Chương 150: Vua Bóng Tối mới.
Xúc tu hừng hực lửa vô cùng bền bỉ, giữ chặc lấy chân phải của Sở Vân Thăng, ngay cả kiếm Thiên Ích cũng không thể chặt đứt được nó, mà ngọn lửa xung kích của con hỏa ma này đã dọc theo xúc tu sắp sửa lan đến rồi.
Sự mạnh mẽ của năng lượng hỏa hoàn toàn không thua kém gì Hỏa Diễm Huyễn Điểu lúc trước.
Sở Vân Thăng khụy một chân xuống đất, kiếm Thiên Ích sừng sững hơi nghiêng qua, chiến giáp dưới sự chiếu rọi của ngọn lửa, lấp lánh rực rỡ, hào quang chói lọi!
Các quan binh của trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập và sư đoàn chủ lực số chín, phàm là ai có mặt tại đây, đều dừng bước chân đang hoảng loạn chạy trốn lại, trái tim mỗi người đều nhảy lên đến cổ họng, Sở Vân Thăng một khi chiến bại, toàn bộ tuyến phòng ngự khu tây sẽ không còn ai có thể kháng cự con ác ma này!
Sóng lửa xung kích không ngừng không nghỉ dọc theo sợi xúc tu ép về phía Sở Vân Thăng!
Trong nháy mắt!
Hắn tập trung sức lực, phóng thẳng lên trời!
Cả sợi xúc tu trong chớp mắt liền bị kéo căng ra, sức mạnh lớn đến nỗi, khiến cho cả cái đầu của con hỏa ma quái trùng này bị kéo lệch về một bên!
Hai tay Sở Vân Thăng giơ cao kiếm Thiên Ích, hung hăng chém thẳng xuống!
Tàn ảnh mà lưỡi kiếm quét ra, hình thành nên mười hai bóng kiếm hình quạt!
Thời gian tại thời khắc này như ngừng lại.
Bóng kiếm ở trên cùng chồng lên bóng kiếm thứ hai, tiếp đó bóng kiếm do hai bóng kiếm hợp thành lại chồng lên bóng kiếm thứ ba ở dưới!
Bóng kiếm sau, lại nhanh hơn bóng kiếm trước, càng ngày càng nhanh!
Đến thời khắc cả mười hai bóng kiếm đã hợp nhất làm một, toàn bộ thế giới như mờ đi một chút, chỉ còn lại một bóng kiếm kia phát ra cực quanh chói mắt!
Tiếp đó,
Khí thế như sấm sét lôi đình, nhưng lại phảng phất hết sức nhẹ nhàng, cắt vào sợi xúc tu căng dài.
Xẹt!
Sợi xúc tu đã giết chóc không biết bao nhiêu người, hung hăng vô cùng, tại chỗ bị cắt thành hai đoạn!
Quái trùng hỏa ma thảm thiết lắc lắc đầu, tiếng rít gào thê lương dị thường, toàn bộ đàn Xích Giáp Trùng như thoáng ngưng trệ lại một chút!
Sau khi sợi xúc tu bị chém đứt, sóng lửa xung kích dọc theo nó cũng chỉ có thể lao đến tới chỗ sợi xúc tu bị đứt, liền mất đi phương hướng, bắn loạn xạ ra xung quanh.
Đòn tấn công năng lượng băng của đám võ sĩ Bóng Tối hệ băng Lục Vũ định hỗ trợ cho Sở Vân Thăng, vào đúng lúc này đến nơi, lại bị sóng lửa xung kích bắn loạn xạ hóa thành khói mù, tiêu tán sạch bách!
Lực kéo của sợi xúc tu biến mất, Sở Vân Thăng giữa không trung lại bay lên cao một chút, sau đó mới nhẹ nhàng rơi xuống.
Ngay phía dưới hắn, là cái miệng mở lớn của con quái trùng hỏa ma đang rít gào.
Con quái trùng này khác với Kim Giáp Trùng, đó là nó không cần há miệng phun lửa, mà là năng lượng hỏa bốc lên quanh thân hình thành nên sóng lửa xung kích, cho nên khoang miệng nó vẫn luôn đóng chặt, dù cho lúc trước rít gào cũng chỉ hơi hé ra, mà không phải mở rộng.
Bây giờ, nó dường như vì xúc tu bị chém đứt mà tạm thời mất đi lòng cảnh giác, miệng nó rít gào cũng đã mở đến góc độ lớn nhất.
Đây là cơ hội duy nhất để giết chết nó!
Sở Vân Thăng cuộn mình giữa không trung, đầu hướng xuống dưới, kiếm Thiên Ích đâm thẳng xuống, tựa như một viên đạn đại bác, vẽ ra một đường thẳng tắp, bắn vào miệng côn trùng.
Rầm!
Sở Vân Thăng cả người cả kiếm, biến mất trong miệng con côn trùng!
"Anh Sở!" Diêu Tường sợ hãi hét lên, phóng người lao đến, nhưng lại bị người bên cạnh giữ chặt lấy.
Hắn không xông ra, nhưng có một cái bóng khác, lóe lên ánh sáng vàng, không sợ chết đánh về phía con quái trùng hỏa ma này.
Là hổ con!
Thấy Sở Vân Thăng bị quái trùng nuốt chửng, hổ con đã bất chấp hết thảy!
Nhưng thực lực của nó và quái trùng chênh lệch quá lớn, ngay cả thân thể côn trùng còn chưa chạm vào được, thì đã bị một sợi xúc tu khác còn nguyên vẹn của quái trùng hỏa ma quất bay!
Hổ con lảo đảo, gắng sức muốn đứng lên, ngẩng cao đầu bất khuất rống lên một tiếng, bi thương, mà lại không chùn bước lần nữa xông về phía con quái trùng hỏa ma, trên mặt đất vung vãi máu hổ nóng cháy!
Mà một bên khác, đòn tấn công tầm xa của các võ sĩ Bóng Tối hệ băng còn đang điên cuồng đánh về phía quái trùng, giữa một vùng băng giá lạnh lẽo, quái trùng hỏa ma vẫn bùng lên ngọn lửa hừng hực, đốt tan tất cả băng giá!
Nhưng thân thể của nó lúc này lại chợt trương lên rất lớn, vặn vẹo biến hình, tựa như đang vô cùng đau đớn!
Trong phút chốc, một bóng kiếm bắn ra từ trong khoang miệng nó, kéo theo đó là một lượng lớn những khối thịt bầy nhầy nhớp nháp, phun trào ra mặt đất.
Ngay sau đó, một bóng người bắn mạnh ra từ trong miệng nó, cuộn mình rơi xuống ngay trên lưng con quái trùng hỏa ma.
Cả người chiến giáp đỏ như lửa dính đầy chất nhầy, lưỡi kiếm trong tay bạt xéo, chân dậm lên con quái trùng hỏa ma đang ầm ầm chết đi.
Một khắc này, mái tóc Sở Vân Thăng tung bay rối bời, như một chiến thần giáng thế, ngạo nghễ hiên ngang, ma trùng đều giết!
Quái trùng ma hỏa vừa chết đi, đàn Xích Giáp Trùng liền như cơn sóng lùi bước về bờ bắc!
"Côn trùng lui rồi!" "Côn trùng lui rồi!"
Trên trận địa khu tây, từ bắc tới nam, bùng lên tiếng hoan hô kịch liệt!
Phó Liệu Nguyên ở xa xa chậm rãi đặt ống nhòm xuống, thở ra một hơi thật dài, nói: "Lão Tần, đã tìm ra người đó rồi!"
"Là hắn sao?" Tần Mân không dám tin nói.
*****
Sở Vân Thăng nhìn đám người đang chen chúc lao tới, và cả hổ con vẫn còn đang chảy máu xông lên trước nhất, nhấc chân định bước xuống dưới.
Nhưng không ngờ, dưới chân như nhuyễn ra, khí huyết sôi trào, trong cơ thể như bị ngọn lửa hừng hựng thiêu đốt!
"Khốn thật, trúng phải hỏa độc của côn trùng rồi!" Sở Vân Thăng quỳ rạp trên xác chết con côn trùng, khó khăn lắm mới dùng kiếm Thiên Ích chèo chống nửa người trên, lập tức đoán được vừa rồi mình ở trong cơ thể con quái trùng hỏa ma thời gian quá dài, nhất định là đã bị cái độc tố thuộc tính hỏa quái dị của nó xâm nhập!
Năng lượng hỏa của con quái trùng này vượt xa so với Xích Giáp Trùng, độc tố của nó Xích Giáp Trùng cũng còn xa mới sánh được!
Nhưng đó là biện pháp duy nhất mà hắn có để giết chết con quái trùng hỏa ma đó, hắn ở trong cơ thể quái trùng, tiêu hao hết nguyên khí bản thể trong cơ thể, phóng ra tròn ba lần kiếm chiến kỹ Thiên Quân Ích Dịch, mới giết chết được con quái trùng này, nếu như muốn chiếu theo cách thức dùng để đối phó với Kim Giáp Trùng áp dụng lên nó, căn bản không thể nào làm được.
Có lẽ nó vẫn có nhược điểm khác, nhưng mình tạm thời không biết, phải dùng tốc độ nhanh nhất để giết chết nó.
"Sở tiên sinh, cậu thế nào rồi?" Đám người Đinh Nhan thấy Sở Vân Thăng đột nhiên té ngã, mới giật nảy mình. Một khắc trước hắn vẫn còn uy phong lẫm liệt đứng ở đó mà.
"Tìm quân y đến băng bó cho hổ con, rồi đỡ tôi đến căn phòng nhỏ lúc trước, nhanh!" Sở Vân Thăng miễn cưỡng áp chế hỏa độc của côn trùng đang từng bước xâm nhập vào Dung Nguyên Thể như tằm ăn rỗi, gấp gáp nói.
Đối phó với độc tố tính hỏa của côn trùng, không thể trông cậy vào quân y của sư đoàn chủ lực số chín được, chỉ có thể dựa vào nguyên phù Khu Hỏa Độc, may là trước đây khi mới vào thành hắn cũng đã từng chế tạo qua, bây giờ cũng không đến mức phải luống cuống tay chân lật xem sách cổ.
Lời phân phó của Sở Vân Thăng, Đinh Nhan không dám khinh thường chút nào, lập tức làm theo, để cho Diêu Tường và Lục Vũ đỡ Sở Vân Thăng nhanh chóng tiến vào căn phòng nhỏ kia.
Mà hổ con thì không để cho quân y lại gần nó chút nào, đám người Đinh Nhan cũng không có cách nào cả, ngoại trừ Sở Vân Thăng, không ai có thể chế ngự được nó, cũng may là nó có hai loại năng lực, khả năng tự khôi phục cũng khá cao, miệng máu bị xúc tu lửa xé ra, mặc dù còn chưa khép lại nhưng cũng không còn chảy máu nữa.
Sau khi Sở Vân Thăng tiến vào trong phòng, nó vẫn ngồi ngoài cửa, đôi lúc lại khẩn trương nhìn vào bên trong phòng.
Khu Độc phù là nguyên phù cấp ba, phải tiêu hao một lượng lớn nguyên khí, bây giờ nguyên khí trong cơ thể Sở Vân Thăng đã trống trơn, trước hết phải dùng Nhiếp Nguyên phù để bổ sung nguyên khí, rồi mới có thể chế tạo Khu Độc phù được.
Một tiếng sau, tiêu hao tròn ba tấm Khu Độc phù cấp ba, Sở Vân Thăng mới triệt để trừ khử được hết độc tố tính hỏa trong cơ thể, có thể thấy được năng lượng hỏa của con quái trùng này mạnh mẽ đến cỡ nào.
Vạn hạnh là loại độc tố này chỉ tồn tại trong cơ thể con côn trùng, không đi kèm với đòn tấn công năng lượng hỏa của nó, nếu không thì phiền phức lớn rồi!
Tuy rằng chất độc đã được khử sạch, quái trùng cũng đã bị tiêu diệt, nhưng Dung Nguyên Thể bị phá hư trong cơ thể Sở Vân Thăng vẫn còn cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn lại được.
Bây giờ "kiếm khí" của mình đã bại lộ trong mắt của quan binh toàn bộ sư đoàn, sau này cũng không còn cần phải ẩn giấu nữa, chỉ là việc đề phòng người áo choàng lại càng phải cẩn thận hơn, cũng may ngày đó ở biệt thự Phương gia, lúc sau cùng bản thân nhanh nhạy, không tiếc sử dụng một tấm Băng Băng phù tạo dựng mối nghi vấn là do cao thủ hệ băng gây ra.
Đáng tiếc con quái trùng như một con hỏa ma này, lấy năng lực của bản thân hiện giờ không thể nào khống chế đặt nó vào trạng thái gần chết được, bằng không nếu phong ấn được nó, dùng nguyên khí nuôi dưỡng một thời gian, bất kể là đối với người áo choàng hay là đàn Xích Giáp Trùng, thì tuyệt đối đều là một vũ khí mạnh mẽ!
Nhớ lại con quái trùng đó, Sở Vân Thăng vội vàng đứng dậy, thi thể của quái trùng hắn nhất định phải lấy được, con côn trùng mạnh mẽ như vậy, thậm chí ngay cả kiếm Thiên Ích của mình cũng không có cách nào đâm bị thương nó!
Đôi xúc tu, và bộ giáp xác dạng vảy quanh thân nó, hắn nhất định phải nghiên cứu tỉ mỉ một phen.
Sở Vân Thăng mới vừa đi ra khỏi căn phòng, thì hổ con đã vui mừng nhào tới, có điều với hình thể của nó bây giờ, thiếu chút nữa thì làm cho Sở Vân Thăng vẫn còn hơi suy yếu không chịu nổi.
"Sở đại ca, tôi dẫn quân y qua đây, có cần phải trị liệu một chút hay không?" Chúc Lăng Điệp cùng với một đám người đứng ở bên ngoài phòng nhỏ, thấy Sở Vân Thăng đã có thể tự mình bước ra, đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sở Vân Thăng tại chỗ chém giết quái trùng hỏa ma, chẳng khác nào trực tiếp cứu được tính mạng của rất nhiều người, ai dám đảm bảo cái loại quái vật này chỉ có một con chứ, nếu như xuất hiện thêm một con nữa, ở khu phía tây không có Vua Bóng Tối, trừ hắn ra, còn có ai có thể ngăn cản nó?
Địa vị hiện nay của hắn tại trung đoàn võ sĩ Bóng Tối, thậm chí là trong cả sư đoàn chủ lực số chín đã bay vọt lên đến một độ cao không thể nào rung chuyển nổi.
"Không cần, tôi không sao rồi!" Sở Vân Thăng lắc đầu, thấy một đám binh lính đang lấy dây thừng buộc chặt xác chết của con quái trùng hỏa ma, cố gắng dùng ô tô lôi nó đi, lập tức quay qua nói với Chúc Lăng Điệp: "Tôi đang tìm cô có việc, xác chết của con côn trùng đó đừng kéo đi, tôi cần!"
"Quái trùng là do anh giết, không vấn đề gì, tôi đi nói với bọn họ!" Chúc Lăng Điệp mỉm cười đáp, nàng trước đây vẫn luôn muốn lôi kéo Phong Hỏa Liên Thành, nghĩ đến muốn toác cả đầu, nhưng thế nào cũng không ngờ được rằng, qua Phong Hỏa Liên Thành, không ngờ nàng lại có thể lôi kéo cho sư đoàn chủ lực số chín một nhân vật có thể sánh với cả Vua Bóng Tối!
Trước đây tuy rằng Sở Vân Thăng có biểu hiện hết sức mạnh mẽ, nhưng trong hệ thống đánh giá của nàng, vẫn còn chưa thể đạt đến trình độ Vua Bóng Tối được. Nhưng vừa rồi, cái con quái trùng hỏa ma không ai cản nổi, hoành hành ngang ngược kia cuối cũng vẫn phải chết dưới kiếm của Sở Vân Thăng! Năng lực cỡ này, không phải là thứ mà những võ sĩ Bóng Tối bình thường có thể sánh được, chí ít cũng phải ở trình độ Vua Bóng Tối trở lên!
Trong mắt nàng, mười hai bóng kiếm mà Sở Vân Thăng phóng ra chính là kiếm khí! Cái thứ chỉ có trong truyền thuyết này, nếu không phải nàng được tận mắt nhìn thấy, căn bản sẽ không thể nào tiếp nhận được!
Nhưng hết lần này tới lần khác, cái con quái trùng hỏa ma kia, lại bị chính "kiếm khí" của Sở Vân Thăng giết chết!
Cho nên, nàng tin chắc rằng:
Sau trận đánh này, khi chiến báo được gửi tới tổng bộ chỉ huy, Kim Lăng sẽ lại có thêm một vị Vua Bóng Tối mới!
Mà vị Vua Bóng Tối này không chỉ biên chế trong sư đoàn chủ lực số chín có thế lực đệm đáy, mà hơn nữa còn là người trong trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của nàng!
Chúc Lăng Điệp có chút kích động, không ngờ trước giờ bản thân lại lãnh đạo một Vua Bóng Tối? Nàng đúng là không dám tin tưởng!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK