Chương 125: Mẫu trùng.
Côn trùng đã hoàn toàn điên cuồng. Sở Vân Thăng chưa bao giờ từng thấy chúng nó kích động đến mức này, tựa như là bị cái gì đó kích thích vậy.
Phía chân trời hiện lên một tia sáng le lói, nơi ánh mắt có thể nhìn đến, đều tràn ngập lũ côn trùng lúc nha lúc nhúc, cuồn cuộn không ngừng tụ tập về phía trạm nhỏ.
Mặc kệ cái "mặt kính" đột nhiên xuất hiện kia có phải là vị trí cổng trời chồng chéo mà sách cổ nói đến hay không, cái chỗ này giờ đã vô cùng nguy hiểm rồi.
Sở Vân Thăng đạp trần xe, thả người nhảy xuống khỏi xe lương thực, bắn liên tiếp vài phát, nổ tung những con Xích Giáp Trùng đang rít gào xông vào từ ngoài cổng. Chất dịch nhầy màu xanh biếc trong cơ thể Xích Giáp Trùng bắn tung tóe khắp nơi, thấm xanh cả mặt đất. Lục Vũ và Diêu Tường theo sát phía sau hắn, tên tuổi Phong Hỏa Liên Thành của hai người này quả nhiên là không ngoa, uy lực chiêu chém vòng lửa của Diêu Tường có vẻ đã tăng nhiều. Hắn vung ngang tay chém ra, một sóng lửa xung kích hình trăng khuyết to lớn bắn ra từ bàn tay hắn, xé gió chém vào đầu côn trùng, lũ côn trùng lập tức bị chém ngã một mảnh.
Lục Vũ theo sát phía sau, một luồng gió xoáy đột ngột phóng ra từ mặt đất dưới chân hắn, xoay tròn xung quanh thân thể, Diêu Tường vừa đánh ra ngọn lửa, Lục Vũ liền phất tay một cái. Cơn gió xoáy mạnh mẽ tựa như một con ngựa đứt cương, cuồn cuộn lao về phía ngọn lửa đang thiêu đốt, lửa được gió hỗ trợ, thế tấn công lập tức bùng lên mãnh liệt, ngọn lửa bốc lên trời cao thêm gấp đôi có thừa!
Gió lại cuốn theo lửa, ác liệt đốt giết Xích Giáp Trùng, chỉ trong chốc lát, côn trùng con chết con bị thương, một đòn phối hợp của hai người họ phá ra một khoảng trống lớn.
Gió xoáy của Lục Vũ chia làm hai luồng, một luồng tiến về phía trước trợ giúp cho ngọn lửa của Diêu Tường, mà một luồng khác thì quay ngược ra sau, ẩn giấu những mảnh băng, triệt để đóng băng những con Xích Giáp Trùng mới bị thương chưa chết ở phía sau.
Sở Vân Thăng ngẫm nghĩ, sau này mình không biết có nên kiếm một khẩu súng tự động rồi phong ấn Hỏa Binh phù lên đó không, đối mặt với đàn côn trùng quy mô lớn, nói không chừng tốc độ bắn giết còn vượt trên cả tốc độ vác kiếm Thiên Ích ra chặt chém.
Trong khi ba người đang mạnh mẽ tấn công mở đường, bốn vị võ sĩ Bóng Tối cấp ba của Thẩm Thiếu Trạch và Chúc Lăng Điệp cũng vội vã chạy tới, mọi người hợp lực lại, cứng rắn giết ra một con đường máu từ cổng chính!
Những võ sĩ Bóng Tối cấp một cấp hai khác thì theo sát phía sau, bảo vệ cho xe chở lương thực tiến về phía trước.
Côn trùng tuy nhiều, nhưng càng giết Sở Vân Thăng càng cảm thấy kỳ quặc. Côn trùng có vẻ như cũng không muốn liều sống liều chết với bọn họ, mỗi khi bọn họ lao ra một khoảng, lũ côn trùng phía sau cũng không có lập tức chen nhau tấn công tới, mà là vội vàng tụ lại chen kín cái đường lui trở về trạm nhỏ của họ, hình thành nên một bức tường côn trùng dày đặc!
Có lẽ cái "mặt kính" kia vô cùng quan trọng đối với côn trùng, quan trọng đến mức bọn chúng hoàn toàn đặt ý thức bảo vệ xung quanh nó lên mức cao nhất.
Sở Vân Thăng đổi một băng đạn mới. Mật độ côn trùng ở phía trước đã giảm đi nhiều, xông thêm một đoạn nữa là có thể chạy đến được đường sống!
Cũng may là cái lũ Thanh Giáp Trùng đang bay lượn trên bầu trời trạm nhỏ thủy chung vẫn không tham dự vào việc tấn công bọn họ, Kim Giáp Trùng ở dưới đất cũng không chui ra từ dưới chân. Mười mấy phút sau, đám người Sở Vân Thăng không ngờ lại có thể thuận lợi "xông ra" khỏi vòng vây của côn trùng!
Càng về sau, thay vì nói là "xông ra", không bằng nói là bị "đuổi ra" thì đúng hơn.
"Cậu xem thử xem." Đinh Nhan đưa chiếc ống nhòm trên tay qua cho Sở Vân Thăng, chỉ vào trạm nhỏ còn đang cháy bập bùng ở xa xa, ngồi trên chiếc xe chở lương đang cố gắng bò lên dốc, nói.
Sở Vân Thăng nhận lấy kính viễn vọng, đứng lên, liền hít một hơi lạnh. Trạm nhỏ ánh lửa ngập trời, qua kính viễn vọng có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng:
Một con côn trùng cả người là thịt khổng lồ hình dạng như một đoạn dây dài, đang lúc lắc nỗ lực chui qua cái "mặt kính" phía trên tầng hầm của trạm nhỏ. Bởi vì thân hình quá lớn, nên quá trình con quái vật này chui qua vô cùng phí sức, cứ như đang phải kiệt lực chen người lên trước từng chút từng chút vậy.
Những con côn trùng khác thì tỏ vẻ nôn nóng bu quanh nó không ngừng kêu rít, nhưng không một con nào dám đến gần con côn trùng thịt này.
"Chẳng lẽ là mẫu trùng của bọn chúng?" Sở Vân Thăng kinh ngạc nói. Loại quái vật này chưa gặp bao giờ, cũng chưa bao giờ nghe giáo sư Tôn, một người trước nay vốn hợp tác khá nhiều với quân đội, biết được mấy chuyện cơ mật, nói qua về nó.
"Mặc kệ thế nào, con quái vật này khẳng định là vô cùng quan trọng với loại côn trùng này, bằng không chúng ta cũng không thể nào nhẹ nhàng xông ra được như vậy." Đinh Nhan lắc đầu nói.
Sở Vân Thăng gật đầu, cũng khó trách Kim Giáp Trùng không hề chui vào trong trạm nhỏ, chắc là sợ khi đang hỗn chiến thì gây ảnh hưởng đến cái con quái vật toàn thân là thịt, không hề có giáp xác bảo vệ kia!
Nếu như nó thật sự là mẫu trùng có thể sinh sản côn trùng, vậy thì có nghĩa lũ quái vật này sắp sửa chính thức vững chân trên trái đất, tiếp đó sẽ trắng trợn sinh sôi nảy nở, triệt để chiếm lĩnh cái hành tinh này!
Sở Vân Thăng không khỏi rùng mình một cái.
Xe chở lương thực chạy qua sườn núi, nhanh chóng phóng đi. Một khi con quái vật này an toàn chui ra khỏi "mặt kính", lũ côn trùng kia chỉ sợ cũng yên lòng lại, tập trung vào truy đuổi không tha đám người Sở Vân Thăng bọn hắn.
...
"Vị này chính là Chúc Lăng Điệp, Chúc đại tiểu thư. Là nữ anh hùng của khu bắc." Đinh Nhan giới thiệu đơn giản, hơi tán dương nàng một chút.
"Vị đại ca này, không biết xưng hô thế nào?" Khóe môi Chúc Lăng Điệp nhếch lên một nụ cười mỉm, tạo nên một đường vòng cung rất đẹp đẽ.
"Sở Vân Thăng."
Sở Vân Thăng nói ngắn gọn, hắn đang nói chuyện về Kim Lăng với Đinh Nhan và Diêu Tường thì cô nàng này không biết chui ra từ đâu. Chúc Lăng Điệp rất đẹp, nhưng chẳng liên quan gì đến hắn. Điều duy nhất khiến cho hắn hơi cảm thấy hiếu kỳ là, tựa hồ sự hỗn loạn từ thời đại Bóng Tối tới nay không mấy ảnh hưởng đến hình tượng của nàng. Khi mà người khác đều là cái bộ dạng tóc tai rối bù mặt mũi len luốc, thì nàng lại hết sức thoải mái sạch sẽ. Nếu như không phải vừa rồi chiến đấu khiến cho tóc tai có chút mất trật tự, gần như không thể nhìn ra chút gì là nàng ta đang ở trong thời loạn thế.
"Ồ, vậy đây là Sở đại ca. Sau này hy vọng ngài sẽ chiếu cố nhiều hơn." Chúc Lăng Điệp nhìn cái huy hiệu cấp hai hạng Bính trên ngực Sở Vân Thăng mà cảm thấy có chút nhức mắt, trong lòng nàng đánh giá trình độ của người này ít nhất cũng phải là cấp ba hạng Ất!
Khi Chúc Lăng Điệp tỉnh táo lại, biết ý nghĩ muốn lôi kéo Sở Vân Thăng của mình có chút ngây thơ. Bây giờ đến người mù cũng có thể nhìn ra Thập Tam Gia và Phong Hỏa Liên Thành đã hợp thành một nhóm với hắn, từ sau khi mấy người này gặp nhau, vẫn luôn ở cùng một chỗ.
Sở Vân Thăng cười cười, không nói chuyện, hắn cũng không dễ dàng nói ra mấy lời mạnh miệng, cho nên ngay cả cái loại lời nói khách sáo này cũng lười nói.
"Không biết sau khi quay về Kim Lăng, Thập Tam Gia các vị đã có tính toán gì chưa?" Chúc Lăng Điệp không có vẻ xấu hổ gì, cái chuyện lạnh nhạt này nàng đã ứng phó rất tự nhiên quen thuộc.
Nàng định thử thăm dò Thập Tam Gia lần cuối xem, muốn biết bọn họ có phải thật sự là định hợp lại với nhau hay không. Nếu là vậy, các thế lực ở khu bắc lại phải phân chia lại lần nữa, hơn nữa ở sau nàng vẫn còn những chuyện khác muốn nói.
"Người trong loạn thế, lăn lộn tới đâu tính tới đó, đến được Kim Lăng rồi hãy nói." Đinh Nhan cười cười, lấp lửng nước đôi.
"Ồ, là tôi mạo muội, có điều có một số việc, tôi nghĩ chúng ta sau này vẫn có thể hợp tác."
Chúc Lăng Điệp vẻ mặt nghiêm túc, từ trong tay của đồng bạn phía sau cầm lấy khẩu súng năng lượng tối v1, nhìn thoáng qua Sở Vân Thăng, nói: "Không biết Sở đại ca có biết loại súng này hay không, phòng thí nghiệm của tổng bộ nghiên cứu mới chế tạo chưa đến ba mươi khẩu, giá trị vô cùng đắt đỏ.
Tôi nhận được tin, tổng bộ nghiên cứu trong khoảng thời gian gần nhất đang lập kế hoạch chế tạo một loại máy móc, có khả năng tách chiết từ trong xác chết của Xích Giáp Trùng ra loại vật chất then chốt để chế tạo ra súng năng lượng tối v1 và đạn của nó, một khi nghiên cứu chế tạo thành công, có thể tưởng tượng, đến lúc đó trên tay người nào có càng nhiều xác chết quái vật, thì người đó có thể đổi lấy càng nhiều vũ khí kiểu mới, thậm chí là cả lương thực nữa!
Ngoài ra, nghiên cứu nấu chảy rèn đúc áo giáp phòng ngự của tổng bộ nghiên cứu cũng đã đến giai đoạn cuối cùng, giáp xác của côn trùng là nguyên vật liệu chính, trên người tôi có vật thí nghiệm chế tạo thất bại của họ."
Chúc Lăng Điệp mở áo lông của nàng ra, lộ ra bộ giáp nhỏ màu đỏ sậm giấu ở bên trong, thản nhiên nói: "Tổng bộ chỉ huy đã bí mật ra lệnh cho quân đội bắt đầu thu thập những xác chết côn trùng bị đánh chết trước kia. Những việc này đều xem là cơ mật, tôi mạo hiểm nói ra cho hai vị nghe, là vì hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau."
Kỳ thực Chúc Lăng Điệp cũng biết, cái bí mật này cũng không phải chỉ một mình nàng mới biết, những quan lớn có thế lực ở tổng bộ nghiên cứu và tổng bộ chỉ huy, vì các loại lợi ích, hoặc ít hoặc nhiều đều đã tiết lộ một ít ra với người nhà của mình, gia đình nàng cũng giống như vậy, hy vọng có thể thông qua nàng để thu được ưu thế lớn hơn.
Bây giờ tổng bộ chỉ huy đang đè chuyện này xuống, là bởi vì xác chết côn trùng bị giết trước đây, quân đội còn chưa kịp thu thập sạch sẽ, hơn nữa mặt này còn liên quan đến chuyện quan trọng nhất: thí nghiệm thức ăn mới, một khi công bố ra, ích lợi của tổng bộ chỉ huy sẽ bị hao tổn.
Có điều cái chuyện này cũng không giấu được mấy ngày. Ở Kim Lăng bây giờ, lời đồn đại đã bay khắp trời rồi.
Thế lực của Chúc Lăng Điệp tuy có thể coi là khá hơn nhiều những bang phái nhỏ khác, thế nhưng nếu muốn hoạt động quy mô lớn ở ngoài thành thì vẫn còn chưa đủ thực lực. Phong Hỏa Liên Thành là đối tượng hợp tác tốt nhất của nàng, cho nên nàng vẫn luôn muốn mượn sức mạnh của Thập Tam Gia.
"Chờ đến Kim Lăng rồi hãy nói." Sở Vân Thăng không trả lời ngay.
Tin tức mà Chúc Lăng Điệp tiết lộ khiến cho hắn có chút kinh ngạc. Tổng bộ nghiên cứu có thể sử dụng giáp xác để chế tạo áo giáp hắn cũng không thấy lạ, khi còn ở thành phố sương mù, mấy người trong nhóm của viên quản lý đô thị Vạn Cô Vinh kia đã bắt đầu sử dụng giáp xác làm tấm chắn, tổng bộ nghiên cứu chắc chắn không thể nào không nghĩ ra cách vận dụng giáp xác để chế tạo thiết bị phòng ngự, chỉ là nghe Chúc Lăng Điệp nói có vẻ như bọn họ dùng cách nấu chảy rồi rèn đúc lại, không biết làm sao mà làm được.
Điều khiến cho hắn kinh ngạc là súng năng lượng tối v1. Loại súng này, hắn vừa nghe Đinh Nhan nói qua, có phần tương tự với vũ khí được hắn phong ấn Hỏa Binh phù lên. Tuy rằng uy lực không bằng với khẩu súng mà Sở Vân Thăng phong ấn, nhưng điều khác là vũ khí của Sở Vân Thăng chỉ có võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa mới dùng được, mà súng năng lượng tối v1 thì bất kỳ ai cũng có thể dùng, đương nhiên nếu như đưa cho võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa sử dụng, uy lực tất nhiên sẽ còn lớn hơn nữa. Sở Vân Thăng âm thầm cảm thán trí tuệ của tổng bộ nghiên cứu, trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể làm ra vũ khí kiểu mới bực này, mặc dù trong sách cổ cũng có biện pháp chế tạo kiểu vũ khí thông dụng thế này, nhưng phải tìm được nguyên thể nguyên khí mấu chốt nhất để làm nguồn năng lượng bổ sung, còn không trừ khi là hắn chế tạo ra được Tụ Nguyên phù, có thể tự động hấp thu nguyên khí thiên địa bổ sung cho vũ khí.
Mà đồng dạng, đây cũng là chỗ thiếu sót của súng năng lượng tối v1, năng lượng là bảo toàn, nó không thể giống như súng ống bình thường mà dùng vô hạn được, bản thân khẩu súng sau một khoảng thời gian thì cần phải tiến hành bổ sung năng lượng, mà đạn nó sử dụng cũng phải là vật chất giàu năng lượng tối, bằng không căn bản không có hiệu quả.
Có điều, những thứ này cũng chỉ khiến cho hắn kinh ngạc mà thôi, cũng không quá quan trọng. Loại người có thể tạo ra vũ khí phản kích, hắn đương nhiên là rất vui mừng, nếu không phải ngại thực lực của mình quá yếu, không thể đảm bảo cho sách cổ, bí mật cực kỳ quan trọng cho việc sinh tồn của hắn, thì hắn cũng không từ chối việc trợ giúp cho tổng bộ nguyên cứu sáng tạo ra những vũ khí mạnh mẽ hơn, có thể đối phó được với côn trùng.
Bây giờ tổng bộ nghiên cứu có thể làm ra súng năng lượng tối v1, thậm chí sắp sửa còn có khôi giáp phòng hộ. Với hắn mà nói, sau này bất luận là vũ khí phong ấn, hoặc là chiến giáp thì đều có thể quang minh chính đại sử dụng. Người ngoài căn bản cũng không thể nào phân biệt được gì, không cần lo lắng cứ bị đám người giáo sư Tôn nhìn chằm chằm vào như trước.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK