Nửa đêm.
Sở Vân Thăng tranh thủ lúc Đàm Ngưng ngủ say, cẩn thận lật qua lật lại những ghi chép trong sách cổ, không làm rõ được thân thể hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn thật sự không ngủ yên.
Đại địch trước mắt, ngày mai sẽ là ngày Thiên Đạo Nhân thần vực quy vị, tuy rằng trong tay nó hiện tại chỉ có sáu ứng viên, nhưng khó mà đảm bảo nó sẽ không cưỡng chế quy vị!
Đến lúc đó, nếu như vẫn mơ mơ hồ hồ đối với tình trạng biến đổi của bản thân thì sẽ là một chuyện vô cùng nguy hiểm, đối với một người luôn luôn cẩn thận chặt chẽ như Sở Vân Thăng là không thể chấp nhận.
Hắn lật qua hết mọi miêu tả có khả năng, không khả năng trong cảnh giới Một Nguyên Thiên, Hai Nguyên Thiên, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì!
"Không lẽ ta đã đột phá cảnh giới Ba Nguyên Thiên rồi!?"
Một ý nghĩ hoang đường chợt lóe lên trong đầu Sở Vân Thăng, hắn càng nghĩ càng kích động, kích động đến ngay cả bàn tay cũng bắt đầu run rẩy, không thể kiềm chế.
Cảnh giới Ba Nguyên Thiên, hắn còn sợ gì Băng sứ, còn sợ gì thần vực!?
Ép mình vào đường cùng, nói không chừng ngay cả trụ thông thiên trong thần vực mình cũng hủy cho nó xem!
Hắn liền vội vàng lật sách cổ tới phần Ba Nguyên Thiên, cẩn thận đọc lấy từng chữ từng ký hiệu.
Những cái nào đọc không hiểu, tạm thời bỏ qua; cái nào đọc hiểu được, tỉ mỉ suy ngẫm...
Gần như một đêm sắp hết, Sở Vân Thăng ngước cổ lên, hai mắt càng thêm mê mang.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nếu như coi cảnh giới Hai Nguyên Thiên là tiểu học, mà cảnh giới Ba Nguyên Thiên là trung học, vậy thì đột biến của thân thể hắn, tựa như là một "lớp dự bị" nằm xen giữa hai cấp.
Nói cách khác, không phải là Ba Nguyên Thiên, mà cũng không phải là Hai Nguyên Thiên!
Một tồn tại quỷ dị như thế, tựa như con đường tắt mưu lợi của nhân sĩ ma đạo trong những thần thoại võ hiệp.
Rõ ràng tính chất và dung lượng nguyên khí bản thể của hắn vẫn còn ngừng lại ở mức độ Hai Nguyên Thiên tầng thứ ba, nhưng kết cấu của thân thể, đã thoát khỏi ràng buộc của Hai Nguyên Thiên, bước một bước dài vào cánh cửa cảnh giới Ba Nguyên Thiên!
Tiền bối nói quả nhiên không sai, cái chuyện tu luyện này, không được phép mưu lợi đường tắt chút nào.
Sở Vân Thăng suy tư một đêm, xuất hiện loại hiện tượng kỳ lạ này, có thể không chỉ bởi nguyên nhân trực tiếp là hôm qua bị Minh hút lấy sức sống khiến cơ thể thoáng chút vượt quá giới hạn, mà rất có khả năng có liên quan đến cả chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng!
Hắn vẫn luôn xem chất nhầy thúc đẩy như bảo bối, cho nên vẫn luôn chú ý rất chặt chẽ. Hỏa tộc và Băng tộc chỉ khi nào bị thương mới đi tới Cự Phần lấy chất nhầy thúc đẩy, thời điểm khác cơ bản không hề xuất hiện, từ khía cạnh khác nó cũng đã nó rõ một chuyện, bình thường khi chúng nó tu luyện năng lực, cũng không hề lạm dụng loại chất nhầy đề cao này.
Trái lại bản thân mình, một lòng một dạ muốn đột phá, sử dụng một lượng lớn chất nhầy thúc đẩy của Trùng tộc, thậm chí không màng đến lời khuyên răn mà tiền bối lặp đi lặp lại nhiều lần.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy kinh hồn táng đảm, sợ rằng bản thân đã sớm tẩu hỏa nhập ma mà vẫn không hề hay biết!
Cái thế giới ngày hôm nay đối với Sở Vân Thăng hoàn toàn rất xa lạ, hắn tựa như một ông cụ lần đầu tiên tiến vào thành phố lớn, cái gì cũng không biết, hoàn toàn dựa vào suy đoán và nhu cầu của mình mà xông loạn.
Mượn chuyện chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng lần này tới nói, Sở Vân Thăng hắn ngoại trừ biết thứ này có thể tăng tốc tu luyện, tăng tốc khôi phục thương thế, còn những thuộc tính hay tác hại khác vẫn hoàn toàn không biết, vậy mà dám hấp thu vào trong cơ thể mình, quả thật là gan to bằng trời!
Bản thân mình có khi thiếu chút nữa đã biến thành côn trùng cũng nên? Sở Vân Thăng bị ý nghĩ này của mình dọa cho hoảng hồn.
Giờ nhìn lại cái bộ dạng này lại rất ư là giống.....
Sở Vân Thăng thấp thỏm bất an, đến lúc này mới phát hiện mình may mắn cỡ nào, đã trải qua nguy cơ chí mạng đến mức nào!
Khi hắn sử dụng một lượng lớn chất nhầy thúc đẩy để đẩy nhanh tốc độ tu luyện, cũng đã giống như một chiếc xe hơi rời khỏi đường cao tốc quốc lộ, lái vào một đường tắt nhỏ hẹp nhìn như có thể đi xuyên qua, nhưng không hề biết đó lại là một ngõ cụt có thể ngã nhào, căn bản không thể vượt qua.
Thực lực tạm thời đề cao chỉ là biểu hiện bên ngoài, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất nhiên sẽ tạo thành nguy cơ càng lâu càng nguy hiểm, cuối cùng có thể tan vỡ mất mạng.
Nhưng ngay lúc đó, Minh xuất hiện, thẳng thừng rút lấy gần như tất cả nguồn sức sống của hắn, nhất là những bộ phận có ẩn chứa tính chất của chất nhầy thúc đẩy, cũng chính là những phần mà Trùng tộc như Minh cần nhất, cho nên dễ dàng bị Minh quét dọn sạch sẽ, vô hình trung, vừa vặn giúp hắn dọn dẹp tai họa ngầm, do đó mở ra một con đường có thể thông với đường chính một lần nữa.
Một cách tu luyện an toàn theo kiểu "ma đạo", trong bất tri bất giác mà lại xui rủi hoàn thành như vậy, đương nhiên cái giá phải bỏ ra là vô cùng kinh khủng, cứ nhìn cái bộ dạng bây giờ của hắn là biết!
Sở Vân Thăng vốn định bụng khi mình rời đi sẽ "hảo tâm" thưởng cho Tào Chính Nghĩa một ít chất nhầy thúc đẩy nữa để trợ giúp lão một tay, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không dám lại có ý nghĩ này.
Bất quá so với hắn, lượng chất nhầy mà Tào Chính Nghĩa sử dụng lúc trước gần như không đáng kể, hẳn sẽ ảnh hưởng không lớn.
Đại khái tìm hiểu rõ ràng tiền căn hậu quả, Sở Vân Thăng nhìn qua Đàm Ngưng đang ngủ say trên giường, sự tình thế gian thường thường luôn quái đản như vậy.
Nếu như ban đầu mình không quyết định mạo hiểm đi cứu nàng, cũng sẽ không dốc hết can đảm để cho Minh hút lấy nguồn sức sống của mình để nó tăng tốc tiến hóa, như vậy hắn có lẽ vẫn không thể biết mình đã tẩu hỏa nhập ma, đi đến cận kề cái chết, không những không được Minh hút sạch tất cả "bom hẹn giờ" trong cơ thể, hắn thậm chí còn có thể sẽ tăng cường lượng chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng sử dụng, ngu ngơ đẩy nhanh cái chết của mình.
Nếu tính như vậy, đây rốt cuộc là mình cứu cô ấy hay là cô ấy cứu lấy mình?
Sở Vân Thăng cảm thấy vấn đề này thật không khác mấy với chuyện "quả trứng có trước hay con gà có trước", nói đi nói lại cũng khó mà rõ được.
Nhưng dù thế nào cũng có một việc chắc chắn, nếu như lúc trước không cứu, nàng đoán chừng đã chết, bản thân mình đại khái cũng chỉ còn có thể nhảy nhót thêm vài ngày mà thôi....
Đương nhiên, ngoại trừ tính nguy hiểm vô lường cùng với cái diện mạo như bộ xương khô như bây giờ, chỗ tốt của con đường "ma đạo" này cũng hết sức rõ ràng, nếu không làm sao luôn sẽ có người yêu thích đường ngang ngõ tắt chứ?
Trên mặt cảnh giới, hắn hiện tại vẫn chỉ ở mức Hai Nguyên Thiên tầng ba, nhưng trên mặt kết cấu thân thể, lại đã vượt qua trạng thái Hai Nguyên Thiên đỉnh cao.
Trạng thái kỳ lạ như vậy, khiến thực lực tổng thể của hắn cũng rõ ràng cao hơn cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng ba bình thường, có vài mặt thậm chí còn vượt qua tầng bốn, đạt tức mức độ của tầng năm!
Đây là điều rất khó tưởng tượng, cũng là thứ khiến cho "đường ngang ngõ tắt" vô cùng có sức hấp dẫn - vượt cấp!
Phương diện kích thích nhất cũng không chỉ như vậy, tham chiếu với hệ thống sách cổ, lại thêm phân tích của Sở Vân Thăng, hắn phát hiện chỉ cần cố gắng tu luyện ra một lượng lớn Dung Nguyên Thể tinh thuần nhất, từng chút từng chút bổ sung cho cái thân thể như bộ xương của mình, cho đến khi khôi phục lại đến một "giới hạn" bình thường ngược chiều khác, hắn liền có thể "dễ dàng" đột phá Ba Nguyên Thiên, một lần liền nhảy qua hai nấc cảnh giới tầng bốn tầng năm bình thường!
Đồng thời, bộ dạng như bộ xương này của hắn cũng có thể tái tạo hình dạng, khôi phục như bình thường....
Trước đây khi hắn xem TV, đọc tiểu thuyết, mặc dù biết cái gọi là "tà đạo" có đường tắt, nhưng không tự thân cảm nhận, không cảm giác được sức dụ dỗ trí mạng đó, hôm nay khi nó xảy ra trên người mình, hắn mới hiểu được sức hấp dẫn đó lớn tới mức nào!
Tu luyện tuần tự từng bước, tuy rằng ổn định vững chắc mà không mất an toàn, nhưng lại khô khan vô vị, quá trình lặp đi lặp lại máy móc dài đằng đẵng, đổi cách gọi khác chính là "dằn vặt".
Gian khổ trong đó Sở Vân Thăng tất nhiên hiểu rất rõ ràng, nếu không hắn cũng không phấn khởi lạm dụng chất nhầy thúc đẩy tới mức đó.
Mà "tà đạo" có thể khiến cho người ta lập tức cảm nhận được cảm giác và kích thích do tốc độ mang lại, vượt cấp chẳng qua chỉ là chuyện thường như cơm bữa mà thôi!
Đương nhiên, tuy rằng rất kích thích, rất có sức hấp đẫn, Sở Vân Thăng cũng không dám thử lại lần thứ hai, hắn trước nay luôn cẩn thận từng li từng tí, vụ chất nhầy thúc đẩy là do bị đám dị tộc buộc cho không còn cách nào khác mới phải bất đắc dĩ sa vào....
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngay lúc Sở Vân Thăng đang tính toán kế hoạch tu luyện và an bài cho tương lai, cùng với suy tính tìm cách rời khỏi khu vực Hoàng Sơn, bỗng nhiên nghe thấy từ hướng đông bắc truyền tới tiếng ầm vang như trời long đất lở!
"Cô ở yên trên giường đấy, không có lời của ta thì đừng có đi ra ngoài!" Sở Vân Thăng đưa tay giữ lấy Đàm Ngưng vừa bị đánh thức, nhíu mày nói. Âm thanh kia rất lớn, nhưng khoảng cách lại cực xa, không giống như là có quân địch áp sát ngoài thành.
"Cụ ơi, cụ ơi, xảy ra đại sự rồi!" Tào Chính Nghĩa vội vội vàng vàng vừa chạy từ ngoài tới vừa hô.
Tuy rằng thân phận chân thật của Sở Vân Thăng đã rõ rành rành, nhưng cái bộ dạng gầy khô như bộ xương đó của hắn càng ăn sâu vào lòng người hơn cái bộ dáng trẻ tuổi ban đầu, ngay cả Tào Chính Nghĩa cũng không đổi cách gọi.
"Hoảng cái gì! Xảy ra..." Sở Vân Thăng mở cửa phòng, vừa định răn bảo Tào Chính Nghĩa thì chợt thấy bầu trời bên ngoài đại điện từ từ sáng lên, vượt xa mức độ của ánh sáng yếu ớt trên bầu trời, rực sáng dị thường, lộng lẫy như ráng chiều tà.
"Núi, núi sập xuống rồi!" Tào Chính Nghĩa kinh hoàng lắp bắp.
"Ngọn núi nào sập?" Sở Vân Thăng nhíu mày hỏi lại.
"Chính là... thôi vẫn là ngài tự xem đi!" Tào Chính Nghĩa khoa tay múa chân, luống cuống lên không biết phải miêu tả thế nào, đành vội vàng nói.
Sở Vân Thăng theo Tào Chính Nghĩa chạy như bay đến quảng trường phía trước đại điện, ngẩng đầu nhìn lên, toàn bộ bầy trời bị bao phủ bởi từng luồng từng luồng ánh sáng tản ra từ ngọn núi chính Hoàng Sơn, tỏa sáng rạng rỡ giữa màn đêm u tối.
Những ngọn núi lơ lửng số lượng khổng lồ vốn trôi nổi trên bầu trời, dưới vầng sáng hùng mạnh này, bắt đầu sụp đổ từng chút từng chút một!
Toàn thể tan vỡ!
Bùn đất rơi xuống, lả tả dày đặc như mưa.
Âm thanh oành đùng vang vọng, chính là do những ngọn núi lơ lửng khổng lồ này rung động phát ra.
Sụp đổ, liên tục sụp đổ!
Toàn bộ khu vực Hoàng Sơn, hàng trăm ngọn núi lơ lửng đang ầm ầm tan rã sụp đổ....
Thanh thế khổng lồ, vô cùng đồ sộ!
"Nó đang tới đây! Nó đang tới đây!" Có Thiên Hành Giả thất thanh rống lên.
Một ngọn núi lơ lửng vô cùng to lớn đang dần tan rã, có thể là vì va chạm kịch liệt với ngọn núi lơ lửng khác, đang chậm rãi trôi về phía thành Liệt Hỏa.
Đoàn người thoáng chốc hỗn loạn, đây cũng không phải là mưa, nếu bị đập trúng, cho dù là Thiên Hành Giả, năng lực hơi kém nói không chừng cũng không thể chống cự lại được!
Một lượng lớn Ban Lan Điểu mất đi chỗ trú ngụ bay loạn bốn phía, khiến cho Sở Vân Thăng đang định sử dụng Thanh Giáp Trùng đẩy núi lơ lửng về cũng phải bỏ cái suy nghĩ này đi.
Tiếp đó ngọn núi lơ lửng thứ hai xuất hiện từ sau lưng, từng giây từng phút tiếp cận thành Liệt Hỏa! Chẳng mấy chốc lại có ngọn núi thứ ba....
Đây là phản kích của thần vực!
Sở Vân Thăng thoáng chốc liền hiểu.
Chỉ có nó mới có cái năng lực kinh khủng này!
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Sở Vân Thăng.
"Rút lui! Lui về phương hướng khu chất nhầy!" Sở Vân Thăng không chút do dự ra lệnh.
Đây vốn là một trong các dự tính của Sở Vân Thăng, nhưng bởi vì cân nhắc đến khả năng một khi thần vực hủy bỏ phong ấn, bên ngoài khu chất nhầy Hoàng Sơn lại có một khu nhất nhầy còn khổng lồ hơn nữa, có khả năng nuốt chửng lấy khu nhất nhầy Hoàng Sơn nhỏ hơn trong nháy mắt, cho nên vẫn luôn án binh bất động!
Minh mới vừa tiến hóa oai phong một cõi trong Hoàng Sơn này còn được, nhưng nếu bên ngoài có Mân mạnh mẽ hơn thì cũng chỉ có kết cục bị nuốt chửng mà thôi!
Nhưng so với "tai họa ngập đầu" bây giờ, chỉ có thể đến đó tránh né một chút, dù sao có Cự Phần tồn tại, có thể trực tiếp vô hiệu hóa những công kích tới từ bầu trời này, thậm chí đám Trường Xà Trùng còn có thể tiến hành phản kích đối không!
Tào Chính Nghĩa sững sờ, còn chưa kịp chạy đi, bỗng nhiên toàn bộ thành Liệt Hỏa đất rung núi chuyển, rung động kịch liệt tựa như đang có động đất.
Sở Vân Thăng vội vàng phóng người nhảy lên trên đỉnh đại điện, chỉ thấy toàn bộ thành Liệt Hỏa đang lung lay trồi lên, tựa như bị một cây gậy chọc lên, bao gồm cả bùn đất bên dưới, bị đẩy thẳng lên tới độ cao hơn trăm mét mới gian nan ngừng lại!
Nhà cửa sụp đổ, đoàn người hoảng loạn trong nội thành cũng ngã trái ngã phải!
Trên bầu trời màu sắc sặc sỡ, ánh sáng mông lung biến ảo khó lường, đần dần ngưng tụ thành một khuôn mặt khổng lồ bao trùm thiên địa....
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK