Chương 172: Chất dịch thúc đẩy sinh trưởng.
Sở Vân Thăng vốn định lại từ một đường ống khác của Cự Phần chui ra tìm kiếm Kim Giáp Trùng, không ngờ rằng ngay tại đây lại gặp được một con, hơn nữa còn là một con Kim Giáp Trùng vừa mới thành hình.
Điều kiện chủ yếu mà Phong Thú phù có thể phong ấn quái vật là quái vật đó ở vào trạng thái gần chết, cũng chính là khi mà hơi thở sinh mệnh yếu ớt nhất, nếu không thì không cách nào giam cầm nó được.
Chỉ là không biết con Kim Giáp Trùng mới thành hình này có tính là lúc yếu ớt nhất, có thể phong ấn được hay không? Hắn vất vả lắm mới tìm được một con Kim Giáp Trùng, nói thế nào thì cũng phải thử một lần, nếu như đáp án là không, nghĩ đến chuyện bên trong Cự Phần dùng vũ lực tấn công con Kim Giáp Trùng này, đánh nó thành gần chết, hậu quả đương nhiên có thể tưởng tượng, Sở Vân Thăng sẽ không mạo hiểm như vậy.
Hắn lặng lẽ móc Phong Thú phù ra, phù phong đã bị hắn động tay động chân, không hề có những ký tự lóe lên kia nữa, sau khi kích hoạt, chỉ tạo lên một luồng hào quang mờ bao trùm lấy con Kim Giáp Trùng vừa mới thành hình này.
Nhưng cái này dù sao cũng có dao động nguyên khí, thời gian không thể quá dài, nếu như để bị côn trùng phát hiện rồi vây công, vậy thì phiền phức lớn.
Thân thể Kim Giáp Trùng còn có một nửa vẫn còn đang ở trong túi thịt muốn giãy ra ngoài, lại đột nhiên bị Phong Thú phù của Sở Vân Thăng bao phủ lại, bất an giãy dụa thân thể to lớn, liều mạng chống cự lực hút từ phù thể.
Hoàn toàn khác với khi phong ấn quái vật gần chết, tuy rằng Phong Thú phù vẫn phát huy tác dụng, nói rõ hơi thở sinh mệnh của con Kim Giáp Trùng này là hơi yếu, nhưng lại tiêu hao lượng nguyên khí bản thể cực kỳ khổng lồ của Sở Vân Thăng, không đến hai ba giây, nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng đã kịch liệt tiêu hao hai phần ba, chỉ còn lại không đến một phần ba.
Hơn nữa loại tiêu hao này vẫn còn đang tiếp tục tăng tốc, nếu như trước khi một phần ba lượng nguyên khí bản thể còn sót lại tiêu hao sạch sẽ, mà vẫn không thể thành công giam cầm nó vào trong Phong Thú phù, vậy thì không chỉ có nghĩa là phong ấn thất bại, mà con Kim Giáp Trùng bị quấy rầy này rất nhanh sẽ gọi đến một lượng lớn côn trùng.
Một phương diện khác, khi đang phóng ra nguyên khí, với cảnh giới Hai Nguyên Thiên bây giờ của Sở Vân Thăng, không cách nào đồng thời sử dụng Nhiếp Nguyên phù để bổ sung nguyên khí được, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào một phần ba nguyên khí cuối cùng này, cố gắng thành công.
Kim Giáp Trùng và Sở Vân Thăng dường như tiến hành một cuộc thi kéo co giữa tính mạng và nguyên khí, Kim Giáp Trùng thua, chính là sinh mạng của nó đi đến hồi kết, Sở Vân Thăng thua, chính là nguyên khí tiêu hao không còn.
Một người một trùng, liều mạng đối kháng.
Mãi đến khi nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng mắt thấy sắp sửa thấu đáy, cái con Kim Giáp Trùng mới sinh này dần dần gục đầu xuống, thoi thóp không ra hơi, sinh mạng mới mẻ của nó dường như đã đi đến hồi kết.
Vèo!
Một tiếng vang nhỏ, Kim Giáp Trùng mới sinh bị phù thể hút ra từ trong túi chất nhầy, từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng ẩn vào trong phù thể của Phong Thú phù.
Lúc này việc lạ lại xảy ra, có lẽ bởi vì lần phong ấn này đã tiêu hao toàn bộ nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng, khiến cho lực phong ấn cực kỳ mạnh mẽ, sau khi Kim Giáp Trùng mới sinh bị phù lực hút ra, chất dịch trong hai cái ống một lớn một nhỏ bên trên túi thịt, theo phù lực, cũng bị hút ra hai dòng chất nhầy một đỏ một vàng, tiến vào trong Phong Thú phù, thậm chí sau khi phù lực biến mất, còn theo quán tính phun ra một đống chất nhầy lên trên chiến giáp của Sở Vân Thăng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, số chất nhầy bị hút thêm vào liền bị Phong Thú phù phong ấn trên thân thể Sở Vân Thăng bài xích ra ngoài, trực tiếp tiến vào trong cơ thể hắn, một cảm giác như lửa đốt nhanh chóng lan tràn khắp mọi nơi trên cơ thể Sở Vân Thăng!
Sở Vân Thăng kinh hãi, không biết có phải lại trúng độc tố gì đó của côn trùng hay không? Hắn cũng không quan tâm đến cảm giác vô lực do tiêu hao hết sạch nguyên khí bản thể, vội vã lui về phía sau, định bụng nhanh chóng thoát khỏi đường ống.
Lúc này, Cự Phần bỗng xôn xao một hồi, từ bên trong khoang thể trống không bay tới một đường ống to lớn, nối vào vị trí đường ống mà Sở Vân Thăng vừa tiến vào. Một dòng chất nhầy đặc sệt màu đỏ như máu cuồn cuộn tuôn ra, đuổi sát theo sau Sở Vân Thăng đang vội vã rút lui.
Phốc!
Sở Vân Thăng và hổ con gần như là bị chất nhầy đánh bay ra ngoài, xuất hiện tại chỗ hố bom ban đầu, đặt chân còn chưa vững thì đã nghe được tiếng rít gào của lũ Xích Giáp Trùng ở phía sau, càng ngày càng gần.
Nhất định đã bị phát hiện!
Nguyên khí trong cơ thể Sở Vân Thăng đã hoàn toàn cạn sạch, không dám ngừng lại chút nào, lập tức co giò chạy bạt mạng, tốc độ của hắn và hổ con cực nhanh, bờ bắc chằng chịt hố bom, côn trùng cũng không cần mạng đuổi theo, vòng trái vòng phải vài vòng, không thấy được bóng dáng Sở Vân Thăng, liền lục tục lui lại.
Sở Vân Thăng hãi hùng khiếp vía, tại trong một cái hố sâu tầm hai người, vội vã móc Khu Độc phù, trừ khử độc tố, nếu để cho độc tố lan tràn thì có thể sẽ lại xuất hiện tình huống yếu ớt vô lực như lúc ban đầu.
Ở cái nơi nguy hiểm trùng trùng, lúc nào cũng có thể nhảy ra một con Tử Viêm Ma Trùng như bờ bắc này, sơ ý một chút liền có thể phải trả giá bằng mạng sống.
Kỳ lạ là, dưới tác dụng của Khu Độc phù, độc tố đúng là được thanh trừ đi ra một ít, cảm giác như lửa đốt cũng không còn, nhưng Sở Vân Thăng luôn cảm thấy như có chỗ nào khác thường.
Có điều thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, còn phải nhanh chóng bổ sung nguyên khí bản thể, tẩm bổ một chút cho con Kim Giáp Trùng vừa phong ấn thành công, rồi đi tìm con Tử Viêm Ma Trùng kia.
Sở Vân Thăng luôn luôn "keo kiệt", trong khi đang dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung nguyên khí, không có việc gì làm thường thường đều dựa theo pháp quyết tu luyện Dung Nguyên Thể tầng hai, phối hợp bổ sung nguyên khí.
Đột nhiên, Sở Vân Thăng phát hiện tốc độ tu luyện Dung Nguyên Thể, trong mấy giây đầu tiên bỗng nhanh hơn một chút, mặc dù chỉ là mấy giây, hơn nữa chỉ là một chút ít, nhưng hắn cảm giác được hết sức rõ ràng, hắn đã quá quen thuộc với cái loại tốc độ xây dựng Dung Nguyên Thể cố định không bao giờ thay đổi này rồi, chỉ cần có chút dao động hắn cũng hết sức mẫn cảm.
Mấy giây qua đi, tốc độ tu luyện Dung Nguyên Thể lại trở lại mức ban đầu, dường như chỉ thoáng đột biến, rồi liền biến mất không thấy.
Mà đồng thời với nó, cái cảm giác khác thường do độc tố mang lại, cũng biến mất không còn tăm tích, không cảm thấy gì nữa.
Sở Vân Thăng thầm giật mình, cẩn thận nhớ lại lúc vừa rồi, ngoại trừ hai dòng chất nhầy một đỏ một vàng do Phong Thú phù hút thêm vào, cũng không còn chỗ đặc biệt nào khác.
Chẳng lẽ là do tác dụng của hai dòng chất nhầy có chứa độc tố đó?
Con Kim Giáp Trùng chính là được cắm hai cái ống này, sau đó mới được "sinh" ra ngoài, chứng tỏ trong đó có một loại có năng lực thúc đẩy côn trùng sinh trưởng lên cấp bậc cao hơn.
Sở Vân Thăng nhớ cuối cùng còn có một chút phun lên trên chiến giáp của mình, tuy rằng không biết đó là tác dụng của chất nhầy màu đỏ hay là màu vàng, đều lau hết tất cả, bỏ vào trong bình nước khoáng lấy từ trong Vật Nạp phù ra.
Cái thứ mơ mơ hồ hồ loại này, Sở Vân Thăng không muốn gây thêm rắc rối, thôi thì cứ chờ sau khi đối phó với Tử Viêm Ma Trùng, trở lại Kim Lăng rồi từ từ nghiên cứu.
Việc cấp bách bây giờ là giải quyết con Kim Giáp Trùng này, lẻn vào trong nội bộ đàn côn trùng.
Sở Vân Thăng có kinh nghiệm phong ấn con Kim Giáp Trùng ở tuyến phòng ngự khu nam lần trước, con Kim Giáp Trùng mới sinh này sau khi giam cầm vào trong phù thể, hắn liền lập tức cắt đứt liên hệ giữa nguyên khí bản thể của mình và Phong Thú phù, bằng không với cái tốc độ tiêu hao nguyên khí để tẩm bổ kinh khủng cỡ này, đoán chừng chắc mình sẽ gục luôn tại bên trong đường ống của Cự Phần.
Đến khi hắn đã bổ sung nguyên khí bản thể hoàn tất, mới dám truyền nguyên khí bản thể vào trong Phong Thú phù, bởi vì sốt ruột, Sở Vân Thăng cũng không thèm quan tâm xem nó có chịu nổi hay có bị tổn hại gì đến kết cấu hay không.
Dù sao cũng chỉ chuẩn bị sử dụng một lần, chỉ cần không nổ ngay tại chỗ, liền cứ cố hết sức truyền nguyên khí tẩm bổ nó.
Sau khi tiêu hao hết tất cả nguyên khí bản thể, Kim Giáp Trùng đã có thể thả ra ngoài, Sở Vân Thăng lập tức làm theo cách khi nổ Phần, tại chỗ khe hở trên giáp xác Kim Giáp Trùng, móc sạch máu thịt của nó cho đến lúc có đủ không gian cho hắn và hổ con ẩn thân.
Cái con Kim Giáp Trùng mới sinh này vốn đã suy yếu, thời gian tẩm bổ lại quá ngắn, lại thêm Sở Vân Thăng hủy hoại như vậy, liền trở nên lung lay muốn đổ, nếu không phải bị phong ấn lệnh nghiêm khắc áp chế, có lẽ nó đã sớm rít gào thê thảm rồi.
Cũng may Sở Vân Thăng đã ngừng lại, tiếp đó chỉ cần khống chế nó, lợi dụng năng lực độn thổ của Kim Giáp Trùng, khoét cái hố to này ra gấp ba lần có thừa, bố trí ra chiến trường để săn bắt Tử Viêm Ma Trùng.
Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Sở Vân Thăng cùng hổ con chui vào trong khe hở giáp xác của Kim Giáp Trùng, nghênh ngang quay trở lại trong đàn côn trùng, tiếp theo việc có mau chóng tìm được Tử Viêm Ma Trùng hay không thì phải xem bản lĩnh của hổ con rồi.
Khi bước lên chất nhầy, Sở Vân Thăng rõ ràng cảm giác được lực kêu gọi của "Mân" đã yếu đi rất nhiều, lần nữa chứng minh khả năng nó bị thương là sự thật.
Sở Vân Thăng cẩn thận khống chế Kim Giáp Trùng, xuyên qua xuyên lại giữa đàn Xích Giáp Trùng bận rộn, theo phương hướng mà hổ con cảm giác được, từng bước tìm kiếm.
Mãi đến một giờ sau, Sở Vân Thăng khẩn trương cao độ đã có đôi chút mệt mỏi, rốt cuộc đã gặp được con Tử Viêm Ma Trùng oai phong lẫm liệt kia bên cạnh một Cự Phần.
Khác với lũ Xích Giáp Trùng bận rộn, nó cao ngạo đứng tại đó, râu lửa múa may, không có một con côn trùng nào dám lại gần nó, tất cả chủ động né ra tạo thành một "khu vô trùng", tựa như thể hiện ra địa vị và sức mạnh của nó, như một vị vương giả.
Lúc này, trên Cự Phần bên cạnh rơi xuống một con Nhuyễn Trùng, còn chưa chạm vào nó đã bị đôi xúc tu hừng hực ngọn lửa tím đốt thành tro tàn.
Sở Vân Thăng hít một hơi, chuẩn bị sẵn sàng, khống chế Kim Giáp Trùng của mình chậm rãi tới gần nó, sau đó nhanh chóng để Kim Giáp Trùng phun vòi lửa về hướng nó.
Đây là khiêu khích, trắng trợn khiêu khích!
Tử Viêm Ma Trùng tuyệt đối sẽ không cho tha thứ cho khiêu khích như vậy!
Sở Vân Thăng đã từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi đi theo ý thức của Kim Giáp Trùng tiến vào thế giới của bọn nó, đó hoàn toàn là một thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, chuyện cắn nuốt lẫn nhau là điều hết sức bình thường.
Nó tuyệt đối sẽ không cho phép một con Kim Giáp Trùng khiêu khích chính mình.
Đương nhiên, Sở Vân Thăng cũng sẽ không chờ đợi chứng thực phản ứng của nó, mục đích của hắn là dẫn Tử Viêm Ma Trùng ra khỏi đàn côn trùng, thuận tiện cho bản thân ra tay.
Vừa mới phun vòi lửa ra, Sở Vân Thăng liền khống chế Kim Giáp Trùng chui xuống dưới đất, sau đó ở một chỗ cách khá xa ló ra nửa người, để Sở Vân Thăng và hổ con có thể đổi hơi.
Lúc này Kim Giáp Trùng thể hiện ra ưu thế của mình, Tử Viêm Ma Trùng chỉ có thể căn cứ vào dao động năng lượng tìm kiếm vị trí đại khái của nó, nhưng có nguyên khí bản thể của Sở Vân Thăng quấy nhiễu, khả năng định vị của nó dường như cũng không chuẩn xác lắm.
Nhìn thấy con Kim Giáp Trùng của Sở Vân Thăng ở chỗ không xa ló đầu ra, Tử Viêm Ma Trùng bị xúc phạm tôn nghiêm như một cơn lốc lập tức lao tới, Sở Vân Thăng vội vã chui lại xuống đất.
Tử Viêm Ma Trùng cũng có một loại khống chế tinh thần nào đó với côn trùng tương tự như "Mân", chỉ có điều so với lệnh phong ấn của Sở Vân Thăng mà nói, hầu như yếu ớt có thể bỏ qua, dù sao nó cũng không phải là "Mân".
Trò chơi mèo vờn chuột bỗng diễn ra trong đàn côn trùng ở bờ bắc, bản thân Sở Vân Thăng dường như biến thành một con chuột chui tới chui lui ra khỏi mặt đất, mà Tử Viêm Ma Trùng là cái búa đập chuột, hoặc trái hoặc phải, không có chút quy luật nào, nhưng phương hướng đại khái chính là cái hố lớn mà Sở Vân Thăng đã móc ra kia.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK