Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 240: Khoe khoang vũ lực.


Đã có kinh nghiệm tiến vào thần vực từ hai lần trước, Sở Vân Thăng không hốt không hoảng, bình tĩnh đứng trên đài núi lơ lửng, cẩn thận quan sát khoảng không gian thần vực mà tầm nhìn của hắn có thể đạt đến.

Khoảng thời gian này cũng không thể quá dài, dựa theo một trong những quy tắc của thần vực mà hắn suy xét ra: Tiếp theo đây sau khi lối đi đò đá được mở ra, thời gian dừng lại tại chỗ có hạn chế nghiêm ngặt, một khi vượt quá khoảng thời gian này, liền tự động bị trục xuất khỏi không gian thần vực.

Lần đầu tiên khi hắn tiến vào thần vực, bởi vì cẩn thận nên thủy chung không bước nửa bước, kết quả khi thời gian đến, tự động rơi xuống thoát ra khỏi thần vực.

Chuyện đột phá Dung Nguyên Thể tầng ba tuy rằng gấp gáp, nhưng chuyện tìm hiểu thần vực đối với Sở Vân Thăng thì lại càng gấp gáp hơn! Cảnh giới dù cho không thể đột phá, nhưng chỉ cần rời khỏi khu vực núi lơ lửng này đã là an toàn hơn rất nhiều. Huống chi mục đích cuối cùng của hắn là phải mau chóng tìm ra di vật của tiền bối, tìm lại Kim Lăng, mà không phải lãng phí thời gian ở chỗ này.

Bất kể thần vực có bao nhiêu bảo bối, cũng bất kể hắn có thể khống chế được một hay hai tòa Cự Phần, thì hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú.

Hôm nay bản thể của mình đã an toàn, trong Cự Phần đã được hắn sắp xếp ổn thỏa, trừ khi giữa lũ quái vật đột nhiên bùng nổ chiến tranh quy mô lớn, bằng không sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra.

Bởi vậy nên hắn có thể yên tâm cẩn thận tìm tòi dò xét bí mật của thần vực, không cần phải lúc nào cũng lo lắng cho an toàn của thân thể.

Thần vực âm u trống trải, vô cùng rộng lớn, tầm mắt nhìn vô bờ vô bến, Sở Vân Thăng biết đây chẳng qua chỉ là giả tạo, những chỗ trống rỗng kia, không có đò đá căn bản không cách nào tiến vào, dù cho có tồn tại mấy sự vật hình dạng cánh cửa với họa tiết kỳ kỳ quái quái thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Núi lơ lửng ở xung quanh chủ thể thông thiên chính giữa, khi quan sát cẩn thận, không ngờ lại xếp thành từng lớp từng lớp hình tròn, càng vào trong, thể tích của núi lơ lửng cũng càng lớn.

Lần này điểm khác biệt duy nhất chính là, Sở Vân Thăng gặp được những người khác! Trên đài núi lơ lửng ở không xa bên cạnh hắn, một thiếu nữ đang trợn trừng hai mắt nhìn hắn.

Sở Vân Thăng trong lòng cũng hiểu, hình dạng hắn bên trong thần vực là bộ dạng vốn có, không khác mấy với hình ảnh mà đám phi nhân loại đang truy nã, cái bản mặt này của hắn chỉ sợ mọi người trong cả hai thành Băng Hỏa đều đã sớm biết rồi!

Nhìn thấy cô gái này, Sở Vân Thăng cũng hiểu được vì sao lần trước khi mình mới vừa rời khỏi thần vực, thành Xuy Tuyết đã như nổi điên lùng sục khắp nơi, đoán chừng chắc là có người âm thầm thấy được mình ở trong thần vực, mà mình thì lại không chú ý.

Phán đoán của hắn cơ bản không sai, chỉ là hơi sai lệch một chút, khi đó người nhìn thấy hắn ở khoảng cách quá xa, cũng không nhìn rõ được dung mạo của hắn.

Giữa các đài núi lơ lửng không có lối đi qua lại, đò đá cũng không đưa qua, dù bị cô gái không xa bên cạnh nhìn thấy, Sở Vân Thăng cũng chẳng có cách làm gì được nàng.

Chỉ đành tự an ủi mình: Thấy thì thấy đi, bây giờ ở ngoài ông đây cũng biến thành một lão già rồi, có gặp thì các người cũng đừng hòng nhận ra được!

Trong lúc đang nghĩ thầm, hắn chợt nhớ ra có một đại sự còn chưa làm!

Sở Vân Thăng vội vàng vận hành pháp quyết, kiểm tra Nhiếp Nguyên phù năng lượng thể tinh khiết phong ấn trên thân thể mình.

Vốn khi hắn tiến vào khu chất nhầy đã chế tạo trên không rất nhiều Nhiếp Nguyên phù chuẩn bị để sử dụng trong cuộc hành trình ở thần vực, nhưng giằng co với tấm Phong Thú phù phong ấn Mân một trận, khi đó vì cứu mạng nên đã tiêu hao sạch sẽ cả rồi.

Trong ba ngày còn lại, tranh thủ khoảng thời gian trống khi quan sát trật tự vận hành của Cự Phần, hắn lại lục tục bổ sung lại một ít rồi phong ấn lên thân thể chính mình.

Đây chính là tiền vốn cho hắn có thể tác chiến liên tục ở thần vực.

Suy nghĩ vừa ra, chợt như chớp giật!

-- Xoẹt!

Một tấm phù thể lấp lóe tự phù thoắt xuất hiện giữa không trung trước mặt Sở Vân Thăng, có điều hắn vừa khéo quay lưng che đi tầm mắt của cô gái bên cạnh kia.

Quả nhiên có thể dùng!

Sở Vân Thăng mừng rỡ, chỉ cần nguyên khí đầy đủ, hắn liền có thể tiến thẳng tới chủ thể thông thiên.

Lúc này, đài lơ lửng bỗng lóe ánh sáng đỏ, nếu tiếp tục dừng lại, chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi thần vực, Sở Vân Thăng vội vàng thu Nhiếp Nguyên phù lại, cất bước bước lên đò đá đã sắp bay đi.

Vì đề phòng đò đá lại lăn lộn lên xuống như lần trước, Sở Vân Thăng vừa đi lên liền như một con bạch tuột ôm chặt cứng đò đá, tuy rằng bộ dạng có đôi chút xấu xí, nhưng vững vàng chắc chắn hơn nhiều.

Song thực tế lại làm Sở Vân Thăng tốn công vô ích, cái đò đá này bay hết sức ổn định, không hề xóc nảy chút nào.

Nó bay thẳng về phía trước một khoảng cách rất dài, sau đó dừng lại, xuất hiện trước mắt hắn là từng khối đò đá giống nhau như đúc đang bay qua bay lại với tốc độ cao, hình thành nên một con đường cách đoạn.

Muốn qua được nơi này, nhất định phải nhảy qua những khối đá bay trước mắt, đá bay có mười khối, không chỉ vận động với tốc độ cao mà khoảng cách giữa chúng cũng không ngắn.

Nếu là người bình thường hoặc thậm chí là Thiên Hành Giả không có chuẩn bị, với khoảng cách xa như vậy căn bản không thể nào vượt qua được, hiển nhiên đây hẳn là thần vực đang "chọn" những người có "thành tích" ưu tú.

Có điều đối với Sở Vân Thăng, khoảng cách này cũng không đáng là gì, hắn không chỉ có Cửu Chương Đồ Lục được hắn dùng lý luận trong sách cổ sửa chữa cho hoàn mỹ, mà hơn nữa trên người hắn còn có uy lực còn dư lại của Lục Giáp phù, mức độ linh hoạt thừa sức ứng phó với trạm này.

Sở Vân Thăng tập trung tinh thần, khởi động cực nhanh, thân hình tựa như sợi tóc, gần như liền một mạch, tuyệt không có chút ngập ngừng ngưng trệ nào, thậm chí đoạn sau xông qua quá nhanh, còn trực tiếp vượt qua khoảng cách một khối đá bay.

Thấy hắn nhẹ nhàng thoải mái như vậy, thiếu nữ bên cạnh chỉ biết há hốc mồm, người trong thành có thể vượt qua cửa ải này cũng không hiếm thấy, thế nhưng có thể vượt qua một cách đơn giản dễ dàng như vậy thì quả thật ít ỏi vô cùng, thảo nào Băng sứ đại nhân lại điên cuồng tìm kiếm người này như vậy, quả nhiên không phải dạng vừa.

Nàng thật ra không biết, tốc độ thế này, đối với Sở Vân Thăng mà nói thì đã rất chậm rồi, khi hắn khoác trên người chiến giáp áo choàng mới chân chính là tốc độ cực hạn của hắn!

Sùng bái thì sùng bái, cô gái kia lại không có được thực lực tốt như Sở Vân Thăng, vừa bước lên khối đá bay đầu tiên, chỉ thấy đá bay chớp ánh sáng vàng như đang đếm ngược. Sau khi chớp ba lần nó sẽ biến thành màu đỏ, đồng thời đá bay bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, ánh sáng đỏ lại chớp lên ba lần, sau ba lần đá bay biến mất, nếu lúc này còn không đi sẽ bị trục xuất khỏi thần vực!

Cô thiếu nữ kia khó khăn lắm mới nhảy qua đến khối đá bay thứ ba, liền mất thăng bằng, đạp hụt một bước, rơi vào khoảng không u ám giữa khối đá bay thứ ba và thứ tư, trước khi "ra đi", còn hô lên một câu gì đó với Sở Vân Thăng.

Nhưng tinh thần Sở Vân Thăng đều tập trung cả vào đám đá bay, không nghe rõ ràng.

Hữu kinh vô hiểm tới được đài núi lơ lửng thứ hai, ô lưới màu xanh lục lướt qua người hắn che kín đài lại. Tương tự như đài thứ nhất, khi hắn vừa bước vào liền thấy trên mặt đài có một vài hình vẽ quái dị đang dần dần hình thành.

Đồng thời, không như Sở Vân Thăng tưởng tượng sẽ xuất hiện Thanh Giáp Trùng với đẳng cấp và sức mạnh nằm kề trên Xích Giáp Trùng, mà là trực tiếp xuất hiện một con Kim Giáp Trùng có đẳng cấp cao hơn một bậc!

Kim Giáp Trùng cũng không sao, Sở Vân Thăng không hề sợ nó, chỉ là hình vẽ trên mặt đài dưới chân lại mãi mà không thể định hình, lúc đầu đã hiện ra mười một hình vẽ, nhưng thoáng chốc như gặp phải sai sót gì đó, biến hóa thành một bộ khác, bộ hình vẽ thứ hai xuất hiện chưa bao lâu thì đã lại biến thành bộ thứ ba, mãi cho đến khi biến hóa ra bộ thứ năm, lại tuần hòan biến thành bộ thứ nhất.

Sở Vân Thăng lúc đầu còn tưởng tổng cộng là có năm bộ mười một hình vẽ, vừa tránh né Kim Giáp Trùng truy kích vừa nghiên cứu chúng, nhưng rồi mới kinh ngạc phát hiện, hoàn toàn không phải như những gì hắn tưởng.

Có thể nói, năm bộ hình vẽ này thật ra là cùng một thứ - quy tắc tu luyện năng lượng tối dễ hiểu, năm bộ chia thành năm loại thuộc tính tương ứng với nhau.

Nhưng đối với Sở Vân Thăng mà nói, lại căn bản chẳng có thứ gì hữu dụng. Thứ nhất, pháp tắc tu luyện của tiền bối sách cổ đã là thiên chuy bách luyện, cực kỳ ưu việt, dù là phương pháp tu luyện hệ băng hỏa mà hắn giao cho Diêu Tường Đinh Nhan, thậm chí là hệ mộc giao cho Tỉnh Mâu Ấu, đều cao cấp hơn mấy bộ này nhiều! Thứ hai, bản thân nguyên khí bản thể chính là năng lượng tinh thuần không có thuộc tính, không nằm trong năm bộ hình vẽ này, có muốn học cũng vô dụng.

Đúng lúc này, năm bộ hình vẽ càng biến càng nhanh, lấy cảnh giới Hai Nguyên Thiên của Sở Vân Thăng cũng phải hoa cả mắt, cuối cùng đài lơ lửng chấn động một cái, tiếng răng rắc liên hồi, tựa như muốn vỡ ra từng mảnh, chấn cho Sở Vân Thăng và Kim Giáp Trùng một người một trùng ngã trái ngã phải!

Sở Vân Thăng không biết đã xảy ra sự cố gì, ngay lúc đang lo lắng đài lơ lửng tan vỡ, mình bị cưỡng chế đá ra khỏi thần vực thì núi lơ lửng rốt cuộc ổn định lại, trên đài xuất hiện một bức hình hỗn loạn chẳng đâu vào đâu, nhưng không còn biến hóa nữa.

Sở Vân Thăng nhảy lên trên lưng Kim Giáp Trùng chỉ nhìn lướt qua, bằng hiểu biết của hắn đối với sách cổ, bức hình hỗn loạn này hoàn toàn chính là một chuỗi "loạn mã", không hề có chút ý nghĩa nào!

Chuyện quái quỷ gì thế này?

Sở Vân Thăng không biết tìm ai hỏi, chỉ có thể tự mình phán đoán, đài lơ lửng vốn phải dựa theo người lên đài đưa ra một bộ hình vẽ tương ứng với thuộc tính của đối phương, mà Sở Vân Thăng hoàn toàn là một tên khác loại, hắn kế thừa tiền bối sách cổ, tu luyện nguyên khí tinh thuần không có thuộc tính, thần vực này lại không có pháp tắc tu luyện tương ứng cho hắn, chỉ có thể một lần nữa xuất hiện dấu hiệu sụp đổ tựa như "chết máy" vậy thôi.

Cuối cùng tạo thành cái bức hình không đâu vào đâu này, đại khái cũng là để phòng ngừa toàn bộ hệ thống chỉnh thể của thần vực sụp đổ.

Có điều nhờ cái bug này, lại khiến hắn có thể xem hết hình vẽ của cả năm thuộc tính trong thần vực.

Sở Vân Thăng chờ chốc lát, thấy không còn phản ứng gì nữa mới tung người nhảy lên, đầu ngón tay phác họa hình thể Băng Băng phù, chuẩn bị kết thúc cái đài lơ lửng này.

Hắn không biết quy tắc của đài núi lơ lửng này là gì, chỉ biết là giết chết nó, thì nhất định có thể đi qua.

Đối với Sở Vân Thăng mà nói, thời gian là thứ quan trọng nhất, không rảnh rỗi đâu đi nghiên cứu mấy thứ không có giá trị.

Năng lực phòng ngự và năng lực tấn công của Kim Giáp Trùng mặc dù vượt xa Xích Giáp Trùng, nhưng động tác của nó cũng không nhanh như Xích Giáp Trùng, Sở Vân Thăng bằng vào Cửu Chương Đồ Lục bản nâng cấp, chạy tới chạy lui xung quanh nó, chế tạo Băng Băng phù ngay giữa không trung.

Những cái này vốn có thể chế tạo khi còn ở bên ngoài, nhưng Sở Vân Thăng quả thật không có nhiều thời gian, chỉ cần có nguyên khí, làm ở đâu cũng như nhau cả.

Hơn nữa hắn cũng muốn rèn luyện ra khả năng chế phù trên không ngay trong chiến đấu cho bản thân, tương lai vào những lúc gặp phải nguy hiểm, cũng không cần phải vì nguyên phù công kích dùng hết mà phải ôm đầu chạy trối chết.

Chỉ có càng thành thạo thuần thục, khi lâm chiến mới chính thức có hiệu quả thực tế.

Đối phó với Xích Giáp Trùng thì chỉ cần một tấm Băng Băng phù là đủ, nhưng đối phó với Kim Giáp Trùng, ít nhất cần từ ba tấm trở lên!

Từng tấm Băng Băng phù nện xuống, Kim Giáp Trùng phá thành mảnh nhỏ....

Sở Vân Thăng lẳng lặng đứng trên đài núi lơ lửng, không chút quan tâm trên những núi lơ lửng lượn vòng đến gần xung quanh có người đang "hưng phấn" quan sát hắn.

Trước khi thần vực mở ra, toàn bộ Thiên Hành Giả của thành Xuy Tuyết đều nhận được một mệnh lệnh, những ai nhìn thấy Sở Vân Thăng trong thần vực, phải ghi nhớ toàn bộ những việc hắn làm, dù mất đi cơ hội học tập cũng không tiếc!

Mà mệnh lệnh của thành Liệt Hỏa thì khác đôi chút, bọn hắn chỉ biết là có một người đạt đến chiến thắng hoàn mỹ ở chuỗi đảo thứ nhất, nội dung mệnh lệnh là phải tìm ra kẻ này.

Song khi có người vừa may phân bố đến khu vực này, thấy Sở Vân Thăng ở chuỗi đảo thứ hai chạy loạn một trận, sau đó trực tiếp đánh chết Kim Giáp Trùng, quả thật là dở khóc dở cười không biết phải nói gì cho phải!

Không cần nói đến cái loại Kim Giáp Trùng đã được thần vực tăng cường sức mạnh này, cho dù là ở ngoài hiện thực thì cũng rất khó giết chết, trên chuỗi đảo thứ hai chỉ cần dựa theo bộ hình ảnh tu luyện, tăng cường năng lượng, tiến tới tăng cường năng lực phòng hộ, lại dùng nó để đẩy nhanh tốc độ thân pháp Cửu Chương Đồ Lục đã học, chỉ cần có thể chịu đựng qua một khoảng thời gian không tạch là được rồi, nhưng hắn lại cứ chọn cách trực tiếp như vậy, không biết là muốn làm gì?

...

Một ngày sau, thành chủ thành Xuy Tuyết trở về từ thần vực, tình báo của những người chứng kiến đã như bông tuyết bay tới!

Hứa Tình Thư nghiêm túc đưa ra kết luận: "Ở chuỗi đảo thứ hai giết chết Kim Giáp Trùng là không cần thiết chút nào, cũng chưa từng có ai làm được! Tôi cho rằng đây là hắn đang thị uy với chúng ta! Cũng là sự khoe khoang vũ lực của bản thân!"


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK