Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 207: Đồn thổi.

Trong lều của Tỉnh Mâu Ấu liên tiếp vang lên ba tiếng kêu bất ngờ: Ồ? - A! - Hả?..

"Ồ?" Đây là tiếng rất nhiều người cùng phát ra. Tấm đệm mới tinh trắng sáng cứ như từ trên trời rơi xuống, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"A! Đi ra ngoài, tất cả đi ra ngoài cả đi!" Đây là giọng nói của Trương Tử Chiêu. Hắn chỉ thoáng nhấc một góc tấm đệm lên, nhất thời đờ ra một lúc, rồi liền nhảy dựng lên hét lớn.

"Hả? Tiểu Tỉnh tỉnh rồi! Hơi thở Thiên Hành Giả của cô bé khôi phục lại rồi..." Đây là giọng nói của một ông lão.

Đám người Trương Tử Chiêu vẻ mặt lo lắng bước ra khỏi lều, trong lòng như có một thứ gì đó bị xúc phạm...

....

Lúc này, Sở Vân Thăng móc túi ngủ ra, nhào lên cái giường gỗ giản dị rồi lăn quay ra ngủ.

Trước khi thiếp đi, thói quen cảnh giác khiến hắn không quên thả một con Thanh Giáp Trùng ra ngoài. Thân thể khổng lồ của nó lấp kín toàn bộ không gian trong lều, xem như làm lính gác.

Quỷ mới biết sau khi đám người đó phát hiện cô gái nhỏ bị mình làm cho bay hết quần áo, có nổi cơn điên, thừa lúc bản thân ngủ say mà lấy oán báo ơn, làm ra sự tình quá khích gì không nữa.

Dù sao Tiểu Tứ cũng từng nói qua, đàn ông trong trại này, dường như đều ôm một mơ mộng kỳ lạ nào đó với cô bé kia. Cho nên, Sở Vân Thăng cảm thấy mình không thể không phòng bị. Trong thời đại này, lòng người khó đoán lắm!

Cảm ơn - từ này ở thời đại Mặt Trời hòa bình ổn định là sự thể hiện đạo đức và tu dưỡng trong tâm hồn, rất được coi trọng. Nhưng ở trong thời đại Bóng Tối máu tanh tàn khốc này, chỉ có thể hình dung bằng ba chữ: Cóc tin được!

Có Thanh Giáp Trùng tọa trấn, việc bên ngoài có Edgar bảo vệ hay không cũng chẳng cần quan tâm nữa. Tất cả mọi người trong trại cộng lại cũng không phải là đối thủ của con súc sinh này.

Sở Vân Thăng giờ có thể yên tâm, thoải mái đi vào giấc ngủ. Hắn thực sự đã quá buồn ngủ rồi, cũng lười giải thích cho mấy người đó chuyện vì sao quần áo của cô bé lại biến mất...

Hắn ngủ một giấc thật say, ngủ đến tối tăm mặt mày. Mãi đến tối mịt, khi miệng lưỡi khát khô, bụng đói đến quặn ruột, nhưng Sở Vân Thăng cảm thấy mình vẫn có thể kiên trì, lại tiếp tục ngủ. Hắn quả thực không muốn nhúc nhích nữa rồi.

Có điều, cơn mắc tiểu bên dưới hết lần này đến lần khác không ngừng kích thích hệ thống thần kinh của hắn. Nhịn một hồi, lại nhịn một hồi, thậm chí hắn còn mặc niệm câu thần chú truyền kỳ ở thời đại Mặt Trời: Đồ của ta thì ta làm chủ!

Mười phút đồng hồ sau, hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ngóc đầu chui ra khỏi túi ngủ, nhưng lại đâm sầm lên bộ giáp xác cứng rắn như thép của Thanh Giáp Trùng.

Kỳ thực, Thanh Giáp Trùng đã bị hắn ra lệnh tiến vào trạng thái "ngủ say" nên sẽ không chủ động tấn công. Đối với những người bình thường trong trại, căn bản cũng không cần nó phải tấn công. Nếu thật sự có một tên không sợ chết nào đó xông bừa vào đây, chỉ cần nhìn thấy con súc sinh này, nếu không bị hù chết thì cũng bị dọa cho vỡ mật rồi!

Sở Vân Thăng đưa tay vỗ lên giáp xác của nó, Thanh Giáp Trùng xoẹt một tiếng biến mất ngay lập tức, trở lại trong Phong Thú phù, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy.

Đẩy cửa lều bước ra, trong trại đã tối đen như mực, ngược lại trong đám thực vật bào tử um sùm xung quanh lại có một số cá thể khá kỳ lạ, tản mát ra ánh huỳnh quang nhu hòa, kêu lên xào xạc.

Sở Vân Thăng lấy đèn pin ra lia khắp xung quanh. Edgar vẫn dựa trước khung cửa, trung thực đảm nhận nhiệm vụ canh giữ lối vào, chắc là nghe thấy động tĩnh nên lập tức giật mình tỉnh lại: "Ngài Lennon, ngài tỉnh rồi à?"

"Ngươi cũng nên đi nghỉ một chút đi, ta đi vệ sinh." Sở Vân Thăng gật đầu đáp.

"Tôi không sao, lúc ngài đi ra khỏi trại, tôi đã tranh thủ ngủ một chút rồi." Edgar lắc đầu nói.

Sở Vân Thăng quá mắc tiểu, cũng không rảnh nói mấy câu thiếu muối này với y, vội đi vòng ra phía sau lều, thoải mái trút bầu tâm sự.

Ngay khi hắn vừa sửa sang xong quần áo, chuẩn bị quay về lều, kiếm trong Vật Nạp phù vài món lót dạ một chút, thì liền thấy hai người may mắn sống sót đi tuần tra đang giơ đuốc tiến lại gần, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau:

"Nghe gì chưa? Cái gã Thiên Hành Giả mới tới kia đã lột sạch hết quần áo của tiểu Tỉnh luôn đó!"

"Anh nghe ai nói? Sao có thể chứ, không phải nói là giải độc sao? Tiểu Tỉnh không phải không sao rồi ư?"

"Cho nên mới nói cậu không hiểu. Cậu cho rằng Thiên Hành Giả nào cũng giống như Tần gia, tiểu Tỉnh hay sao? Tiểu Tỉnh xinh đẹp như vậy, làm người ai mà chẳng động tâm cơ chứ, Thiên Hành Giả cũng là người thôi mà!"

"Nhỏ giọng chút đi, mấy lời này anh mà nói lung tung, lỡ như bị gã Thiên Hành Giả đó nghe được, tôi xem anh chết thế nào."

"Lời tôi nói đều là thật! Ngay chiều tối mấy người trại chủ đã họp bàn về chuyện này, không tin đợi lát nữa cậu theo tôi đi nghe trộm thử xem. Nói đi cũng phải nói lại, gã Thiên Hành Giả mới tới tại sao phải lấy hết quần áo của tiểu Tỉnh cơ chứ? Nghe nói hắn ta ở bên trong một lúc ... lúc... lúc.... A, tiên, tiên, tiên sinh Lennon, ngài, ngài dậy rồi?"

Người đàn ông để ria mép đang nói chuyện thoắt cái đã líu hết lưỡi, hai chân run rẩy không ngừng, trong lòng mắng chửi mình đúng là mồm thối, không ngờ ngay trước mặt người ta nói ra những lời này. Thiên Hành Giả kiểu chiến đấu, nghe nói chẳng có ai là không hung tàn thành tính, cứ xem cái đám người ở Vu Thành đó là biết.

Thính lực của Sở Vân Thăng vượt xa người thường, những lời của bọn họ hắn nghe rành mạch không sót chữ nào, không khỏi cảm thấy buồn cười. Một chuyện bé như cái lỗ mũi thế này, Thiện Vu Hùng cũng chuyện bé xé ra to quá mức rồi, lại còn họp hành gì chứ, làm như mình chiếm đoạt lấy vật báu của bọn họ không bằng.

Những người này đến cùng có biết, mình vì cứu cô bé kia mà sắp mệt chết đến nơi rồi hay không?

Tuy nói bản thân ra tay cứu người, trong lòng cũng không hy vọng người ta sẽ cảm kích mình thế nào. Có điều, bọn họ không quan tâm đến việc mình giải độc mệt mỏi cỡ nào thì thôi, lại còn ríu rít cho rằng mình chiếm bao nhiêu tiện nghi của cô gái nhỏ kia, ít nhiều cũng khiến cho Sở Vân Thăng có chút khó chịu trong lòng.

Đây đúng là báo ứng mà, trước thì có Phó Lập Căng, giờ thì có chính hắn.

"Tiểu Tứ giờ đang ở đâu?" Sở Vân Thăng cài áo bông lại, đội chiếc mũ len trùm đầu lên, giọng điệu bất thiện hỏi.

"Cậu, cậu ta, ở, ở...." Gã ria mép trong thoáng chốc vẫn còn mất hồn mất vía, không biết nên đáp lại thế nào.

"Ở trong lều của trại chủ bên kia." Gã đồng bạn bên cạnh gã ria mép tính ra bình tĩnh hơn, thuận tay chỉ về hướng một túp lều bên trong có ánh lửa sáng.

"Edgar, xem ra chúng ta phải đi thôi!" Sở Vân Thăng vòng lại cửa trước, gọi Edgar lại nói.

Có điều, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn vẫn rất rõ ràng, phải lấy cho được tấm bản đồ ở chỗ Tiểu Tứ. Đây không phải là sợ lạc đường, dù đường nhỏ có nhiều hơn đi chăng nữa, thì cũng chỉ cần thử nhiều hơn vài lần mà thôi. Nếu thực sự không được thì cứ mạo hiểm dùng Thanh Giáp Trùng bay ra ngoài. Nói chung, sẽ không có chuyện hắn bị nhốt luôn ở đây.

Thứ mà hắn thực sự quan tâm chính là mấy chỗ quái đầu bay tụ tập khác. Trước mắt, loại sinh vật bào tử hắn xác định mình có thể săn bắt mà không bị bất cứ đe dọa nào cũng chỉ có quái đầu bay mà thôi. Hắn rất muốn xem thử Thanh Giáp Trùng khi được ăn loại trùng đỉa bên trong quái đầu bay, đến cùng sẽ mạnh mẽ tới mức nào?

Nếu như cuối cùng mạnh đến độ có thể chống lại lũ quái vật rết bay kia, vậy thì mình cũng có thể thoải mái cưỡi côn trùng bay trên trời. Như vậy, sẽ rút ngắn thời gian tìm kiếm tấm bản đồ thứ ba đi rất nhiều.

Đương nhiên, trước hết hắn còn phải tìm cơ hội thử xem thực lực của loại quái vật bay kia mạnh yếu ra sao. Chứ chỉ dựa vào hai lần đối mặt với nó, thì chỉ có thể biết năng lực của nó không hề kém hơn Thanh Giáp Trùng mà thôi.

Trong đầu suy nghĩ miên man, thời gian qua đi sẽ nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong chốc lát Sở Vân Thăng đã dẫn theo Edgar đến trước túp lều của Thiện Vu Hùng.

....

"Tần gia, người nói xem, chữa trị thì cần phải cởi quần áo ra hay sao?" Đây là giọng nói của Trương Tử Chiêu.

"Đáng ra là không cần, có điều mỗi một Thiên Hành Giả lại có cách thức khác nhau, có thể..." Tần lão đầu khó xử nói.

Lê Tích ngồi bên cạnh Tần Nhân Bá, khuôn mặt hơi giật giật, rốt cuộc không thể nào nhịn được nữa, đứng lên, xả ra một tràng như pháo liên thanh cắt đứt lời ông Tần:

"Trương Tử Chiêu, tôi cho rằng anh đã không thích hợp tiếp tục làm phó trại chủ nữa rồi. Hơn nữa, cuộc họp hôm nay căn bản không cần tổ chức làm gì. Vấn đề mà anh đưa ra, động cơ đều là dựa vào lợi ích của cá nhân anh. Đúng vậy, tôi biết trong lòng anh thích ai, anh đã bị vài thứ khác làm mờ mắt rồi!

Tiên sinh Lennon đã cứu tiểu Tỉnh, đây là sự thật; tiên sinh Lennon giết chết Ngô Vi Kiến và quân đoàn Ma Quỷ của hắn, cứu tính mạng của toàn bộ người trong trại, đây cũng là sự thật! Chỉ cần không mù mắt thì đều có thể thấy rõ ràng! Anh nói tiên sinh Lennon còn cần lợi dụng lúc chữa trị đi sàm sỡ tiểu Tỉnh sao?

Một Thiên Hành Giả có thể dễ dàng giết chết hai Thiên Hành Giả khác cùng với cả đội ngũ quân đoàn Ma Quỷ, người như vậy nếu muốn làm gì, anh có thể ngăn cản được sao? Nếu anh ta muốn sàm sỡ, thậm chí là cưỡng bức ai ngay tại chỗ thì anh có thể ngăn cản sao? Nhưng anh ta đã làm gì? Cái gì cũng không làm cả, lại còn bảo người da đen kia phân chia thịt cho các người, không màng mệt mỏi cực nhọc tìm cách cứu tỉnh người trong lòng của anh, thế này lại biến thành làm sai à? Anh tự hỏi lại chính mình xem, khi Phó Lập Căng phản bội anh, anh có cảm giác gì?

Đúng vậy, anh thấy tiểu Tỉnh bị cởi sạch, nhưng thứ các người thấy chỉ là thứ mà các người thấy được, còn có bao nhiêu thứ mà anh và tôi không thấy thì sao? Đừng quên, bọn họ là Thiên Hành Giả, vốn đã cực kỳ thần bí!

Trương Tử Chiêu, bệnh cả nghĩ của anh đã đến mức độ vô cùng nghiêm trọng. Khi ở căn nhà nhỏ kia, anh cứ cố chấp cho rằng tiên sinh Lennon cùng phe với lũ quân đoàn Ma Quỷ, đến bây giờ, lại....

Được rồi, dù cho tiểu Tỉnh có thật bị sàm sỡ, thậm chí là bị cưỡng bức đi, xin hỏi, bây giờ anh nói mấy lời này có tác dụng gì không? Tác dụng cái rắm ấy! Trại chủ, anh Hùng, anh cảm thấy mở cuộc họp này có tác dụng không? Tác dụng cái rắm ấy! Các người có sức mạnh có thể đối kháng với tiên sinh Lennon sao? Anh ta không cần đến một giây cũng có thể cho toàn bộ người trong túp lều này đầu một nơi thân một ngả! Các người không cảm thấy chúng ta tập trung ở đây mở một cuộc họp chẳng ra làm sao thế này là rất ngu ngốc sao!?"

Y ầm ầm xổ ra một tràng, nói cho mọi người trong cả gian lều đều chỉ biết ủ rũ cúi đầu. Bỏ qua những chuyện khác, chí ít có một điểm Lê Tích nói đúng, tiên sinh Lennon nếu muốn giết sạch bọn họ, tuyệt sẽ không tốn chút công sức nào.

Bọn họ ngồi đây mở cuộc họp, cũng giống như mấy đứa trẻ tiểu học tụ tập một chỗ nghiên cứu đối sách muốn đối phó với bộ giáo dục vậy. Ngu ngốc và buồn cười cỡ nào?

Chỉ có Trương Tử Chiêu vẫn miễn cưỡng ương ngạnh nói: "Anh có dám cam đoan hắn ta sẽ không phải một Ngô Vi Kiến thứ hai không? Trại chủ, tôi đề nghị tranh thủ lúc hắn còn đang ngủ, toàn bộ người trong trại chúng ta nhanh chóng rút lui bỏ trốn..."

"Anh đúng là điên rồi, không thể nói lý!" Lê Tích thở dài một hơi, không hề nói thêm lời nào nữa, cất bước định rời khỏi đây.

"Tiên sinh Lennon?" Lê Tích còn chưa đi đến cửa, thì đã thấy Sở Vân Thăng đẩy cửa bước vào, trái tim đột nhiên thắt lại, lại nhìn người canh gác đứng ngoài không dám ho he một tiếng, quả thật cũng không trách bọn họ được.

"Tiên sinh Lennon, tiên sinh Lennon, tiên sinh Lennon...." Mọi người trong phòng đều thất kinh đứng dậy. Từng người nối tiếp từng người lắp bắp chào hỏi.

"Thiện trại chủ, bây giờ thì ta đã biết vì sao trại của ông có người phải bội. Hơn nữa vì sao bí mật của các người ai ai cũng biết rồi." Sở Vân Thăng thoáng nhìn lướt qua Trương Tử Chiêu với vẻ mặt trắng bệch - một người đáng thương luôn sống trong thế giới do chính mình tưởng tượng ra. Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Thiện Vu Hùng.

Thiện Vu Hùng tuy là quân nhân xuất ngũ, nhưng hiển nhiên không có tác phong sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ dứt khoát của quân nhân như Sở Vân Thăng vẫn tưởng tượng. Việc này nếu như rơi vào tay trung đoàn trưởng Đỗ, chắc y đã sớm vung tay tát bay Trương Tử Chiêu rồi, nhưng ngấm ngầm sắp xếp thế nào thì quyết không để Sở Vân Thăng biết được.

"Ta không phải đến giải thích gì cả, cũng không phải đến để nghe các người giải thích, ta đến để tìm Tiểu Tứ thôi!" Sở Vân Thăng thoáng cười nói.

Lần này, không chỉ riêng Trương Tử Chiêu, mà ngay cả Lê Tích cũng chẳng hiểu gì nữa.

----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK