Chương 75: Cứu lãnh đạo?
Trung đoàn trưởng Đỗ không thèm nghĩ ngợi lập tức nhảy dựng lên: "Không cần ngươi phải nhắc, quân lệnh giao cho ông là bảo vệ các nhà khoa học, không phải mấy lão lãnh đạo của ngươi kia, ta cho ngươi biết, bây giờ chúng ta chỉ có hai tiếng để loại bỏ tường sương mù, tiến hành rút lui, người bên ông vốn đã không đủ, ngươi bỏ cái ý đó đi!"
Viên quan viên đeo kính cả giận nói: "Đỗ Kỳ Sơn, đến lãnh đạo cấp trên mà ông cũng dám thấy chết mà không cứu, đến khi tới Kim Lăng, đừng trách tôi tìm thủ trưởng của các ông!"
Trung đoàn trưởng Đỗ cười lạnh nói: "Muốn đi thì đi! Bây giờ đừng cản đường nữa! Đại đội trưởng Ban, còn ngây ra đó làm gì, không nghe được lệnh của ông à!"
"Vâng!" Ban Sĩ Quân gọn gàng lưu loát đáp, đưa tay muốn đẩy mấy gã cảnh vệ che trước cửa ra.
Tên quan viên đeo kính đột nhiên hô to một tiếng: "Chậm đã!"
Sau đó, hắn đi tới trước mặt đám người Sở Vân Thăng, chỉ vào bọn họ cao giọng nói: "Đỗ Kỳ Sơn, ông là người của quân đội, nhưng bọn họ không phải, tôi muốn chiêu mộ bọn họ, việc này ông đừng xen vào, những người này phần lớn đều là người của Côn Thành chúng ta!"
Trung đoàn trưởng Đỗ lắc đầu, tức giận nói: "Ngươi có bản lĩnh thì tự đi mà chiêu mộ!"
Tiếng nói của hắn vừa dứt, chỉ thấy một bóng người lao lên như một cơn lốc, một cước đá bay viên quan viên đeo kính, phỉ nhổ một cái nói: "Mộ, mộ, mộ, này thì chiêu mộ, bà mẹ nó, còn dám nói chúng ta là dân chúng Côn Thành, khi côn trùng tới, chính cái bọn quan viên các ngươi chạy nhanh nhất, bây giờ còn dám đến đây yêu cầu chúng ta đi cứu cái lũ sâu mọt các ngươi, ở bao xa thì chết quách ở đó luôn đi!"
Phía sau có người liên mồm phụ họa nói: "Chửi hay lắm, cái bọn này đúng là nợ đòn, nói lắm lời vô ích như vậy, làm trễ nải việc chính của chúng ta!"
Tên quan viên đeo mắt kính kia lảo đảo bò dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào gã chiến sĩ thức tỉnh nói: "Các ngươi dám đánh cán bộ quốc gia!"
Gã đàn ông vừa đá hắn một cước trừng hai mắt: "Đánh ngươi thì sao, trên người ngươi làm gì có dáng vẻ nào của cán bộ? Trung đoàn trưởng Đỗ bọn họ nghĩ hết mọi cách để ra khỏi tường sương mù, mà mấy tên quan viên các người lại không nghĩ tới việc tổ chức dân chúng theo sau quân đội rút lui, trong đầu chỉ nghĩ đến việc cứu lãnh đạo, cái mông ngựa này vỗ suốt từ thời đại Mặt Trời cho đến cái thời đại Bóng Tối này, còn ngại vỗ chưa đủ sao?"
Quan viên đeo kính vuốt ve gọng kính hơi chút hư hỏng, run run chỉ vào gã đàn ông: "Ngươi, ngươi, ngươi..."
Trung đoàn trưởng Đỗ nhìn qua đồng hồ đeo tay, thời gian gấp gáp, vung tay lên, binh lính quân đội, đầu đội mũ cối, tay nâng súng tự động, nối đuôi nhau đi ra, mấy quan viên và cảnh vệ kia lập tức xì hơi, ở trước mặt quân chính quy, một chút vũ khí này của bọn họ đúng là không đáng nhắc đến, huống chi phía sau đoàn quân này còn có một đội ngũ chiến sĩ thức tỉnh khổng lồ.
Tất cả những chuyện này chẳng hề liên quan đến Sở Vân Thăng, có điều hắn vẫn rất tán thưởng tác phong mạnh mẽ của Đỗ Kỳ Sơn lúc này, nếu như vừa rồi trung đoàn trưởng Đỗ thực sự muốn đi cứu người, hắn sẽ phải đứng ra phản đối, chỉ có hai giờ, nếu mà muốn đi cứu người nữa thì đúng là diễn trò cười quốc tế.
Sở Vân Thăng không nói lời nào, cầm kiếm Thiên Ích trong tay, theo sau đám người Ban Sĩ Quân tiến vào màn sương mù mờ ảo.
Từ thời đại Bóng Tối tới giờ, hắn vẫn luôn có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, vừa tiến vào sương mù, hắn liền hết sức chăm chú cảnh giác động tĩnh xung quanh, hoàn toàn không để những nhân tố khác quấy nhiễu, dù là khoảng thời gian tương đối hỗn loạn khi hắn sắp đột phá cảnh giới Hai Nguyên Thiên, hắn cũng có thể khống chế suy nghĩ của mình rất tốt.
Thứ tự phá hỏng thể sinh sương mà các giáo sư liệt kê ra, nếu đối chiếu theo bản đồ của Sở Vân Thăng sẽ là 5 - 3 - 1 - 7 - 2 - 9 - 8 - 6 - 4, cho nên bây giờ bọn họ đang trực tiếp chạy tới thể sinh sương ở khu năm.
Sở Vân Thăng đã từng đứng ở xa quan sát thể sinh sương vài lần, đó là một khối sương mù đậm đặc hình bầu dục màu xanh lá có đường kính hơn mười mét nằm ở tầng cao nhất của những cây cối khổng lồ, trông giống như một quả bóng bầu dục, bên trong lúc nào cũng lóe lên những tia sét bé tí màu xanh lá.
Sở Vân Thăng bây giờ đang đứng ở tầng trung của thảm thực vật to lớn bên dưới thể sinh sương ở khu năm, ngoại trừ một con Nhục Trùng đã bị các chiến sĩ thức tỉnh ở phía sau vây công giết chết, có vẻ như cũng không có quái vật lửa ở gần đây, hắn phất tay ra hiệu, binh lính vác ống phóng tên lửa bên dưới lập tức bóp cò, quả tên lửa rít gào lao vút về phía thể sinh sương.
Bùm!
Quả tên lửa nổ tung ở khu vực gần thể sinh sương, luồng khí mãnh liệt chấn động xung quanh, nhấc lên vài cành lá của những thực vật khổng lồ xung quanh.
Thể sinh sương run nhẹ một cái, một ít sương mù màu xanh biếc bị tiết ra ngoài, có điều trên tổng thể thì không có tổn thương gì lớn.
Mọi người khẩn trương quan sát khắp nơi, nếu như tiếp theo không xuất hiện quái vật lửa, bọn họ sẽ lập tức xông lên đỉnh thảm thực vật, đồng loạt triển khai tấn công phá hỏng thể sinh sương.
10 giây, 20 giây, 30 giây!
Không có bất cứ động tĩnh gì, Sở Vân Thăng phất phất tay, Ban Sĩ Quân lập tức dẫn theo mọi người cấp tốc leo lên.
Việc tấn công thể sinh sương không cần đến Sở Vân Thăng ra tay, hắn phải giữ nguyên trạng thái tốt nhất để đề phòng quái vật lửa có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, ứng phó với những tình huống bất ngờ của cả khu sương mù.
Gần một trăm người cùng tấn công, tràng cảnh vô cùng đồ sộ!
Đủ các loại tấn công hệ hỏa, hệ băng, xuất hiện lớp lớp, tựa như những bộ phim lớn của nền điện ảnh Hollywood Hoa Kỳ.
Ngoài đòn tấn công của những chiến sĩ thức tỉnh này, mấy gã binh sĩ có thể lực tương đối xuất sắc của quân đội cũng xông lên tầng cao nhất của những cây cối này, lắp đặt thuốc nổ.
Chỉ tốn hơn hai phút, toàn bộ thể sinh sương đã bị phá hủy!
Đương nhiên nếu như tám cái khác không thể cùng phá hủy trong khoảng thời gian này, thì sau mười hai tiếng nữa, chúng nó sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ!
Động tĩnh cực lớn này không hề dẫn quái vật lửa đến như trong tưởng tượng, nhưng lại thu hút một lượng lớn Nhục Trùng vốn hết sức mẫn cảm với chấn động và một đống quái vật mắt đỏ.
Có điều đám người Ban Sĩ Quân ỷ vào người đông thế mạnh, gần như là một đường chiến đấu tiến thẳng tới trước, gặp trùng giết trùng, gặp mắt giết mắt, xác chết quái vật rơi đầy đất, đúng là béo bở cho Sở Vân Thăng được sắp xếp đi sau cùng đoạn hậu, thu tất cả chúng vào trong Vật Nạp phù.
Xuyên qua xuyên lại nhiều lần, cả đoàn người không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, đầu tiên là khu năm, tiếp theo là khu ba, sau đó là khu một, cũng không hề gặp phải một con quái vật lửa nào, sau khi cấp tốc phá hủy thể sinh sương xong, liền lập tức xuất phát đến mục tiêu kế tiếp.
Nhưng trên đường đi thật ra là giết chết không ít Nhục Trùng và quái vật mắt đỏ, Sở Vân Thăng không chỉ nhanh chóng tăng thêm số lượng xác chết quái vật trong Vật Nạp phù của mình, mà còn dùng Phong Thú phù giam cầm một con Nhục Trùng gần chết, dọc theo đường đi dùng nguyên khí chữa trị cho nó.
Cho đến khu bảy, như trước bắn một quả tên lửa thử nghiệm, sau đó vây công, nhưng đến khi sắp rút lui, trong màn sương mù tựa như có một tia lửa xuyên thấu qua thời không, ầm ầm lao đến, Sở Vân Thăng còn chưa kịp phản ứng, nó đã cuốn đi ba gã chiến sĩ thức tỉnh, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên thân thể ba người bị con quái vật cắp dưới thân.
Không mất bao lâu, ba người đã bị đốt thành tro tàn, tất cả năng lượng nguyên khí đều bị con quái vật lửa hấp thu sạch sẽ! Con quái vật này không ngờ lại giống với Nhiếp Nguyên phù của Sở Vân Thăng, có thể hấp thu năng lượng của người khác, điểm khác biệt chính là Sở Vân Thăng chỉ có thể hấp thu vật chết, mà con quái vật lửa này thì hấp thu vật còn sống!
Ban Sĩ Quân vội vàng dẫn theo mọi người phi thân nhảy xuống, sau đó chạy như điên về phía tường sương mù, lưu lại chiến trường cho Sở Vân Thăng.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK