Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 86: Thế giới Sa Bà.*


Vị trí của bọn họ cách Sở Vân Thăng không xa lắm, vụ nổ mãnh liệt quét ngang qua đây, trong nháy mắt đã phá nát kính cửa sổ trước mặt Sở Vân Thăng, những tòa nhà thổ cư tường gạch này vốn cũng không quá kiên cố, lắc lư hai cái, liền ầm ầm sập xuống.

Sở Vân Thăng vốn đã sức cùng lực kiệt, người bị thương nặng, thậm chí đến ý thức cũng bắt đầu mơ mơ hồ hồ, ngay khi vụ nổ xảy ra liền bị luồng sóng xung kích thổi bay, sau đó tòa nhà sập xuống, lấp luôn hắn xuống bên dưới!

Khi đó, Sở Vân Thăng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên đầu, trên lưng, ngực đều đau đớn dữ dội, sau đó thì cái gì cũng không biết.

Trong một mảnh phế tích.

Không biết qua bao lâu.

Sở Vân Thăng trong giây phút bàng hoàng như được gặp lại người mẹ hiền từ của mình, đang ở trong phòng bếp làm món ăn mà mình thích nhất, cha thì đang ngồi trên sa lon xem chương trình ti vi nhàm chán, đây là cảnh tượng mà hắn thường gặp khi về nhà, không hề thay đổi chút gì, ngay cả câu nói của cha cũng giống ngày thường: Đã về rồi à, đói bụng không, mẹ con hầm canh cho con rồi, rửa tay đi rồi ăn một chút.

Mũi hắn cay cay, nỗi nhớ nhung đau khổ trong nháy mắt trào lên, tiến lên từ sau lung ôm chầm lấy mẹ, từ khi quái vật xuất hiện tới nay, những khủng hoảng, cảm giác cô độc không thể tin tưởng ai, nỗi nhớ nhung đã ăn sâu vào trong linh hồn hắn,... Hắn như có rất nhiều điều muốn nói, muốn giãi bày hết với bà.

Thế nhưng lời đến khóe miệng, lại chỉ có thể nghẹn ngào thốt lên: "Mẹ.... Con rất nhớ người!"

Ngay khi hắn đang cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của mẹ, cảnh tượng trước mắt bỗng biến đổi, một chiếc xe chở đất đầy ắp xuất hiện, kèm theo là một tiếng thắng xe chói tai, tiếng va chạm...

Xuất hiện lần nữa trước mắt hắn đã không còn là cha mẹ có thể cất tiếng gọi "con trai" nữa, mà là hai xác chết lạnh như băng, mà một chính mình thì đang quỳ trên mặt đất, khóc gào đau đớn xé lòng: "Cha! Mẹ!..."

Một khắc này, hắn đau đớn thấu tim, ruột gan như đứt ra từng khúc!

Sở Vân Thăng hét lên một tiếng sợ hãi rồi tỉnh lại, cảnh trong giấc mơ bể nát..

Trước mắt là một mảnh tối tăm, lạnh lẽo.

Bốn phía yên ắng như địa phủ.

Ta chết rồi sao? Sở Vân Thăng trong đầu đầu tiên là nảy ra ý nghĩ này.

Có điều rất nhanh thì hắn đã bị cơn đau đớn từ chân trái kéo về với hiện thực.

"Nhớ rồi, nhà bị sập, ta bị vùi xuống." Từng màn trước khi hôn mê lướt qua trước mắt hắn.

Sở Vân Thăng thử đẩy một mảnh vỡ đè trên người mình, lại phát hiện ra ngực đau đớn, khi vận chuyển nguyên khí thì lại càng đau đớn hơn. Thử vài lần, rốt cuộc cũng không được.

Hắn lục lọi khắp người, may là kiếm Thiên Ích vẫn còn, cầm kiếm Thiên Ích sắc bén chém sắt như chém bùn, phá vỡ những mảnh vỡ này cũng không mấy tốn sức.

Chịu đựng đau nhức, Sở Vân Thăng phá vỡ từng khối mảnh vỡ, kéo cái chân trái sắp chết lặng của hắn ra.

Một chút ánh sáng yếu ớt chiếu xuống từ trong khe hở bức tường đổ nát, Sở Vân Thăng đoán có lẽ bây giờ đại khái là thời gian ban ngày ở thời đại Mặt Trời.

Sở Vân Thăng leo ra khỏi đống đổ nát, kiểm tra sơ qua tình hình thân thể mình: Vỡ đầu, vẫn còn chảy máu; Ngực dường như bị thương nghiêm trọng, có khoảng mấy cây xương sườn đã gãy; chân trái mất cảm giác, không biết có bị gãy hay không.

Lục Giáp phù cũng đã hoàn toàn bị phá hỏng, bằng không hắn cũng không đến nỗi bị mấy mảnh vỡ đè ra thành thế này.

Cũng may là vẫn còn sống, Sở Vân Thăng tự an ủi mình.

Hắn lấy thuốc men và dụng cụ y tế lấy được từ bệnh viện từ trong Vật Nạp phù ra, qua quýt băng bó qua những chỗ bị chảy máu, hắn không biết nguyên khí của mình có thể kháng viêm hay không, cứ uống vài viên thuốc tiêu viêm cho chắc, trong cái thời đại này nếu mà nhiễm trùng cảm cúm gì đấy, không có bệnh viện, cũng không có bác sĩ, vậy thì cứ chờ chết đi.

Xung quanh rất yên tĩnh, côn trùng tựa như đều đã biến mất, Sở Vân Thăng không biết mình đã hôn mê bao lâu, bụng đói như muốn dính vào lưng rồi.

Sở Vân Thăng dựa lưng lên một tảng xi măng, ăn qua loa chút gì đó.

Thức ăn được tiêu hóa, cơ thể Sở Vân Thăng cũng dần dần khôi phục một chút nhiệt độ, ánh mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, nhờ một chút ánh sáng yếu ớt trên bầu trời, đập vào mắt hắn toàn là xác chết!

Ngón tay hắn hơi run rẩy, điếu thuốc vừa châm cũng rơi trên mặt đát, kéo theo cái chân trái không có chút cảm giác, chật vật té ngã hai ba cái mới leo được lên đến đỉnh đống đổ nát, dõi mắt nhìn quanh, hắn thoáng cái đã ngây dại!

Xác chết, tất cả đều là xác chết, mênh mông bát ngát!

Tĩnh mịch như chết, tựa như một thế giới chết!

Dường như toàn bộ thế giới đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình hắn, cô độc ngồi trên những mảnh vỡ trên đỉnh đống đổ nát.

Cánh tay Sở Vân Thăng không nhịn được run rẩy, cả người như rơi vào trong hầm băng, toàn thân lạnh toát.

Một sự khủng hoảng không tên không ức chết được bao phủ tận sâu trong tâm hồn hắn.

"Nhất định còn có người sống, Kim Lăng chắc chắc còn có người sống, không thể có chuyện tất cả đều chết hết, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

Sở Vân Thăng một lần lại một lần tự thì thào với mình.

Phảng phất như muốn cưỡng ép bản thân phải tin tưởng.

Hắn tìm từ trong đống đổ nát ra một món đồ gỗ, dùng kiếm Thiên Ích vót thành hình một cái nạng, kẹp vào nách trái, nghiêng nghiêng ngả ngả bước qua từng bộ thi thể, trong lòng mang theo chút hy vọng, gian nan tiến về phương hướng thành phố Kim Lăng.

Trong đầu hắn không ngừng lóe lên ý nghĩ rằng cả thế giới đều đã bị hủy diệt, hắn liều mạng khống chế bản thân không suy nghĩ về nó, hắn không ngừng lẩm nhẩm pháp quyết tu luyện nguyên khí, vừa đi vừa hấp thu nguyên khí thiên địa.

Sau khi đi được một đoạn, Sở Vân Thăng lại vắt óc tìm trong sách cổ vài đoạn pháp quyết dùng để chữa thương, cũng không quan tâm chúng có tác dụng hay không, cứ dựa vào đó mà vận hành nguyên khí.

Sau khi nguyên khí tiến vào trong cơ thể, rất nhanh sẽ tan biến vào trong Dung Nguyên Thể đã được cải tạo, biến thành nguyên khí bản thể, tiếp đó những nguyên khí bản thể này tạm thời ngừng quá trình cải tạo Dung Nguyên Thể lại, đổi thành chầm chậm chữa trị cho những bộ phận bị thương của hắn.

Sở Vân Thăng không biết những nguyên khí này làm thế nào để chữa trị cho những bắt thịt đã bị vỡ nát, xương gãy, dây thần kinh đứt đoạn..., hắn chỉ có thể cảm giác đi sự đau đớn đang dần dần giảm đi, tri giác từng chút từng chút được khôi phục lại.

Cứ như vậy, hắn khập khễnh bước đi ở nơi trước kia từng là đường cao tốc, bầu trời hỗn loạn, không có một chút sức sống nào.
Bonus

Càng tiến về phía trước, xác chết càng nhiều, đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ con, chất đầy trên đường, máu của họ nhuộm đỏ cả mặt đất, đọng lại thành những bãi máu đông đỏ sậm, bước chân Sở Vân Thăng sớm đã dính đầy những vết máu rợn người này rồi.

Về sau hắn gần như không thể nào tránh qua được những xác chết dày đặc này nữa, chỉ có thể đạp lên chúng mà tiến tới, trong lòng cứ nảy lên từng hồi.

Sở Vân Thăng không cách nào ước đoán được có bao nhiêu người chết, phảng phất như tất cả những người trốn ra từ Thân Thành đều chết tại nơi này! Hắn càng đi càng lạnh lòng, càng đi càng kinh hoảng, như thể đang đi trên địa ngục chất đầy thi thể, vắng vẻ, tĩnh mịch, u ám, thậm chí ngay cả côn trùng cũng không thấy một con nào còn sống!

Như thể tất cả đều đã chết! Đến một con vật còn sống cũng không có! Vĩnh viễn cũng không thể đến được tận cùng!

Hắn cảm giác mình sắp sụp đổ rồi, đứng trên đống xác chết, yết hầu hắn giật giật, rốt cuộc không nhịn được, hét lên: "Còn ai sống sót không? Còn ai sống sót không? Còn ai sống sót không?..."

Không có ai trả lời hắn, vẫn là sự tĩnh lặng như chết.

Chết hết rồi? Toàn bộ đã chết sạch? Đến cả một tiếng rên rỉ cũng không có?

Hắn không tin không còn ai sống sót, không bỏ cuộc vừa đi vừa hét: Còn ai sống sót không? Còn ai sống sót không?..

Từng đống từng đống xác chết, lạnh băng mà tĩnh mịch, tựa như những kẻ đứng xem lạnh lùng im lặng, mặc cho hắn gào thét.

"Còn ai sống sót không?...."

Thanh âm của Sở Vân Thăng trở nên càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng tuyệt vọng.

Rốt cuộc có một chút tiếng động yếu ớt, truyền đến từ trong một chiếc xe chất đầy xác chết trên một con dốc không xa.

Trái tim Sở Vân Thăng đập loạn, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, còn có người sống, còn có người sống!

Hắn vội vã ném cái nạng đi, dùng chút tốc độ nhanh nhất leo lên đó, đây là một chiếc xe con bình thường, trên mui xe chất đầy những xác chết đứt lìa không hoàn chỉnh, tiếng động truyền từ trong xe ra.

Sở Vân Thăng kích động đẩy những xác chết ra, lộ ra cái trần xe có một lỗ thủng lớn, lại dùng sức mở cửa xe, trên trong tràn ngập mùi vị chất nhầy ăn mòn.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một người phụ nữ, lưng hướng lên trên, nằm sấp xuống khoảng trống giữa hàng ghế sau và hàng ghế trước, hai chân cắm sâu vào trong khe hở ở bên cạnh chỗ ngồi, hai tay đưa vào bên dưới chỗ ngồi, đã bị kéo cho biến dạng, thậm chí ngón tay đã hoàn toàn bị vặn lật ngược lại, khớp xương hẳn đều đã gãy nát, chỉ có ngón tay dính chặt vào trong da thịt không chịu rời ra.

Lưng của nàng bị chân đao côn trùng đâm xuyên một lỗ lớn, đầy cũng bị toác một bên, nhưng vẫn liều chết sấp tại nơi này, như là đang che chở cho một thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng.

Tiếng động lúc nãy chính là truyền tới từ dưới thân thể nàng, Sở Vân Thăng như hiểu được gì đó, vội vã kéo xác chết của người phụ nữ ra, thế nhưng bởi vì nàng kẹt quá sâu quá chắc, căn bản không thể nào kéo ra được.

Trong lúc nóng ruột, Sở Vân Thăng dùng kiếm Thiên Ích cắt cả xe cả chân ra, lúc này mới có thể lật thi thể của nàng lên.

Thứ nàng gắt gao bảo vệ dưới người, là một cô bé chừng bốn năm tuổi, bện tóc, mặc một chiếc áo bông màu xanh lam, trong lòng ôm một con búp bê vải, sắc mặt trắng bệch, không có chút máu, trên bụng bị đâm xuyên qua một lỗ, đã chết từ lâu.

Nơi phát ra tiếng động, chính là con búp bê vải dính đầy máu kia.

Sở Vân Thăng bần thần ngồi bệt xuống đất, dựa vào cửa xe, ngực phập phồng không ngừng.

Đột nhiên, cả vùng đất đều run rẩy, như đang gặp phải động đất, đất rung núi chuyển!

"Là con Kim Giáp Trùng kia, hay là thứ quái vật gì khác?"

Sở Vân Thăng lạnh lùng nở nụ cười: Đến đây đi, lũ súc sinh chúng mày đều đến đây cả đi! Đều chết hết cả rồi, chết sạch cả rồi, ông cũng không muốn sống nữa!

Ầm... Ầm... Ầm!

Từng đợt rung động mãnh liệt không ngừng truyền đến từ phương xa, ngay cả chiếc xe con sau lưng hắn cũng lắc lư một cách rõ ràng, Sở Vân Thăng dựa vào thân xe đứng thẳng người lên.

Dưới bầu trời u ám, hắn đã thấy được một thứ có thể phá hủy tất cả mọi thứ.

Xa xa phía chân trời, xuất hiện một con quái vật chân dài lớn đến không các nào hình dung, mỗi một chân đều có chiều cao chừng hơn tòa nhà ba mươi tầng, thân thể khổng lồ, hành động vô cùng chậm rãi.

Mỗi một lần chân nó rơi xuống trên mặt đất, đều khiến cho đại địa run rẩy!

Quái vật chân dài xuất hiện từ đằng xa, rồi cũng biến mất ở đằng xa, căn bản không hề chú ý tới con sâu cái kiến như Sở Vân Thăng.

Sở Vân Thăng lòng như tro tàn: Cái thế giới này có lẽ đã xong đời rồi!

Hắn lặng lẽ lấy con búp bê vải từng một thời xinh xắn từ trong xe ra, ngồi trên đỉnh dốc, nhìn xuống những thi thể mênh mông bát ngát bên dưới, móc ra từ trong Vật Nạp phù hai viên pin mới, đổi pin lại cho búp bê vải.

Lúc này, tựa như gió nổi lên.

Gió từ bốn phương tám hướng vọt tới, bốc lên cái áo choàng màu xám tro của hắn, tung bay phất phới.

Sở Vân Thăng bấm một cái nút trên búp bê, một giọng trẻ con non nớt phiêu đãng quanh bầu trời của cái thế giới Sa Bà khắp nơi là xác chết này: "Chú đom đóm, chú đom đóm, bay chậm chậm ... những đứa trẻ sợ bóng tối hãy yên tâm ngủ đi ... sinh mạng ngắn ngủi, vẫn nỗ lực thắp lên ánh sáng ... khiến cho thế giới tối tăm trở nên đầy hy vọng... trái tim tôi, trái tim tôi, vẫn đang theo đuổi..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK