Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 258: Phân thân của Mân.


Sở Vân Thăng vẫn luôn không hiểu vì sao bất kể là Xích Giáp Trùng, hay là những côn trùng khác, lại hết sức "khát khao" não người hay thậm chí là não heo như vậy. Hắn vốn tưởng rằng, có thể vật chất chứa trong não bộ sinh vật trên trái đất có tác dụng thúc đẩy trưởng thành nào đó cho côn trùng, nhưng không thể ngờ, chúng nó vậy mà dựa vào cắn nuốt não bộ của những sinh vật khác để đạt được tất cả thông tin và tri thức của sinh vật đó.

Sở Vân Thăng bỗng nhớ tới khi nổ phần, thông qua ký ức của một con Kim Giáp Trùng phong ấn, hắn dường như nhìn thấy nguyên cả một hành tinh, hoàn toàn bị nhấn chìm dưới chất nhầy vô bờ vô bến của côn trùng.

Có thể làm đến mức chiếm lĩnh cả một hành tinh, hiển nhiên chúng nó không chỉ dựa vào tốc độ sinh sản không gì sánh kịp, mà càng cốt yếu và khủng bố hơn, sợ rằng chính là năng lực "học tập" siêu cường và biến thái này.

Chỉ cần là nơi có Mân tồn tại, chúng nó liền có thể thoải mái thông qua việc cắn nuốt não bộ những sinh vật khác, thu nhận thông tin của "kẻ địch", trải qua quá trình xử lý hấp thu, bù đắp vào trong hệ thống kiến thức của mình, cũng sẽ nhanh chóng nắm rõ ưu điểm và khuyết điểm của "kẻ địch" như lòng bàn tay.

Lại phối hợp với tốc độ sinh sản vô cùng kinh khủng của chúng nó, hoàn toàn là một chủng loài càng chiến càng mạnh, càng mạnh lại càng giỏi chiến! Hơn nữa cốt lõi của năng lực cắn nuốt học tập này, đã định chúng nó phải là một loài sinh vật đầy tính xâm lược, chỉ có như vậy, chúng nó mới có thể thu được càng nhiều tri thức hơn, trở nên mạnh mẽ hơn.

Nghĩ đến đây, Sở Vân Thăng không khỏi thấy lạnh sống lưng. Côn trùng xâm lấn trái đất đã rất lâu, lượng não người cắn nuốt được sợ rằng đã không thể đo đếm, từ ông già cho đến đứa trẻ, từ đàn ông đến đàn bà, người ta hay người Tây, thông minh hay ngu ngốc, phần tử trí thức hay nông dân công nhân, đủ các loại người, có thể nghĩ đến thì đều có, không thể nghĩ đến cũng có.

Nếu không có tình huống đặc biệt khác, chúng nó bây giờ, đối với loài người, đối với trái đất này, đã sớm hiểu rõ tường tận, thậm chí đã bắt đầu vượt hơn so với loài người, bởi vì chúng nó đồng thời còn cắt nuốt não của các giống loài khác trên trái đất....

Tất cả bí mật của loài người, trước mặt côn trùng giờ chẳng khác nào một cô gái bị lột sạch quần áo, lõa lồ không mảnh vải che thân.

Sở Vân Thăng bỗng hiểu ra. Hắn vẫn luôn không rõ vì sao côn trùng thủy chung có thể khắc chế các loại vũ khí của quân đội, đó đại khái chính là một trong những nguyên nhân vì sao Kim Lăng càng đánh càng thua đi.

Sau khi vây thành, côn trùng sợ rằng đã sớm hiểu không sót chút gì tuyến phòng ngự của thành Kim Lăng rồi. Đối với những vũ khí hạng nặng kia, Mân sớm đã làm chuẩn bị vô cùng chính xác, hoàn mỹ khắc chế Kim Lăng, cho đến trước khi Sở Vân Thăng vượt sông nổ Phần, kho vũ khí khổng lồ của quân đội lại không có đất dụng võ, thiếu chút nữa đã bị côn trùng công phá.

Mà đáng buồn là, khi mấy người giáo sư Tôn còn đang bất kể ngày đêm cố gắng nghiên cứu, tìm hiểu, giải mã bí mật của côn trùng, lại chẳng hề biết, côn trùng dựa vào cắn nuốt não người, đã sớm hiểu rõ ràng tất cả ưu thế và nhược điểm của loài người. Bằng thứ năng lực học tập không hề cân xứng này, côn trùng đã chiếm hết ưu thế, con người còn có thể lấy gì ra để ngăn cản thế tấn công của côn trùng?

Sở Vân Thăng dù sao cũng là một con người hàng thật giá thật, sống sờ sờ trên đời, cho dù có thể khống chế một hai con côn trùng hay thậm chí là một con Mân non, thì hắn cũng chưa từng tách mình ra khỏi loài người. Trên đường chạy nạn đến Kim Lăng, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn đồng loại chết phơi thây nơi hoang dã lạnh như băng, cái cảm giác khủng khoảng, tận thế, cùng với cô độc từ tận đáy lòng, xa lạ tới cực điểm, cộng thêm màn đêm tăm tối vô bờ vô bến, hầu như hoàn toàn phá hủy dũng khí và ý chí sinh tồn của hắn.

Bởi vậy, khi hắn biết đến thứ năng lực kinh khủng này của côn trùng đã vô cùng kinh hãi, nếu như không có kỳ tích xuất hiện, đừng nói là loài người, cho dù là hai đám dị tộc kia đi nữa, cuối cùng cũng sẽ không phải đối thủ của côn trùng.

Nếu như không thể trốn thoát khỏi trái đất nơi bị côn trùng xâm lược này, tương lai cuối cùng chờ đợi loài người có thể chính là cả chủng tộc hoàn toàn tận diệt, hẳn cái hành tinh mà hắn từng "thấy" kia cũng là như vậy.

Sở Vân Thăng lẳng lặng nhìn Mân non đang "tiêu hóa", nhất thời mờ mịt mà không biết phải làm sao.

Qua một đoạn thời gian rất dài, Mân non tựa như dù làm thế nào cũng không thể "dung hợp phân tích" những mẩu thông tin lộn xộn kia của người áo choàng, có lẽ là vì nó chưa trưởng thành, nó dường như chỉ có thể hấp thụ những thành phần "dinh dưỡng" bên trong cơ thể người áo choàng, tự động tiến vào giai đoạn ấp trứng tự sinh trưởng tăng kích cỡ.

Sở Vân Thăng dùng lệnh phong ấn liên hệ với nó vài lần đều không có phản ứng, chỉ đành mặc kệ. Đối mặt với cái "xác khô" cùng với áo choàng và đống đồ vật mà người áo choàng để lại, hắn cũng tạm thời mất đi hứng thú.

Hắn vốn cho rằng nguy cơ lớn nhất mà mình gặp phải chính là dị tộc, mà không phải mấy con côn trùng mà hắn đã có thể giải quyết này. Đến hôm nay quay đầu lại mới phát hiện, hắn đã quá coi thường côn trùng rồi, đến sau cùng thứ có thể khiến hắn không chỗ dung thân trên trái đất, chính là cái lũ côn trùng chết tiệt này.

Sở Vân Thăng tuy rằng có thể khống chế một phần nhỏ côn trùng, nhưng hắn còn chưa ngông cuồng cho rằng mình có thể làm chủ nhân của toàn bộ côn trùng trên trái đất. Những con Mân đẳng cấp cao kia, chính là những tồn tại mà hắn đến đụng cũng không dám đụng.

Côn trùng thủy chung là kẻ địch lớn nhất của hắn, bây giờ là vậy, tương lai vẫn vậy.

Hắn gần như không dám tưởng tượng Thiên Ngoại Tà Ma mà tiền bối sách cổ nói đến sẽ là cái dạng gì, côn trùng đã như vậy rồi, thì lũ Thiên Ngoại Tà Ma có thể hủy diệt những chủng tộc truyền thuyết tung hoành vũ trụ, đến cả tiền bối cũng sùng kính vô cùng kia, chẳng phải là thứ sức người không thể nào đối kháng lại sao?

Sở Vân Thăng lắc lắc đầu, phát giác bản thân lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ rồi. Suy nghĩ cho lắm, toàn bộ trái đất vẫn là côn trùng, vẫn là bào tử, vẫn là những dị tộc không rõ lai lịch.... đã loạn thành một đống rồi. Tựa như một thời đại khổng lồ, đang tiến vào đoạn cao trào của khúc nhạc dạo, quần ma loạn vũ, tranh giành trái đất....

Trong cõi u minh, chính hắn dường như bị cánh tay vô hình của tiền bối thúc đẩy, không ngừng tham dự trận loạn thế chưa từng có này. Hắn càng giãy giụa muốn đứng ngoài cuộc, chỉ lo cho bản thân mình, sẽ chỉ phát hiện mình càng lún càng sâu, vướng mắc càng ngày càng phức tạp.

Từ lúc ở thành phố sương mù bắt đầu dây dưa với Đỗ Kỳ Sơn, rồi đến Kim Lăng vượt sông nổ Phần, rồi đến nhiệm vụ của thần vực, bây giờ lại rơi vào giữa hai tộc Băng Hỏa, bất luận bản thân đi tới nơi nào, đều đã không thể thoát ra nữa.

Ông trời mỗi một lần đều khiến hắn phát hiện ra những bí mật động trời đầu tiên, những cái bí mật khổng lồ đều có thể đè chết tinh thần hắn.

Sở Vân Thăng vốn chỉ muốn sống sót mà thôi.

Lại phát hiện thực tại lại vô lực bạc nhược, bất cứ chuyện gì, hắn dường như cũng không thể trốn thoát.

. . .

Mức độ tổn hại của Cự Phần so với tưởng tượng của Sở Vân Thăng còn tệ hại hơn nhiều. Tán loạn khắp nơi là đường ống bị người áo choàng phá hủy chặt đứt và thiêu hủy, xác chết côn trùng chồng chất như núi, chiếm trọn toàn bộ mặt đất dưới đáy Cự Phần, chất nhầy màu xanh lục đặc hữu trong cơ thể côn trùng hầu như lan tràn khắp mọi ngõ ngách, khắp nơi hỗn độn.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Sở Vân Thăng, Mân non rất không tình nguyện phân ra một phần tinh lực, dựa theo chỉ thị của hắn bắt đầu thanh lý khoang thể Cự Phần, nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng từ dưới lòng đất bắt đầu vận chuyển lên, Cự Phần một lần nữa bắt đầu vận hành, đầu tiên đó là khôi phục những đường ống to nhỏ đủ kiểu kia, thúc đẩy chúng nó một lần nữa sinh trưởng.

Cái duy nhất khiến Sở Vân Thăng cảm thấy có chút an ủi là một hộp kim loại dài mà người áo choàng lưu lại, khi hắn thử truyền nguyên khí vào nó, hộp kim loại phát ra một vách ngăn không gian yếu ớt khá mỏng, bởi vì đã bị hư tổn quá nghiêm trọng, chỉ duy trì không được vài giây liền thu trở lại.

Suy nghĩ nửa ngày,Sở Vân Thăng phỏng đoán đây có lẽ là thứ mà người áo choàng lấy được từ thần vực, làm sao sử dụng và sửa chữa nó, có lẽ để sau này đi hỏi bóng người trong kính thì hơn.

Cất hộp kim loại đi, khi Sở Vân Thăng chuẩn bị xử lý thi thể của người áo choàng, đột nhiên có một đường ống còn nguyên vẹn duỗi tới, miệng ống bỗng mở ra như một con bạch tuộc, bám dính lấy khuôn mặt đã bị Mân non hút cho vô cùng xấu xí khủng bố của người áo choàng, tiếp đó vật chất dạng keo màu sắc rực rỡ không ngừng cuồn cuộn truyền vào trong thi thể đã khô quắt của người áo choàng.

Sở Vân Thăng lấy làm lạ, vội vàng huy động lệnh phong ấn muốn kiểm tra Mân non muốn làm gì, song lại ngạc nhiên phát hiện, một phần ý thức của Mân non vậy mà đã chuyển dời đến trên bộ xác khô của người áo choàng.

Chuyện gì thế này?

Sở Vân Thăng thử khống chế người áo choàng có vẻ bị Mân non ký sinh tiến về phía trước hai bước, mặc dù có chút nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng nó đích thực tiến lên hai bước.

Mân non còn bản lĩnh này nữa à?

Trái tim Sở Vân Thăng chợt co rút lại, trong đầu như sấm chớp ầm vang. Điều đầu tiên hắn nghĩ đến không phải chuyện hắn dường như đã khống chế được một người áo choàng, mà là Mân non có thể có loại bản lĩnh này, vậy thì con Mân trưởng thành ở Kim Lăng kia, có thể nào đã sớm khống chế rất nhiều con rối loài người xen lẫn trong thành Kim Lăng hay không?

Nếu nói như vậy, trong thành Kim Lăng đã biến mất - có khả năng đã rơi vào thế giới côn trùng - những con rối này nhất định vẫn sẽ tiếp tục xen lẫn trong thế giới con người....

Sở Vân Thăng không khỏi rùng mình một cái, côn trùng tới cùng còn có bao nhiêu bí mật?

Mân non phân ra phần ý thức này, chủ động bắt đầu dựa theo mệnh lệnh của Sở Vân Thăng, tiếp quản quyền chỉ huy công tác chữa trị Cự Phần, mà phần bản thể Mân non, lại truyền lại cho Sở Vân Thăng thông tin là cần thời gian để sinh trưởng.

Sở Vân Thăng cố gắng khiến cho người áo choàng ký sinh sử dụng một vài kỹ năng đặc hữu của Hỏa tộc, ví dụ như biến thành ngọn lửa, nhưng không có chút phản ứng nào. Trong tư duy của Mân non không có tư liệu về phần này, nó còn quá nhỏ, không cách nào "tiêu hóa" những thông tin "cướp đoạt" được từ người áo choàng.

Xem ra, Mân non chỉ làm ra một cái "phân thân làm việc" mà thôi, cũng không phải là "phân thân chiến đấu" như Sở Vân Thăng tưởng tượng, trừ khi là Mân non có thể hoàn toàn phân tích tiêu hóa được những đoạn thông tin ngắn mà người áo choàng lưu lại kia.

Có điều, dù chỉ như vậy, cũng đã giúp Sở Vân Thăng thu được một niềm vui ngoài ý muốn - Mân non ký sinh đến thân thể người áo choàng, bởi vì bản thể người áo choàng vẫn còn, lại bị Mân non "ăn tươi nuốt sống", không biết đã xảy ra chuyện gì, phân thân Mân non có thể thoải mái kích hoạt áo choàng chiến y trên người nó.

Mấy hoa văn đó, Sở Vân Thăng từng thử thí nghiệm qua, bằng vào trình độ tri thức và bộ óc như trái nho của hắn căn bản không cách nào giải mã được, áo choàng chiến y chưa được mở khóa, thủy chung chỉ là một đống đồ bỏ.

Mân non phân thân lên thân thể người áo choàng, tính ra lại là giúp Sở Vân Thăng giải quyết vấn đề này. Thông qua ý thức của phân thân, Sở Vân Thăng thuận theo năng lượng hỏa của nó, rất nhẹ nhàng thăm dò rõ ràng mật mã hoa văn.

Phần còn lại chỉ cần cởi bộ áo choàng đang mặc trên người phân thân này xuống, phong ấn lên đó Hỏa Binh nguyên phù thuộc tính hỏa, chuyển hóa nguyên khí tinh thuần không thuộc tính của bản thân thành năng lượng nguyên khí thuộc tính hỏa, lại mặc nó lên người hắn, trực tiếp kích hoạt mở ra....

Mà bộ lúc đầu của bản thân, Sở Vân Thăng căn bản không có cách nào phá giải mật mã hoa văn trên đó, chỉ có thể tạm thời để cho phân thân mặc, bằng không với cái đầu "nở hoa" đó, để đứng bên cạnh Sở Vân Thăng, quả thực là nhìn phát ốm.

"Đặt cho nó cái tên..." Sở Vân Thăng cảm thấy cứ gọi nó là Mân non thực sự không tự nhiên lắm, suy nghĩ chốc lát rồi quyết định: "Gọi là Minh đi, đồng âm cho dễ nhớ."

Thu thập xong những thứ vớ vẩn khác mà người áo choàng lưu lại, Sở Vân Thăng ngồi trên đài bắt đầu tu dưỡng thương thế của bản thân, sau đó, hắn liền chuẩn bị tự mình giả mạo người áo choàng, quay về thành Liệt Hỏa....


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK