Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 251: Ai đang bắn lén!


"Không sai."

Bóng người trong kính có trình độ nhân cách hóa vô cùng cao, miễn cưỡng có thể nhìn ra đôi chút vẻ lo âu trên khuôn mặt nó, chỉ nghe nó tiếp tục nói: "Chuyện này đã không thể kéo dài thêm nữa, nhất định phải áp dụng biện pháp mới để bảo vệ sự an toàn cho các ứng viên."

Tiếp đó vẻ mặt nó chợt đổi, đột nhiên biến thành một bộ mặt đầy "ngông cuồng", nói: "Chỉ cần Thiên Đạo Nhân quy vị thành công, mấy tên dị tộc này căn bản không đáng để lo lắng."

"Vậy thì nhanh quy vị đi, cứ dây dưa câu kéo vậy không phải chỉ sợ chưa đủ loạn hay sao?" Sở Vân Thăng không hiểu nổi vì sao cái chương trình chó má kia lại chậm chạp không đưa ra lựa chọn cuối cùng.

"Còn cần thời gian tiến hành kiểm tra đối chiếu gen cuối cùng, mặt khác quy vị yêu cầu phải có lượng năng lượng nguyên hình sung túc..." Bóng người trong kính tựa như lắc đầu, lời nói có phần mơ hồ không rõ.

"Hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng lựa chọn, hiện tại tình hình gấp gáp, dựa theo lời ngươi nói, một phần các ứng viên đã bại lộ. Ta cũng không có cái bản lĩnh đồng thời quyết đấu sinh tử với hai tên dị tộc, cứ kéo dài không quyết, sẽ có người không bảo vệ được mà chết đi... Thôi bỏ đi, ngươi cứ đưa ta ra ngoài đi đã." Sở Vân Thăng vội vàng cắt ngang lời mình nói, chiến hỏa bên ngoài đang hết sức kịch liệt, bản thể rất nguy hiểm, hắn vô luận thế nào cũng không dám nán lại lâu ở cái thần vực này.

Xác định được vị trí của Đàm Ngưng, Edgar tuy rằng không biết, nhưng chắc hẳn chỉ cần tìm được Đàm Ngưng là có thể mau chóng tìm ra Edgar, vấn đề là, hiện tại Đàm Ngưng đang bị nhốt trong phòng tuyến trung tâm đang bị công kích của thành Xuy Tuyết.

. . .

Bắn ra khỏi thần vực, đẩy cái xác chết yểm hộ trên người ra, Sở Vân Thăng lập tức nắm chặt súng Băng vào tay, thuận theo dãy phòng ốc bao vòng quanh khu vực chính giữa, nép sát thân thể luồn lách đến trước chính diện căn nhà lớn ở trung tâm.

Nơi đó Thiên Hành Giả áo đỏ đang điên cuồng tấn công cửa chính, tử chiến không lùi.

Mà ở giữa bầu trời, hai phe dị tộc thực lực mạnh mẽ nhất cũng đã bước vào thời khắc cực kỳ kịch liệt.

Lúc này, người áo choàng hơi chiếm thượng phong. Tuy rằng Sở Vân Thăng hoài nghi điều này có liên quan đến món vũ khí hoặc thứ gì đó khác mà nó lấy được từ thần vực, nhưng lấy ánh mắt của một kẻ loài người như Sở Vân Thăng, hiển nhiên không thể nhìn ra manh mối gì.

Đặt vững súng Băng, xuyên qua thiết bị ngắm, họng súng tức khắc khóa chặt thân thể một gã Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa. Không nghi ngờ gì, đối với Sở Vân Thăng bây giờ mà nói, bất luận so sánh từ độ hung tàn của hai phe dị tộc hiện nay, hay là xem xét từ sự thuận tiện cho hắn, giúp đỡ thành Xuy Tuyết đẩy lùi cường địch chính là lựa chọn tốt nhất trong tình huống không còn cách nào khác này.

Bầu trời tối đen như mực, tựa như một cái nồi đen úp ngược xuống, âm trầm khiến kẻ khác hít thở không thông.

Chỉ có vị trí tuyến phòng thủ ở trung tâm thành Xuy Tuyết, ánh lửa ngập trời, lúc sáng lúc tối, tiếng đánh nhau ầm ĩ huyên náo, liên tục không ngừng.

Đây là nơi có điều kiện tốt nhất để đánh lén, cũng là cái mà Sở Vân Thăng trước nay sở trường nhất và yêu thích nhất. Một dãy phòng ốc vây quanh tuyến phòng thủ trung tâm thành Xuy Tuyết, lúc này vừa khéo trở thành chỗ ẩn nấp lẩn trốn.

Chíu...

Một tiếng súng khẽ vang lên, một đường thẳng màu trắng nhạt đến gần như trong suốt lặng lẽ mà cực nhanh bắn vào giữa chiến đoàn hỗn loạn.

A... răng rắc.

Mục tiêu đóng băng!

Sở Vân Thăng thầm nói một tiếng, thân thể nằm sấp xuống không hề nhúc nhích. Mặc dù hắn không được huấn luyện quân sự chính quy về phương diện này, nhưng dù gì cũng đã xem qua mấy bộ phim chiến tranh về tay súng bắn tỉa. Quan trọng hơn nữa là, qua vô số lần hành động trong thực tiễn của hắn, Sở Vân Thăng biết rất rõ, sau khi bắn trúng mục tiêu, khi đó chính là lúc bản thân dễ bị bại lộ nhất, dừng lại bất động tại chỗ mới là giải pháp vẹn toàn.

Nhưng mà hắn hiển nhiên đã lo thừa, xung quanh tuyến phòng thủ bên dưới đã đánh nhau loạn xạ, hơn nữa hắn đã điều chỉnh uy lực súng Băng xuống mức thấp nhất, cố gắng khiến đường đạn trong suốt nhất có thể, cho nên dường như không một ai chú ý tới phát súng này, đại khái chắc là cho rằng người của thành Xuy Tuyết phản kích thành công mà thôi.

Sở Vân Thăng đếm thời gian, qua khoảng chừng ba phút đồng hồ, thấy không có động tĩnh gì, lại lần nữa điều chỉnh họng súng, tập trung vào một gã Thiên Hành Giả áo đỏ tiếp theo.

Hắn cũng không phải sợ bị mấy người ở bên dưới phát hiện, cái hắn lo chính là hai phe dị tộc đồng thời phát hiện ra mình, hậu quả có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Chíu - Chíu - Chíu....

Liên tục vài phát súng, Sở Vân Thăng ẩn nấp vô cùng tốt, lựa chọn những chỗ đánh nhau kịch liệt nhất, ra tay với kẻ yếu nhất. Hắn nghĩ thầm, dẫu thế nào thì trước hết cũng phải làm cho nhân số bên phía thành Liệt Hỏa hạ xuống đã. Người ít đi thì tất nhiên khí thế sẽ sụt giảm, khí thế sụt giảm, lại là phía công thành, vậy liền coi như đã thất bại một nửa rồi.

Sở Vân Thăng bắn hết vài phát, lập tức rón rén đổi sang vị trí khác.

Tình thế trên các chiến trường nhỏ lẻ của thành Xuy Tuyết, khi có Sở Vân Thăng âm thầm gia nhập vào, từng tên từng tên Thiên Hành Giả thực lực hơi yếu của thành Liệt Hỏa bị đóng băng, chiến cuộc chợt thần thần bí bí phát triển theo một phương hướng khó có thể tưởng tượng...

"Thành chủ! Là Tình Thư... tiễn thuật thật là lợi hại a." Ti Hạnh - một trong năm đại thống lĩnh phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn lên Hứa Tình Thư đứng ở một góc tòa nhà, thầm nghĩ mà sợ nói.

Vừa rồi nàng đang toàn lực ứng phó với một gã cao thủ thành Liệt Hỏa, không ngờ thuộc hạ sau lưng lại bị dư ba của Hỏa sứ trên bầu trời lan đến, bỗng bay ra ngoài, khiến cho một gã Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa khác chui vào chỗ trống, trực tiếp tập kích sau lưng nàng, mạng như chỉ mành treo chuông.

"Không phải nàng." Người phụ nữ yêu mị không còn dáng vẻ lười nhác ngày thường, cặp mày ngài nhẽ nhíu, nhẹ nhàng đẩy tên đánh lén thành Liệt Hỏa đã bị đóng băng hoàn toàn ra, khẳng định chắc chắn.

"Vậy còn ai khác sao?..." Ti Hạnh ngạc nhiên, cao thủ loài người bên mình đã ra hết, làm sao còn có viện thủ có tốc độ công kích vừa nhanh vừa sắc bén như thế chứ?

Tình thế không cho phép Ti Hạnh suy nghĩ sâu hơn. Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa xông lên lập tức cùng nàng chém giết thành một đoàn.

Còn ai vào đây chứ? Thành chủ thành Xuy Tuyết, người phụ nữ quyến rũ này bỗng nhoẻn miệng cười. Nàng không để ý viện thủ là ai, bởi vì nàng thấy thành chủ Lôi Minh của thành Liệt Hỏa cũng đồng dạng phát hiện ra dị thường, đang tổ chức nhân thủ tiến lại gần dãy phòng ốc.

Kể từ lúc giao chiến tới giờ, nàng vẫn luôn cố gắng cầm chân tên Lôi Minh với trí tuệ hoàn toàn không thua gì nàng này, mà Lôi Minh thì vẫn luôn một mực cố gắng thoát khỏi nàng, tăng tốc chém giết Thiên Hành Giả thành Xuy Tuyết.

Cái loại mánh khóe Điền Kỵ đua ngựa này không phải nàng không hiểu, Lôi Minh là Thiên Hành Giả hệ hỏa đứng đầu thành Liệt Hỏa, năng lực công kích của hắn hoàn toàn vượt trội so với năng lực công kích của nàng. Nếu như nàng và Lôi Minh thi giết người, tốc độ của nàng khẳng định chậm hơn Lôi Minh, đây chính là nguyên nhân Lôi Minh thủy chung không muốn dây dưa với nàng - hắn giết người nhanh hơn.

Nàng kiềm chế khôn khéo tới cực điểm, dù cho Lôi Minh như vậy, nàng vẫn có thể tìm đủ mọi cách, khiến cho Lôi Minh phải giao thủ với mình. Năng lực công kích của nàng mặc dù không bằng Lôi Minh, nhưng năng lực phòng thủ thì Lôi Minh không thể so với nàng được.

Hiện tại đã có một cơ hội tuyệt hảo, khiến cho Lôi Minh hoàn toàn bị dính chặt ở chỗ này của bản thân. Đó chính là vị viện thủ không rõ lai lịch đang ẩn nấp ở trong dãy nhà, đã âm thầm đóng băng rất Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa kia.

Lôi Minh chắc chắn phải phái cao thủ đi giết người này, nếu không thể giết chết, chỉ có thể tự thân đi, bằng không tình thế nơi này sẽ càng lúc càng nghiêng dần về phía thành Xuy Tuyết.

Cho nên, bất luận như thế nào, nàng cũng phải tự mình đi bảo vệ cho vị viện thủ âm thầm bắn lén này...

. . .

Nàng một mặt tiếp tục quấn lấy Lôi Minh, một mặt cẩn thận chú ý nhóm Thiên Hành Giả đầu tiên được Lôi Minh phái vào dãy nhà. Vài phút sau, bắn lén vẫn còn, người của thành Liệt Hỏa cuối cùng lại chẳng có ai đi ra.

Giải quyết nhanh vậy sao? Dù nàng đã gặp qua nhiều cái gọi là cao thủ, cũng phải hơi kinh ngạc.

Từ trạng thái bị đóng băng mà không chết của những Thiên Hành Giả thành Liệt Hỏa bị bắn trúng, có thể thấy lực công kích của viện thủ bắn lén thậm chí còn không bằng Hứa Tình Thư, chỉ là trên phương diện hiệu quả đóng băng có chút đặc sắc. Bởi vậy, với ánh mắt từng trải của nàng, lại cân nhắc đến việc người đó một mực không dám lộ diện chỉ ẩn nấp bắn lén, vẫn luôn sơ bộ phỏng đoán thực lực của người này cũng không mạnh, chỉ là rất may mắn có được năng lực đóng băng xuất sắc rất thực dụng này mà thôi.

Bây giờ, Lôi Minh phái ra nhóm ba gã Thiên Hành Giả đầu tiên đi vào. Người này nếu chỉ dựa vào bắn lén khẳng định không thể nào đóng băng hết hoàn toàn được, nhưng hắn vẫn bình yên vô sự....

Lúc này, Lôi Minh đã né qua một bên, đang lớn tiếng gào thét. Hắn lần nữa phái ra một nhóm năm người Thiên Hành Giả, trong đó bao gồm cả một gã lãnh chúa cấp bậc ngang với thống lĩnh của thành Xuy Tuyết.

Đôi mắt phượng sắc bén của nàng lướt qua dãy nhà một cái, một nụ cười nhẹ yêu mỹ thoáng hiện trên bờ môi mê người. Nàng cũng không tính lập tức đi cứu người, nàng muốn xem thử cái người ở trong dãy nhà kia đến tột cùng có năng lực lớn bao nhiêu.

Đương nhiên chủ yếu nhất là nàng muốn đi cũng không được, Lôi Minh vẫn chưa động.

Thế nhưng...

Vô cùng quỷ dị là, sau một lúc, một góc dãy nhà truyền đến tiếng chiến đấu kịch liệt.

Oành oành...

Bức từng bị một sức mạnh xé toạc, vị lãnh chúa kia kinh hoảng vạn phần bị đánh bay ra từ bên trong, rơi xuống đất chỉ kịp ọc ọc một câu rồi liền triệt để tắt thở.

Lôi Minh xoẹt một tiếng, bóng dáng đã biến mất...

Sở Vân Thăng kỳ thực không hề muốn đi ra đánh nhau với người ta, làm vậy chỉ tổ khiến hắn càng dễ bại lộ hơn. Nhưng tình huống bên ngoài vô cùng quỷ dị. Ở dưới đất bên phía thành Xuy Tuyết đã từng bước đạt được ưu thế, mà dị tộc trên không trung, phe áo trắng vậy mà dần dần không địch lại tên áo choàng cổ quái kia.

Một khi dị tộc áo trắng hoàn toàn bại trận, lấy năng lực cường hãn của người áo choàng, những Thiên Hành Giả thành Xuy Tuyết trên mặt đất đó dù có cộng thêm cả mình nữa thì cũng không phải là đối thủ của tên áo choàng. Hắn tự biết nếu phải đối phó với một tên dị tộc bình thường thì bản thân vẫn có thể đánh một trận, còn nếu phả đối địch với tên áo choàng cường hãn có thể vừa tránh né vật thể bay vừa đánh bại một dị tộc áo trắng này, hắn chỉ có một con đường chết, trừ khi là ở khu chất nhầy, ở đó, hắn có ưu thế gần như vô cùng vô tận.

Cho nên hiện tại hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất trợ giúp Thiên Hành Giả thành Xuy Tuyết giải quyết nguy cơ dưới mặt đất, sau đó để bọn họ gia nhập vào chiến trường trên không trung, chờ đến khi hai phe bọn chúng đánh nhau sứt đầu mẻ trán, hắn liền ung dung cướp người đi.

Bắn lén một hồi, Sở Vân Thăng cũng đã có hiểu biết nhất định đối với thực lực của những Thiên Hành Giả xung quanh phòng tuyến trung tâm, ví như một nam một nữ đang phóng cực nhanh đến trước mắt, thực lực chỉ sợ chính là những kẻ mạnh nhất trong đám người này.

Một đầu một đuôi, hai người chạy như bay, tốc độ mặc dù không bằng trạng thái vũ trang đầy đủ của Sở Vân Thăng, nhưng với tí khoảng cách thế này, cũng là chớp mắt liền tới.

Bây giờ, nếu hắn vòng quanh dãy nhà, chạy bên trái ngược chiều kim đồng hồ thì gặp phải Thiên Hành Giả nam, chạy bên phải thuận chiều kim đồng hồ thì lại gặp phải Thiên Hành Giả nữ!


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK