Chương 260: Hỏa thiêu.
"Phải không?" Sở Vân Thăng thầm nghĩ giữa đống xác chết trong dãy nhà kia, trong thời gian ngắn như vậy Lôi Minh không thể nào có ấn tượng quá sâu với một thi thể bình thường không chút đặc biệt. Vì vậy trả lời rất thong dong tùy ý: "Người già mà, đại khái đều là bộ dạng này cả thôi."
"Không biết cụ năm nay đã bao tuổi rồi?" Lôi Minh thoáng suy nghĩ, làm như thuận miệng hỏi.
"Cũng sắp bảy mươi rồi. Năm tháng tối tăm này, đến mặt trời còn không có, ai lại đi nhớ nhiều chuyện như vậy! Có thể sống được ngày nào thì hay ngày ấy thôi." Sở Vân Thăng dựa theo phương án đã soạn sẵn từ sớm lưu loát đáp lại.
"Cụ cũng không dễ dàng a!" Lôi Minh bỗng nhiên cảm khái một tiếng. Không biết là đang nói người già cả như vậy có thể sống đến bây giờ không dễ dàng, hay là thấy từng tuổi này của Sở Vân Thăng mà còn có thể nịnh nót đến Hỏa sứ là không dễ dàng. Trong giọng nói còn mang theo vẻ sầu lo như có như không.
"Ta cũng là nhờ may mắn thôi. Nếu không phải được Hỏa sứ đại nhân cứu giúp, vô luận như thế nào cũng không thể sống tới ngày hôm nay được." Sở Vân Thăng mơ hồ đáp, đối với lai lịch của mình cũng chỉ đề cập qua loa. Hắn đã sớm quyết định chủ ý, đối với sự xuất hiện của mình, càng mơ hồ càng thần bí, trên dưới thành Liệt Hỏa nhất định sẽ càng không nhìn thấu hắn, sẽ càng thuận tiện cho hắn hành động. Hắn sớm lường được sẽ không ai dám đi hỏi thăm "Hỏa sứ". Mà dù có người dám bóng gió hỏi han, "Hỏa sứ" muốn nói thế nào, đều là do Sở Vân Thăng hắn định đoạt.
"Không ngờ cụ với Hỏa sứ đại nhân còn có duyên phận như vậy. Thảo nào Hỏa sứ đại nhân lại giao trọng trách quản sự ‘đại điện’ cho ngài. Người có tuổi thì thận trọng, Hỏa sứ là hy vọng của thành Liệt Hỏa chúng ta, chuyện nơi này, làm phiền cụ quan tâm." Lời nói của Lôi Minh, căn bản không hề có bất cứ logic cùng với quan hệ nhân quả nào với câu nói trước đó của Sở Vân Thăng. Nhưng hắn là người thông minh, biết trong đó có ẩn tình khác, Hỏa sứ đại nhân nếu không nói với hắn, tất nhiên là không muốn cho hắn biết. Hoặc có lẽ theo tính cách lãnh đạm của Hỏa sứ, cũng lười đi giải thích dong dài với loài người.
Chỉ cần Hỏa sứ không đoạt quyền lợi thành chủ thành Liệt Hỏa của hắn, một chức vị quản sự đại điện tầm thường căn bản không có chút sức nặng nào, hơn nữa đối phương chẳng qua chỉ là một lão già, mặc kệ thế nào cũng không thể uy hiếp đến địa vị của hắn ở thành Liệt Hỏa.
Dựa theo thái độ của Hỏa sứ hôm nay đối với hắn, tuy rằng hơi ít lời hơn thường ngày, nhưng thoạt nhìn vẫn rất xem trọng hắn. Như vậy hắn cứ bày ra tư thái, lãng phí đôi chút nước bọt, tán thưởng vị "quản sự" mà Hỏa sứ tự mình mang về này. Trước khi hiểu rõ ràng tình huống, tốt xấu cũng không đến mức trở thành cái cớ để lão già này nói lung tung trước mặt Hỏa sứ.
"Ta nhất định tận tâm tận lực. Thành chủ xin yên tâm." Sở Vân Thăng gật đầu đáp.
. . .
Ba anh em Lôi Minh nối đuôi nhau rời khỏi "đại điện Hỏa sứ". Lão tam Phó Hạn Bưu trước khi ra khỏi cửa, còn quay đầu lại liếc nhìn Sở Vân Thăng.
"Đại ca, kẻ này tới cùng lai lịch ra sao?" Lão tam tính tình bồng bột, vừa quay đầu ra cửa liền mở miệng hỏi thăm.
"Tam đệ, nói nhỏ chút!" Lão nhị La Hằng Thâm kéo cánh tay Phó Hạn Bưu, cau mày nói: "Kẻ này không rõ lai lịch, vậy mà được Hỏa sứ đại nhân tín nhiệm như vậy. Đúng là lần đầu mới thấy. Quái lạ, thật quá quái lạ a!"
"Một lão già, cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì." Lôi Minh ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút quái dị, dường như đã từng gặp người này ở nơi nào rồi. Phút cuối bổ sung một câu: "Như vậy đi, để tiểu Nghiêm đi điều tra bối cảnh kẻ này một chút. Hỏi thử xem có ai nhận thức lão không, ít nhất phải biết rõ lão là dân bản địa hay là người chạy tới sau này."
"Việc này đơn giản. Hiện tại camera không dùng được, để lão già họa sĩ kia qua đây ngó một lần, vẽ vài bức hình, âm thầm điều tra một chút. Đảm bảo thần không biết quỷ không hay." Lão nhị gật đầu đồng ý.
"Đệ nói hai vị ca ca, theo tiểu đệ thấy, căn bản không cần phải lao lực như vậy. Quan tâm làm gì tên này là la hay là ngựa, chúng ta cũng chẳng cần mò mẫm làm gì mất công, cứ trực tiếp đưa đến vài thứ thực tế, dùng chút thủ đoạn dụ dỗ mua chuộc, thẳng thừng lôi kéo, biến thành người một nhà là được, mẹ kiếp, đến lúc đó cùng mặc chung một cái quần, lai lịch gì mà lai lịch, bí mật gì mà bí mật, lão còn không phải một năm một mười nói rõ ràng cho chúng ta?" Tên mập nặng cả trăm cân gồng hết cả thịt cả mỡ trên người, bàn tay vung lên, làm ra tư thế chém xuống: "Nếu còn không biết điều, kéo không tới, tìm người ngấm ngầm xử lý là xong, cần gì phải lôi thôi phiền phức nhiều như vậy!"
"Tam đệ, bớt làm loạn!" La Hằng Thâm vốn thấy nửa câu đầu của lão tam rất có lý, không khỏi suy nghĩ một hồi, lại nghe thấy nửa câu sau đằng đằng sát khí của hắn, vội vàng nghiêm nghị quát.
"Anh sợ, vậy để em tìm người làm!" Phó Hạn Bưu bĩu môi nói.
"Tam đệ, nói gì vậy! Anh làm và chú làm có gì khác nhau sao?..." La Hằng Thâm trừng mắt với Phó Hạn Bưu.
"Việc này đừng nói nữa, trước tiên cứ làm theo lời lão tam, bên người Hỏa sứ không thể không có người của chúng ta, cũng không thể để ai đó nói bậy nói bạ! Để tiểu Chân lúc trước hầu hạ Hỏa sứ chú ý lão già này nhiều chút, chớ để xảy ra bất trắc gì, ba anh em ta đi tới địa vị hôm nay cũng không dễ dàng." Lôi Minh sửa sang lại y phục, lại nói: "Là người ai cũng sẽ có điểm yếu trong lòng, có tham ăn, có háo sắc, có ham mê quyền lực,... Lão nhị, chú đi sắp xếp đi, tốt nhất là kéo lão qua phía chúng ta, bằng không thật sự khiến người ta không yên tâm, không được thì len lén làm..."
"Đại ca, việc này anh suy nghĩ cẩn thận lại, coi chừng rút dây động rừng a. Ông lão này dù sao cũng do chính Hỏa sứ tự mình mang về, bấy lâu nay, chúng ta đã bao giờ thấy Hỏa sứ tự mình dẫn người trở về đâu chứ?" La Hằng Thâm lo âu khuyên nhủ.
"Tốt xấu thế nào, trong lòng ta rất rõ ràng, Hỏa sứ đại nhân cũng chưa chắc thực sự coi trọng lão, có lẽ chỉ là tiện tay làm vậy mà thôi, không việc gì đâu, cứ làm thế đi!" Lôi Minh thở ra một hơi thật dài: "Trước đưa cô gái Hàn Quốc lão Uông mang về dâng lên cho Hỏa sứ đi, xem thử phản ứng thế nào."
. . .
Sở Vân Thăng không thừa tâm tư đâu đi quan tâm chuyện ba huynh đệ thành chủ lo sợ thất sủng không giữ được địa vị, chờ khi đám người Lôi Minh ra khỏi "đại điện", lập tức tìm một chỗ yên tĩnh, dốc lòng điều dưỡng tình trạng Dung Nguyên Thể trong cơ thể.
Vì phòng ngừa thành Xuy Tuyết phản kích ngược thành Liệt Hỏa, ở Cự Phần, Sở Vân Thăng chỉ kịp nghỉ ngơi khôi phục sơ qua, cả người mang theo nội thương ngoại thương chạy thẳng tới thành Liệt Hỏa.
Những chỗ lục phủ ngũ tạng bị đao lửa của người áo choàng chém đến, đến giờ vẫn còn đang đau đớn như lửa thiêu. Tuy nói Dung Nguyên Thể có năng lực tự chữa trị, nhưng nếu chỉ dựa vào chúng nó tự động chữa trị, không nói đến cái khác, chỉ riêng sự đau đớn này cũng đã khó có thể chịu nổi, tựa như da thịt bị thiêu cháy luôn vậy. Vừa rồi ngồi nói mấy câu, hắn phải gắng sức lắm mới nhẫn nhịn được.
Lấy ra một tấm Nhiếp Nguyên phù, nguyên khí bản thể cuồn cuộn không ngừng, tựa như một dòng chảy nhỏ, chậm rãi hòa tan, dung hợp Dung Nguyên Thể trong thân thể hắn. Những xúc tu năng lượng hư ảo bận rộn chữa trị cho những bộ phận bị tổn thương, Sở Vân Thăng cả người đều chìm trong cái thế giới vi mô kỳ diệu này.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng một bé gái khẽ nói: "Để ở đây đi."
Sở Vân Thăng tâm thần cực kỳ mẫn cảm, lập tức tỉnh táo lại, lại nghe thấy giọng bé gái kia, ở bên ngoài cửa cẩn thận nói: "Cụ Viên, nước nóng ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong, hiện tại đưa vào sao?"
"Vào đi." Sở Vân Thăng sửa sang lại quần áo một chút, mở miệng nói.
Hắn cũng không dùng thêm tên giả khác. Thứ nhất, cái bộ dạng này của hắn khi ở thành Xuy Tuyết quá nổi bật, sớm muộn gì cũng bị người ta tra ra, nếu đổi lại tên chỉ tổ khiến người khác hoài nghi, tăng thêm hiềm nghi; thứ hai, từ khi Edgar gọi hắn là ngài Lennon, dùng tên giả không ít, có đôi khi chính bản thân hắn cũng thấy choáng.
Bé gái ngoài cửa tự xưng là tiểu Chân, lúc trước vẫn luôn hầu hạ chuyện ăn uống sinh hoạt của Hỏa sứ. Nói là hầu hạ, thực tế đến cả mặt của Hỏa sứ cũng chưa được thấy qua vài lần, mỗi lần đều là Hỏa sứ chỉ định tiểu Chân đặt thức ăn ở một chỗ cố định, khi nó cần, sẽ tự động đến lấy. Qua đó cũng khiến Sở Vân Thăng có được một thông tin không đáng gọi là thông tin, hóa ra dị tộc cũng cần phải ăn uống.
Hai tên người làm cật lực bê một thùng gỗ đựng nước nóng tiến vào trong phòng. Dưới ánh sáng chiếu rọi từ mấy cây đuốc ở bốn phía, hơi nước nóng hổi bốc lên nghi ngút.
"Để ở đó đi." Sở Vân Thăng thuận tay chỉ vào một chỗ. Hắn chạy đến đây quá vội, miệng vết thương trên người cũng chưa kịp xử lý, tuy nói trong Vật Nạp phù của hắn cũng có nước, nhưng để tránh tai mắt người ngoài, hơn nữa cũng không muốn tắm bằng nước lạnh, nên lệnh cho tiểu Chân - thuộc hạ trực thuộc hiện tại chuẩn bị một bồn nước nóng.
Sở Vân Thăng không thể không bội phục uy lực lưỡi đao của người áo choàng. Mặc dù hắn đồng thời mặc chiến giáp và áo choàng chiến y, đao khí hỏa nguyên khí mãnh liệt của nó vẫn có thể xuyên qua ba tầng phòng ngự là chiến giáp, áo choàng cộng với cả Lục Giáp phù, chém cho Sở Vân Thăng da tróc thịt bong!
Có Dung Nguyên Thể, máu đã sớm ngừng chảy, song Sở Vân Thăng vẫn lo lắng trong cái thời đại này có quá nhiều độc tố không biết, sớm xử lý vết thương một chút, cũng là sớm loại trừ một nỗi lo về sau.
"Cụ Viên..." Tiểu Chân mặt không đổi sắc nhìn Sở Vân Thăng, vẫn nhỏ giọng nói.
"Hả? Chuyện gì? Được rồi, cám ơn các ngươi." Sở Vân Thăng bắt đầu tính toán làm sao để tìm kiếm ba gã ứng viên ở thành Liệt Hỏa, hắn đối với thành Liệt Hỏa rất xa lạ, phải tìm một người thông thuộc, mới có thể tìm kiếm được họ trong thời gian ngắn nhất.
Tiểu Chân trước mắt này hiển nhiên không được, mắt sáng liền có thể nhìn ra đối phương là người của Lôi Minh, lấy tính cách cẩn thận chặt chẽ của Sở Vân Thăng, làm sao có thể yên tâm cho được?
"Có cần sắp xếp hai cô gái tới hầu hạ ngài không?" Giọng nói của tiểu Chân rất bình tĩnh, tựa như đang nói tới một chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của mình.
Sở Vân Thăng cũng không kinh ngạc hay ngẩn người. Những chuyện thế này bây giờ hắn đã gặp qua rất nhiều, tới một thành phố nô lệ như thành Liệt Hỏa này, hắn cũng đã sớm chuẩn bị, cười cười hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy ta bằng tuổi này còn có thể làm gì sao?"
Trên thực tế, Sở Vân Thăng tự biết vết thương trên người bản thân căn bản không thể để cho người ngoài nhìn thấy, bởi vì những vết sẹo này sẽ biến mất rất nhanh. Bí mật của hắn quá nhiều, cực ít người có thể khiến hắn phải trần trụi gặp mặt.
Tiểu Chân vẫn bộ dạng máy móc và cẩn thận, vâng vâng dạ dạ, nói: "Vậy chúng tôi xuống trước, có việc gì ngài gọi một tiếng là được, chúng tôi đều ở ngoài cửa sau."
Sở Vân Thăng đợi đến khi ba người ra khỏi gian phòng, mới cởi bỏ quần áo trên người xuống. Vừa nhảy vào trong thùng nước, lợi dụng nhĩ lực kinh người của hắn, nghe được một người làm bên ngoài thấp giọng cầu xin tiểu Chân:
"Chị tiểu Chân, ông cụ trong chốc lát sợ rằng không tắm xong được, chị cho chúng tôi đi xem đi, chỉ một lát thôi."
"Biến thái! Thiêu sống người ta thì có gì hay mà nhìn, thành chủ ra lệnh cho ngươi hầu hạ cụ Viên đó!" Đây là giọng nói của tiểu Chân.
"Chị tiểu Chân, nghe nói là hỏa thiêu mấy người ngoại quốc, còn có cả người da đen nữa!"
"Vậy cũng chẳng có gì hay ho! Người nước ngoài cũng là..." Tiểu Chân còn chưa nói xong, liền nghe cửa phòng bị kéo ra cái phanh, một ông lão trần đến bả vai thình lình vọt ra, trên người khắp nơi đều là vết đao, làm người ta nhìn thấy mà kinh!
Đến tột cùng phải chịu qua bao nhiêu lần công kích, mới có thể lưu lại nhiều vết đao như vậy?
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện tại:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK