Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 186: Ngày mai ta phải đi.

Sở Vân Thăng dường như lại quay trở về thành phố khủng bố. Hắn như một bóng ma, du đãng nơi thị trấn nhỏ không người, xuyên qua xuyên lại giữa các tòa nhà u ám.

Để giữ được lượng nguyên khí lớn nhất của con Xích Giáp Trùng bắt được, Sở Vân Thăng không chọn sử dụng súng năng lượng tối, mà là dùng lại tên băng, ban đầu khi ở thành phố sương mù, hắn từng thu lấy tất cả cung tên ở một chỗ câu lạc bộ.

Bất luận là kỹ thuật bắn súng, hay là kỹ thuật bắn tên, đều không phải là điểm mạnh của hắn, nói cho cùng, ngoại trừ vẽ bản vẽ và lập trình chạy thử phần mềm, hắn cũng không có điểm mạnh nào. Làm một nhân viên cần cù với nghề nghiệp của thời đại Mặt Trời, đó mới là "kỹ thuật" vốn có mà hắn dùng để sống yên ổn, có điều bây giờ, mấy cái kỹ thuật mà hắn từng dựa vào để nuôi sống gia đình, tác dụng đến cả cái rắm cũng không bằng.

Trong cái thế giới ban đầu của hắn, khoảng cách với mấy thứ như bắn súng, bắn tên, cưỡi ngựa... đều rất xa xôi, hắn vẫn cho rằng đó là những vận động mà chỉ những kẻ vừa thừa tiền vừa thừa thời gian mới chơi, căn bản là một thế giới hoàn toàn khác với thế giới của hắn.

Sở dĩ khả năng bắn cung của Dư Tiểu Hải tốt hơn hắn, là bởi vì năm đó, Dư Tiểu Hải vì muốn theo đuổi một cô gái nên đã dốc hết tiền mô hôi nước mắt vào một câu lạc bộ, kết quả lại vẫn công cốc.

Một người tính toán chi li tỉ mẩn như Sở Vân Thăng, cho tới bây giờ chẳng bao giờ lại đi làm cái chuyện đầu tư và thu hoạch kém xa nhau thế này.

Thành thành thật thật đi làm, thành thành thật thật kiếm tiền, thành thành thật thật tranh thủ chạy CPI*, thành thành thật thật tìm cách mua nhà, sau đó thành thành thật thật cưới một bà vợ biết giá của một chai xì dầu là bao nhiêu, lại thành thành thật thật sinh ra một đứa con trai hay con gái thành thành thật thật,... nguyên bản đó mới chính là khắc họa chân thật nhất về cuộc đời của một bách tính bình thường.
*CPI: (Cost per install): Thanh toán trên lượt cài đặt: Là hình thức hợp tác kinh doanh, trong đó Nhà cung cấp sẽ trả tiền khi có User thực hiện hành động tải và cài đặt Game, ứng dụng, phần mềm hoặc các loại nội dung số khác thông qua link quảng bá.

Nhưng mà, hết thảy đều tan thành mây khói, cuộc đời của hắn ở mấy ngày cuối cùng của năm 2012, đã bước ngoặt 180°.

Hắn phải học cách làm sao bắn cung, phải học cách làm sao nổ súng thế nào, phải học cách làm sao chạy trốn giữ mạng, thậm chỉ ngay cả việc giết người, hắn cũng phải học hết tất cả.

Thực tiễn một lần nữa chứng minh, cái mai rùa của lũ ô quy vương bát đản đều là bị ép mà ra, kỹ thuật cũng giống như vậy, hắn không thể trở thành tay thiện xạ bách phát bách trúng, nhưng năng lực thuần thục bắn trúng một con Xích Giáp Trùng to như chiếc xe hơi ở xa xa, thì thông qua lượng thực chiến đáng kể vẫn có thể mài giũa ra được.

Nếu như Sở Vân Thăng núp trong bóng tối, mà ở trong tầm bắn, Xích Giáp Trùng lại không có động tác vận động với biên độ quá lớn, vậy hắn hôm nay cũng có thể đạt đến độ cứ bắn là trúng.

Nhưng nếu như hắn bất động, côn trùng động; hoặc là, côn trùng bất động, hắn động, thì tỉ lệ trúng mục tiêu chỉ còn phân nửa.

Còn như trong trường hợp hắn động, côn trùng cũng động, nếu không có tình huống đặc biệt gì, Sở Vân Thăng chưa bao giờ bắn, có bắn cũng phí tên phí đạn, trên cơ bản đừng mong có phát nào ăn được.

Hắn tuyệt sẽ không lãng phí bất cứ lượng nguyên khí nào vào những chuyện có làm cũng chẳng có kết quả.

Không phải là hắn không đủ phóng khoáng, làm thịt được một con Xích Giáp Trùng, chỉ có thể thu được khoảng chừng hai nấc nguyên khí, mà nguy hiểm trong đó thì chẳng hề tương xứng chút nào.

Một tấm nguyên phù tấn công cấp thấp nhất mà hắn tiêu hao, đã lên tới khoảng 15 nấc nguyên khí, tương đương với gần tám con Xích Giáp Trùng.

Cái tình huống côn trùng đầy đất như hôm nay, cũng không phải giống như khi còn ở Thân Thành rải rác một hai con Xích Giáp Trùng lạc đàn chờ hắn đến săn, tám con Xích Giáp Trùng cũng đủ để hắn phải mạo hiểm nguy cơ bị một lượng lớn côn trùng phát hiện, tốn công tốn sức một phen.

Khi đã săn trộm được đủ lượng nguyên khí để chế tạo Phong Thú phù, Sở Vân Thăng rốt cuộc có thể thay đổi phương pháp, phong ấn một con Xích Giáp Trùng làm mồi nhử, không ngừng hấp dẫn lũ Xích Giáp Trùng phản ứng với con côn trùng phong ấn bị thu hút đến, gia tăng tốc độ đi săn của hắn.

Mỗi khi bóng tối lần nữa thống trị đại địa, Sở Vân Thăng liền lặng yên quay lại tòa nhà mười lăm tầng. Tòa nhà này đã được Sở Vân Thăng động tay động chân, từ tầng một đến tầng ba được phủ một lớp chất nhầy ăn mòn của Xích Giáp Trùng thật dày.

Cái bọn chuột đáng ghét kia cũng có quay lại một hai lần, nhưng có lẽ chúng bị chất nhầy ăn mòn ngăn trở, hoặc là e ngại bên trong có côn trùng ẩn nấp, nên những lần sau khi đi ngang qua, chúng đều chọn đi đường vòng, khiến cho người da đen Edgar tán thán thần kỳ, khó mà tin được.

Đối với Sở Vân Thăng - cái người đàn ông thủy chung vẫn luôn ẩn mình sau khôi giáp và áo choàng này, Edgar vừa kính vừa sợ, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại dùng kính ngữ, rất sợ xúc phạm đến Sở Vân Thăng.

Mà sau khi bóng đêm phủ xuống, y liền ân cần nướng chín thịt của lũ chuột chết kia, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa, ôm súng trường, đảm nhiệm nhiệm vụ canh gác, vượt qua hàng đêm dài tối tăm yên tĩnh.

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã qua hai tháng, thời tiết lại bắt đầu dần chuyển lạnh, chắc là đã tới mùa đông ở thời đại Mặt Trời, trên bầu trời cũng thường xuyên thấy được những bông tuyết trắng tinh rơi xuống, phủ đầy mặt đất.

Râu mép của Edgar đã dài ra, lại bị y dùng một con dao găm không biết kiếm được ở đâu cạo sạch, sau đó lại dài ra, y lại siêng năng cạo sạch...

Thực lực và vật tư của Sở Vân Thăng đang từng bước khôi phục lại với tốc độ kinh người, lượng lớn Nhiếp Nguyên phù từng tấm từng tấm được nạp đầy, trong màn đêm dồn dập chuyển hóa thành những tấm nguyên phù tấn công cấp ba với sức tấn công cực kỳ mạnh mẽ.

Côn trùng đều là quái vật thuộc tính hỏa, nguyên phù tấn công mà Sở Vân Thăng chế tạo cũng đặt trọng điểm vào băng phù khắc chế bọn chúng, trừ Băng Băng phù mà hắn đã hết sức quen thuộc ra, vì muốn bắt được con Tử Viêm Ma Trùng thứ hai, cũng vì đề phòng khi phá vây lại gặp phải quái vật gì đó không lường trước được, Sở Vân Thăng không tiếc tiêu hao lượng nguyên khí khổng lồ, định bụng một mạch chế tạo gần mười tấm Băng Khốn phù.

Xác suất thành công ước chừng khoảng 50%.

Trong đó lượng nguyên khí lãng phí do chế tạo Băng Khốn phù thất bại lại càng nhiều đến kinh người, mặc dù số Nhiếp Nguyên phù trong tay đã dần sung túc hơn, nhưng sau khi thành công chế tạo đến tấm Băng Khốn phù thứ năm, Sở Vân Thăng không thể không chấm dứt cái hành vi lãng phí đến cực điểm này.

Hắn còn có một loại nguyên phù tấn công cấp ba mới càng thêm lạ lẫm cần chế tạo - Băng Toàn phù, Sở Vân Thăng đã tự mình tiến hành thử nghiệm ở một bầy côn trùng quy mô nhỏ, sau khi kích phát Băng Toàn phù, thì tòan bộ số Xích Giáp Trùng trong đường kính năm mươi mét xung quanh hắn, đều bị những mũi băng xoay tròn phá hủy không còn manh giáp!

Trong sách cổ có ghi uy lực của Băng Toàn phù và Ly Hỏa phù là tương đương nhau, nhưng khi đối phó với quái vật có thuộc tính hỏa thì Băng Toàn phù lại vượt lên một bậc.

Sở Vân Thăng thực sự đã bị lần côn trùng vây khốn lần trước dọa sợ, cái lũ côn trùng đó từng lớp từng lớp chồng chất xung quanh, nếu như không có cái loại nguyên phù có thể quét sạch bốn phía trên diện rộng thế này, bản thân sớm muộn gì cũng sẽ lần nữa rơi vào trong tuyệt cảnh như vậy.

Nhưng tương tự, cái loại nguyên phù tấn công cấp cao này, mỗi tấm đều phải tiêu hao một lượng nguyên khí cực lớn, thậm chí còn có vài ký tự chế tạo hắn chưa thể hiểu thấu được, chỉ có thể một mặt mò mẫm, một mặt thử nghiệm, một mặt chế tạo, với cái giá là lãng phí lượng nguyên khí khổng lồ, chỉ thành công chế tạo mười lăm tấm Băng Toàn phù!

Tỷ lệ thành công 30%, thậm chí còn không bằng Băng Khốn phù.

Vì thế hắn không thể không mạo hiểm đi săn thêm Kim Giáp Trùng để bổ sung nguyên khí, bằng không chỉ dựa vào chút nguyên khí ít ỏi của Xích Giáp Trùng, căn bản không đủ để duy trì sự tiêu hao năng lượng to lớn của hắn.

Cứ như vậy, Sở Vân Thăng vẫn ngại còn thiếu, Băng Toàn phù không giống với những nguyên phù khác, nếu phối hợp cùng với kiếm chiến kỹ, thì chính là món thần binh lợi khí giúp hắn quét sạch cản trở trong thời khắc mấu chốt.

Nhưng đây đã là cực hạn mà hắn có thể làm được, không như khi còn ở Kim Lăng, cứ mỗi lần côn trùng công thành, sẽ lưu lại một lượng lớn xác chết có thể cung cấp cho hắn hấp thu năng lượng nguyên khí, bây giờ chỉ dựa vào mình hắn săn bắt côn trùng, số lượng đương nhiên là kém quá xa.

Điều duy nhất làm cho Sở Vân Thăng vui mừng là, phương pháp chế tạo Phong Thú phù ngày càng thành thạo, gần như không thất bại lần nào, xác suất thành công gần 100%, nếu không, hắn thật không biết phải làm sao mới có thể lao ra khỏi khu chất nhầy của côn trùng.

Hắn đã tiến hành thử nghiệm, với hai hạn chế là sức mạnh kêu gọi của "Mân" và năng lực khống chế ở cảnh giới Hai Nguyên Thiên của mình hiện nay, chỉ có thể đồng thời khống chế được mười con quái vật phong ấn, nếu nhiều hơn, dù cho không bị "Mân" đoạt mất quyền khống chế, thì cũng là mình không thể chú ý hết được, dù sao mình cũng không chỉ có một việc là dùng lệnh phong ấn khống chế chúng nó chiến đấu, mà bản thân mình cũng cần đích thân ra trận xung phong liều chết.

Bởi vậy, Sở Vân Thăng quyết định bỏ qua lũ Xích Giáp Trùng yếu đuối, trực tiếp tìm kiếm Kim Giáp Trùng và Thanh Giáp Trùng tiến hành phong ấn, có điều là, hắn phát hiện độ khó khi bắt Thanh Giáp Trùng cao hơn nhiều so với bắt Kim Giáp Trùng.

Cái loại quái vật bay lượn như gió trên bầu trời này, kỹ thuật bắn súng và bắn cung thê thảm của Sở Vân Thăng rất khó tạo thành uy hiếp có hiệu quả đối với chúng, ngược lại thì bọn Kim Giáp Trùng có số lượng ít hơn Thanh Giáp Trùng, nhưng thích hành động dưới lòng đất, lại nhiều lần bị Sở Vân Thăng thành công bắt được.

Sở Vân Thăng trước sau tổng cộng phong ấn 20 con Kim Giáp Trùng, 5 con Thanh Giáp Trùng, tuy rằng không thể cùng lúc phóng chúng ra, nhưng cũng là chuẩn bị sẵn cho cuộc chiến sắp đến, một khi 10 con Kim Giáp Trùng xuất hiện thương vong khi chiến đấu, có thể lập tức lấy con côn trùng phong ấn chuẩn bị ra để bổ sung, lúc nào cũng giữ vững đội hình xung phong với mười con côn trùng phong ấn.

Hắn từng nghĩ đến việc lợi dụng Thanh Giáp Trùng bay xuyên thẳng qua toàn bộ khu chất nhầy, nhưng lúc thấy lũ Thanh Giáp Trùng sống dày đặc trên các Cự Phần, liền vứt ngay cái ý nghĩ đó đi, sức mạnh của năm con Thanh Giáp Trùng căn bản không đủ để duy trì cho hắn triển khai chiến đấu với số lượng Thanh Giáp Trùng khổng lồ trên bầu trời.

Cuối cùng hắn lợi dụng con Tử Viêm Ma Trùng đầu tiên đứng ra khiêu khích, thành công dụ được con Tử Viêm Ma Trùng hắn từng thấy ở mặt đông thị trấn nhỏ kia ra, lại phối hợp sử dụng Băng Băng phù, Băng Khốn phù và kiếm chiến kỹ, tầng tầng lớp lớp tấn công như vũ bão, thành công bắt được cái con Tử Viêm Ma Trùng thích tuần tra này.

Kế hoạch chiến đấu của Sở Vân Thăng cũng dần dần thành hình, dùng một con Tử Viêm Ma Trùng làm mũi nhọn của trận hình, chín con Kim Giáp Trùng làm đại đội phun lửa, cắm thẳng vào khu chất nhầy, dốc hết sức cố gắng tiến gần đến một mặt khác của khu chất nhầy, đợi đến khi những con côn trùng phong ấn trên mặt đất tiêu hao gần như hoàn toàn, đoán chừng lúc đó khoảng cách thoát khỏi khu chất nhầy cũng không bao xa, thì liền đánh liều lần cuối, lợi dụng 5 con Thanh Giáp Trùng còn lại phóng lên trời, thực hiện đoạn bức phá cuối cùng.

Chỉ cần ra khỏi khu chất nhầy, "Mân" sẽ không cách nào biết được vị trí cụ thể của hắn nữa, đến lúc đó chỉ cần tìm được một thị trấn, xóm làng hay thậm chí là một khe núi nào đó, bằng vào năng lực ẩn giấu hơi thở của Lục Giáp phù, việc tránh thoát sự đuổi giết của côn trùng cũng không quá khó khăn.

Theo thời gian trôi đi, khu chất nhầy của côn trùng đã tiến sát đến biên giới của thị trấn đô thị mới, không bao lâu nữa, nơi đây sẽ bị chất nhầy hoàn toàn bao phủ, hắn nhất định phải rời đi.

Trong vài ngày cuối cùng, Sở Vân Thăng không rời khỏi tòa nhà mười lăm tầng nữa, ngoài việc tiếp tục tẩm bổ đám côn trùng phong ấn kia, hắn cũng dùng số giáp xác Thanh Giáp Trùng thu được ở Kim Lăng một lần nữa rèn luyện lại chiến giáp, từ loại hai cấp bình thường nâng cấp lên thành cấp tinh luyện, chiến giáp vốn có màu đỏ sẫm lấp lóe vàng kim, giờ lập tức biến thành màu xanh đậm mang phong cách cổ xưa ngưng chất, tạo thành một khối hoàn chỉnh với kiếm Thiên Ích mà xanh ám đỏ.

Vả lại hắn còn chuẩn bị thêm một bộ chiến giáp loại hai cấp tinh luyện màu xanh giống hệt như vậy, và một bộ chiến giáp mà đỏ đậm cấp bình thường làm dự bị.

Lục Giáp phù cũng cần làm thêm một số dự bị, những thứ này đều là căn bản để giữ mạng của Sở Vân Thăng.

Edgar bị bộ chiến giáp thay đổi màu xoành xoạch của hắn dọa cho giật mình, cũng may là hắn vẫn còn khoác áo choàng đỏ, bằng không chỉ sợ Edgar đã cho rằng lại xuất hiện thêm một Superman nữa!

Đến ngày cuối cùng, chất nhầy đã nuốt lấy hơn phân nửa thị trấn nhỏ.

Ban đêm tối mịt, trên tầng mười lăm, ánh lửa le lói dập dờn toát ra từ đống lửa đốt bằng những mảnh đồ nội thất bằng gỗ.

Thứ nướng trên ngọn lửa cũng không còn là thịt chuột nữa, thịt chuột đã bị hai người bọn họ ăn không sót lại chút nào, hiện tại chỉ có thể dùng thịt côn trùng mà Sở Vân Thăng cung cấp để lót dạ.

"Ngày mai ta phải đi." Sở Vân Thăng ăn xong một miếng thịt côn trùng, bỗng nhiên trầm ngâm cất tiếng, hắn và Edgar trước giờ cũng không nói bao nhiêu câu, chủ yếu vẫn là việc ai người nấy làm.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK