gì đó được không?" Đứa bé trông mong hỏi.

. . .

Nơi này đã đến gần thành Xuy Tuyết, thường xuyên có đội tìm kiếm của thành Xuy Tuyết lướt qua người, với bộ dạng một lão già khọm của Sở Vân Thăng bây giờ, nếu là bước đi như bay thì sẽ chỉ khiến người ta hoài nghi, chỉ đành "loạng choạng" bước đi, đi không nhanh, nhờ thế nên đứa bé trai phía sau mới có thể chết sống đi theo hắn một bước không rời.

Một "già" một trẻ, một trước một sau, "già" đi không nhanh, trẻ lại theo sát nách, Sở Vân Thăng lần đầu tiên phát hiện ra, khi một đứa bé "chuyên chú" đi trên đường không ngờ cũng không chậm!

Sở Vân Thăng dừng lại, đứa bé trai liền chủ động lại gần muốn nâng hắn, hoặc là đấm lưng bóp chân cho hắn, làm hắn khóc cười không xong, làm như thể bản thân mình đúng là một lão già vậy.

Hắn đi hơi nhanh hơn một chút, đứa bé trai lập tức khẩn trương lên, chỉ sợ bị tụt lại.

Như vậy hai người một đường trầm mặc không nói gì, đi thẳng đến sát biên giới thành Xuy Tuyết.

Thành Xuy Tuyết cũng không có tường thành cao to như thời cổ đại, mà là một đống lưới dây thép không biết kiếm từ đâu ra khoanh vòng lại, ở chỗ ba mươi mét phía sau lại xây lên một bức tường thấp, chất đầy băng tuyết.

Tình huống trong thành đã bị bức tường ngăn trở, Sở Vân Thăng không biết được, bên ngoài thì tất nhiên nhìn không sót gì, khắp nơi đều là người chạy nạn không nhà để về.

Sở Vân Thăng từng nghe thống lĩnh Hứa Tình Thư của thành Xuy Tuyết nói qua, các nàng thi hành chế độ đẳng cấp, nhưng cũng sẽ không nuôi những người vô dụng, đại khái chắc là chỉ những người già yếu bên ngoài này.

Những người này thấy "lão già" Sở Vân Thăng với một đứa bé theo sau, ánh mắt sáng lên cũng không kém gì những kẻ bị đánh chết lúc trước.

Nhớ lại bản đồ vị trí mà bóng người trong kính giao cho mình, trước khi Sở Vân Thăng cứu người nữ ứng viên bị nhốt kia, còn phải tìm một ứng viên khác trong đám người này, cho hắn một chút thức ăn để hắn khỏi phải chết đói.

Sở Vân Thăng cảm giác mình quả thật sắp thành bảo mẫu rồi!

Cũng may những người dân chạy nạn này vì tiết kiệm thể lực, kể từ lúc Sở Vân Thăng rời khỏi thần vực đến giờ, vị ứng viên cao tuổi này cũng không di động bao xa, Sở Vân Thăng rất nhanh liền tìm thấy lão già "thật" này trong một túp lều gạch.

"Lão ca ca, ngài tìm ai vậy?" Lão ứng viên kéo dài hơi, hổn hà hổn hển nói.

Sở Vân Thăng bị một ông lão thứ thiệt gọi là lão ca ca, đủ thấy dung mạo của mình già nua đến mức nào. Mân non chết tiệt, không biết tiêu hao bao nhiêu tinh hoa sinh mệnh của mình rồi.

"Có người nhờ ta mang cho ngươi ít đồ." Sở Vân Thăng nhân lúc bốn phía không người, liền dùng vải rách bọc lấy một miếng thịt côn trùng, vứt vào trong lều, nói.

"Là thằng ba đó sao? Đúng là làm khổ nó, ta từng tuổi này rồi, cũng chết được rồi, sống cũng chỉ lãng phí lương thực của bọn trẻ... Cám ơn ngài, lão ca ca!" Lão đầu mở miệng than thở.

Sở Vân Thăng không rảnh nghe lão dong dài, thức ăn đã đưa rồi, liền xoay người rời đi, đã thấy đứa bé trai đứng ở một chỗ không xa phía sau, đang giật mình nhìn hắn.

"Ông ơi, ba ba nói không sai, ông là người tốt." Đứa bé trai nhắc tới cha mình, vành mắt liền ửng đỏ.

"Ngươi biết gì chứ, đừng lắm miệng!" Sở Vân Thăng cấp thức ăn cho lão ứng viên hoàn toàn là vì hy vọng lão có thể sống đến lúc chương trình xác định Thiên Đạo Nhân, để cho mình rời khỏi nơi này, cũng chẳng thể tính là người tốt lành gì.

Bỗng nhiên Sở Vân Thăng mở miệng khẳng định: "Ta biết rồi, là cha ngươi bảo ngươi đi theo ta đúng không!"

Với trí tuệ của một đứa trẻ sáu bảy tuổi, trong tình cảnh đột nhiên mất cha, chị gái lại bị cướp đi, hẳn không thể nào nghĩ tới chuyện đi theo mình mới là an toàn nhất được. Nguyên nhân duy nhất chính là người cha bị trúng tên của nó, trước khi chết đã để lại di ngôn cho đứa bé này.

Một người cha đứng trước chọn lựa sự sống của hai người con, cuối cùng lại chọn vứt bỏ con gái, một người cha vì con gái mà cụt tay què chân, một người cha nhu nhược không dám phản kháng mà cũng không có sức phản kháng, một người cha dù chết cũng vẫn vắt óc tìm kiếm con đường sống cho con, rốt cuộc là một người cha vĩ đại hay vô tình đây?



----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK