Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 254: Lâm chiến đột phá.


Sở Vân Thăng khi vừa theo người áo choàng bước chân vào khu chất nhầy liền chủ động liên lạc với Mân non bị phong ấn, lệnh cho nó khống chế tòa Cự Phần nơi nó ở giấu nó đi, phòng khi vây đánh người áo choàng làm ngộ thương thể con non yếu ớt như nó.

Mân non dù sao cũng chưa trưởng thành, phạm vi có thể khống chế không ra được nửa bước ngoài cơ thể Cự Phần, bởi vậy nên đối với đại quân côn trùng bên ngoài, vô luận là Sở Vân Thăng hay là Cự Phần thực tế đều không thể khống chế được, bằng không ban đầu khi Sở Vân Thăng bắt Mân non, căn bản sẽ không có chút cơ hội nào, chỉ có thể chạy chết mà thôi.

Nhưng không có biện pháp trực tiếp khống chế, không có nghĩa là không có biện pháp gián tiếp khống chế côn trùng, môi giới chính là Cự Phần.

Cự Phần có năng lực phát ra tin tức kêu gọi đại quân côn trùng đến bảo vệ và hỗ trợ, Sở Vân Thăng đã tự mình cảm nhận qua không chỉ một lần, mà Cự Phần đồng thời lại bị Mân non khống chế, thông qua trung gian là Cự Phần, Sở Vân Thăng có thể thông qua khống chế Mân non triệu tập đại quân côn trùng.

Có điều, vì công năng hạn chế của Cự Phần, loại khống chế qua trung gian này chỉ có thể kêu gọi đại quân côn trùng đến tòa Cự Phần chỗ Mân non này, tiến hành trợ chiến bảo vệ, không cách nào khống chế côn trùng đi tấn công kẻ địch bên ngoài.

Đây cũng là nguyên nhân duy nhất buộc Sở Vân Thăng phải dẫn dụ người áo choàng tiến vào tòa Cự Phần chỗ Mân. Nếu không, hắn thà đặt chiến trường ở trong hai tòa Cự Phần khác, cũng không muốn phải chém giết ở trong hang ổ mà bản thân khổ cực xây dựng nên.

Người áo choàng, dù cho bị thương, thì Sở Vân Thăng vẫn không dám coi thường sức chiến đấu của nó.

Huống chi, trong tay nó vẫn còn cầm vũ khí của thần vực, uy lực và tác dụng thế nào hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng nếu như có thể giết chết nó ở đây, vả lại không khiến Mân non bị tổn thương, dù cho là trả giá nguyên cả một tòa Cự Phần, Sở Vân Thăng đều có thể miễn cưỡng chịu được. Vạn bất đắc dĩ thì đổi "nhà" cho Mân non mà thôi, bên ngoài dù sao cũng vẫn còn hai tòa Cự Phần khác làm dự phòng.

Đương nhiên đây là dự tính xấu nhất, trên thực tế hắn cũng tiếc hang ổ mà mình đã bỏ bao công sức sắp xếp bị hủy cái rụp. Huống hồ tòa Cự Phần này chính là tòa lớn nhất hoàn thiện nhất trong ba tòa Cự Phần. Mân non nếu phải đổi "nhà", tốc độ trưởng thành và sản lượng chất nhầy sẽ giảm xuống rất nhiều, cực kỳ bất lợi cho trạng thái gấp gáp muốn thoát khỏi thần vực của Sở Vân Thăng trước mắt.

Cho nên, dưới sự khống chế của hắn, Sở Vân Thăng không ngừng thông qua Mân non, giục Cự Phần không ngừng triệu tập vô số kể côn trùng cuồn cuộn tràn đến tòa Cự Phần này.

Bò trên trời, bay dưới đất, chui trong lòng đất; Thanh Giáp Trùng, Xích Giáp Trùng, Kim Giáp Trùng, chỉ cần là côn trùng, Sở Vân Thăng đều cho gọi toàn bộ. Mục đích chỉ có một, đó chính là muốn người áo choàng phải tiêu hao lượng thể lực lớn nhất trên những con côn trùng này, để chính hắn phát động đòn kết liễu cuối cùng.

Nhưng mà, mọi chuyện cũng không đơn giản như Sở Vân Thăng tưởng tượng, chỉ dựa vào côn trùng chất đống lên cũng chưa chắc đã có thể khóa chặt được người áo choàng.

Côn trùng sau khi tiến vào nội bộ Cự Phần, liền trực tiếp bị Mân non khống chế, dưới sự điều khiển từ xa của Sở Vân Thăng, tiến hành bao vây có hệ thống tên áo choàng đang xông bừa về bốn phía, cố gắng muốn đột phá vòng vây.

Nhưng người áo choàng đích xác rất lợi hại, mỗi khi nó chém ra một đao rực lửa, liền có thể đoạt lấy tính mạng của mấy con Xích Giáp Trùng, cũng chỉ có Kim Giáp Trùng mới có thể ngăn cản một chút trước mặt nó.

Càng khiến cho Sở Vân Thăng đau đầu là, quanh thân nó dường như có thêm một tầng phòng hộ khác với tên áo choàng lần trước. Xích Giáp Trùng cấp thấp hầu như không thể nào phá xuyên qua để tiếp cận.

Sở Vân Thăng đứng phía trên khoang thể Cự Phần, vừa cấp tốc hấp thu số chất nhầy thúc đẩy mà Cự Phần mấy ngày nay sản xuất ra, vừa khẩn trương nhìn tên áo choàng lúc thì bị đàn trùng bao phủ,lúc thì chặt chém lao ra từ trong đống côn trùng.

Bức tường thịt của khoang thể Cự Phần đã bị Sở Vân Thăng ra lệnh cho Thanh Giáp Trùng và các đường ống của Cự Phần phủ thêm một lớp dày, tên áo choàng nhiều lần thi triển ra bản lĩnh "hóa lửa" và "tàng hình", cố gắng phá tường lao ra như Sở Vân Thăng lúc trước.

Nhưng mỗi lần đều bị Sở Vân Thăng vốn đang khóa chặt lấy dao động nguyên khí của nó chộp được, khống chế đường ống xúc tu không chỗ nào không có cuốn chặt lấy nó, kéo về dưới đáy Cự Phần.

Đây chính là nơi duy nhất mà Sở Vân Thăng có ưu thế cực lớn, có thể khắc chế chủng tộc tên áo choàng này. Vô luận chúng nó biến hóa như thế nào, cũng đều bị Sở Vân Thăng vốn cực kỳ nhạy cảm với dao động nguyên khí nhanh chóng phát hiện vị trí. Đối với Sở Vân Thăng mà nói, chúng nó gần như không chỗ che giấu.

Âm thanh chém giết gần như tràn ngập khắp cả Cự Phần, liên miên không ngừng, hỗn loạn muôn phần. Càng về sau, côn trùng tràn vào quả thật đã quá nhiều, Sở Vân Thăng chỉ có thể dựa vào dao động nguyên khí của tên áo choàng để nhận biết vị trí của nó.

Một phương diện khác, Sở Vân Thăng vốn còn lo lắng tên áo choàng liều mạng lúc sắp chết, chơi trò cá chết lưới rách, phá hủy đi Cự Phần, sốt ruột đưa ra một lượng lớn chất nhầy thúc đẩy mà lúc trước hắn an bài sản xuất, để tránh lỡ bị hủy thì lãng phí.

Nhưng khi hắn chính mắt nhìn thấy năng lực phòng hộ cường hãn của người áo choàng, không thể không thay đổi kế hoạch. Lấy năng lực phòng ngự bây giờ của người áo choàng, bản thân dù có liên tiếp phóng ra vài phát chiến kỹ "Thiên Quân Ích Dịch", có khả năng cũng không đâm chết nó nổi. Lúc trước, khi bản thân dùng "Thiên Quân Ích Dịch" đâm cô gái áo trắng, cũng chỉ khiến nó bị thương nhẹ mà thôi, mà dưới sự trợ giúp toàn lực của cô gái áo trắng, hắn mới có thể thành công giết chết tên áo choàng lúc trước ở thành Kim Lăng kia.

Hiện tại tên áo choàng trước mắt hiển nhiên càng lợi hại hơn so với tên lúc đó, Sở Vân Thăng không biết không gian phòng ngự biến thái này của nó có phải liên quan gì đến thứ lấy được từ thần vực kia không, nhưng có một điều hắn biết rõ, nếu như không lập tức đột phá đến cảnh giới Hai Nguyên Thiên tầng ba, không có kiếm thức thứ nhất của kiếm chiến kỹ, có thể hôm nay hắn sẽ thật sự không cách nào giết chết tên dị tộc này ở đây được.

Một khi nó chạy trốn, thần vực lại không thể định vị vị trí dị tộc, sau này hắn sẽ phải đối mặt với những cuộc tập kích xuất quỷ nhập thần của tên áo choàng đã khôi phục thương thế. Lấy năng lực bây giờ của hắn, khả năng thua nhiều hơn là thắng, trừ khi vĩnh viễn không đi ra khỏi Cự Phần nửa bước. Nhưng khi thương thế của nó đã khỏi hẳn, dù có trốn ở trong Cự Phần cũng không an toàn.

Cho nên ngày hôm nay hắn mặc kệ là dùng biện pháp gì, đều phải hoàn toàn kết liễu tên áo choàng ở chỗ này.

Lâm trận mới mài gươm, Sở Vân Thăng trước cũng đã từng làm, thực tại có rất nhiều chuyện khác xa dự tính, luôn luôn vượt qua phạm vi dự liệu vào khống chế của hắn, không được cũng phải được, chuyện đại sự sinh tử, hắn cũng không dám xem thường.

Áp chế sự cấp bách trong lòng, nhìn người áo choàng lúc chìm lúc nổi bên dưới, Sở Vân Thăng cưỡng chế trấn định tinh thần, ngồi ở trên đài lúc trước hắn tạo ra, điên cuồng hấp thu chất nhầy thúc đẩy sinh trưởng ồ ạt tiến vào cơ thể, vận hành theo pháp quyết trong sách cổ, quá trình xây dựng Dung Nguyên Thể mở rộng với tốc độ tăng cao rõ ràng.

Kéo theo sau đó là phản ứng không thích ứng mạnh mẽ đối với quá trình tăng tốc cải tạo kết cấu này, từng luồng cảm giác đau đớn, căng cứng, vặn vẹo thậm chí là ngứa ngáy, như những tia chớp truyền vào trong đầu Sở Vân Thăng.

Khi vượt sông nổ Phần, hắn cũng từng một lần trải qua cảm giác tương tự thế này, nhưng khác biệt là, lần kia hắn bất chấp cực hạn của thân thể, dùng tốc độ mà thân thể không thể chịu nổi chế tạo nguyên phù, cuối cùng khiến cho toàn bộ Dung Nguyên Thể đứng bên bờ vực gần như sụp đổ,thiếu chút nữa chết ở nơi đó.

Cũng may do từng trải qua khoảng khắc đối mặt với tử vong lần đó, hôm nay Sở Vân Thăng cũng có chút kinh nghiệm, một mực ổn định tinh thần, áp chế cái loại khẩn trương đang tầng tầng ép tới này trong một phạm vi có thể khống chế. Bằng không, đừng nói đến việc xung kích Dung Nguyên Thể tầng ba rồi đi đánh chết tên áo choàng, nói không chừng đã tự mình chơi mình chết ở đây luôn rồi.

Lúc này, xác Xích Giáp Trùng chết dưới đáy khoang thể Cự Phần đã chồng chất như núi, người áo choàng ngoan cường đứng trên núi xác chết, tiếp tục vung lên thanh đao lửa của nó. Trải qua vô số lần bị Sở Vân Thăng chặn lại, nó cũng không phí công cố gắng tàng hình phá tường nữa, đổi thành phát động xung kích về phía vị trí của Sở Vân Thăng.

Nó không tin một Thiên Hành Giả loài người có thể mạnh đến mức vượt qua nó, khống chế côn trùng có thể chỉ là một loại năng lực quái thai sinh ra khi loài người thức tỉnh tiến hóa mà thôi, loại năng lực này càng mạnh, thường thường sẽ chứng minh sức chiến đấu của bản thể người khống chế càng yếu.

Cho nên, chỉ cần nó một đao chém chết tên Thiên Hành Giả loài người này, tất cả đám côn trùng điên cuồng này chắc chắn sẽ bình tĩnh lại. Tuy rằng giết một tên loài người có giá trị như vậy thật đáng tiếc, nhưng so với tính mạng của chính mình, đã không thể quan tâm nhiều như vậy nữa rồi.

Cho nên khi nó cứng rắn va chạm với đám côn trùng đang rít gào lao tới, một lần lại một lần gần như tiếp cận vị trí của Sở Vân Thăng, khi nó thấy Sở Vân Thăng an tĩnh ngồi trên đài, hoàn toàn không có vẻ gì muốn tự thân tham gia tấn công mình, thì lại càng thêm khẳng định phán đoán trước đó của nó, sở trường của tên loài người này hẳn chỉ là khống chế côn trùng, bản thể nhất định rất yếu.

Bởi vậy, nó tập trung toàn bộ sức mạnh vào việc tiếp cận và tấn công lên người Sở Vân Thăng, không ngừng cố gắng đột phá đi tới, giết chết tên loài người kia....

Rốt cuộc, nó bắt được một cơ hội khi đường ống tấn công, thừa cơ đường ống co rút lại, tránh né vô số ngăn cản, tìm được một khoảng trống ngàn năm khó gặp, cưỡi gió phóng lên, xông thẳng lên trên.

Bốp... bốp bốp... bốp.

Bốn tiếng thanh thúy, sợi roi như ngọn lửa không chút lưu tình quất lên thân thể được bao phủ trong lồng phòng ngự như một quả cầu lửa của người áo choàng.

Năng lượng khuấy động mạnh mẽ,thiếu chút nữa thổi bay luôn Sở Vân Thăng nãy giờ vẫn luôn bình yên bất động.

Mà người áo choàng vừa xông lên thì trực tiếp bị vụt rớt xuống, những đường ống phóng theo lâp tức cuốn lấy nó, cấp tốc kéo nó xuống trở lại.

Hai con Tử Viêm Ma Trùng thình lình đứng ở hai bên Sở Vân Thăng. Khi người áo choàng thay đổi sách lược chiến đấu thì Sở Vân Thăng đã phát hiện, ngoài việc tăng cường ngăn cản giữa không trung, hai con Tử Viêm Ma Trùng cũng là "vệ sĩ" cuối cùng của hắn.

Cũng may Tử Viêm Ma Trùng chưa từng khiến cho Sở Vân Thăng thất vọng. Tuy rằng nếu thật sự đơn đả độc đấu với nhau, Tử Viêm Ma Trùng khẳng định không phải là đối thủ của người áo choàng, nhưng ở chỗ này, Tử Viêm Ma Trùng sung sức chờ đợi người áo choàng trải qua muôn vàn khó khăn mới xông lên được, phát ra công kích liền khiến nó trở tay không kịp, khó khăn lắm đánh bật người áo choàng trở về.

Mà giờ khắc này, cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng ba còn đang không ngừng xung kích, Sở Vân Thăng cần thời gian. Nếu như lại để cho người áo choàng xông lên vài lần, bản thân chỉ có thể bỏ chạy giữ mạng thôi. Hắn phải nghĩ ra cách tiếp tục kéo dài thời gian, đợi đến khi đột phá xong, liền ra tay đánh chết nó.

Lúc này, so với Xích Giáp Trùng và Thanh Giáp Trùng nhanh nhẹn, một lượng lớn Kim Giáp Trùng hành động chậm chạp rốt cuộc mới lục tục chạy tới, chủ lực vây khốn người áo choàng lập tức chuyển từ đàn Xích Giáp Trùng sang cho đám Kim Giáp Trùng.

Độ khó để người áo choàng đột phá vòng vây nhất thời tăng lên rất nhiều, nó cũng đã bắt đầu phát giác tình cảnh của mình càng ngày càng không ổn.

Sở Vân Thăng bắt lấy cơ hội này, lệnh cho Mân non tận lực áp chế tiếng kêu rít của côn trùng, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Này, chúng ta dù thế nào cũng nên nói chuyện chút chứ."

Ngoại trừ thừa cơ dùng đàm phán để kéo dài thời gian, quan trọng hơn là, Sở Vân Thăng cũng muốn thử vận may, xem thử có thể từ trong miệng tên áo choàng lộ ra chút thông tin về cách thức sử dụng áo choàng hay không.

Người áo choàng nghe vậy chợt sửng sốt. Tuy rằng nó nghe hiểu ngôn ngữ loài người, cũng biết sử dụng, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng có tên loài người nào dám nói điều kiện với nó, đây chỉ sợ là người đầu tiên mà nó gặp phải.

----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK