Chương 201: Chuyện lạ.
Sở Vân Thăng một khi đã tiến vào trạng thái chiến đấu, nhất định sẽ cực kỳ tập trung tinh thần, liên tục tấn công, tuyệt không có một chút chần chừ nào. Cho nên hắn rất ghét hai lần chiến đấu tranh hơn thua ở Kim Lăng lúc trước, áp chế sức tấn công và tiết tấu không phải là phương thức chiến đấu mà hắn quen thuộc.
Trong lối đi dài hẹp, Sở Vân Thăng sau khi bắn ra phát đạn hỏa nguyên khí đầu tiên, không có bất cứ một chút ngưng trệ nào, vừa sải bước lao lên, vừa liên tiếp không ngừng nổ súng, từng bước từng bước ép sát.
Từng phát đạn năng lượng hỏa nguyên khí hừng hực, mãnh liệt đập lên bức tường giáp xác côn trùng của phía Vu Thành, ba tầng lá chắn trùng giáp dày nặng, trong những tiếng kinh hô hoảng hốt của những người phía sau, bị đạn hỏa nguyên khí bắn cho tơi bời hoa lá, người cầm thuẫn không ai không bị ngọn lửa phừng phừng đốt cháy.
Bên phía Vu Thành dưới sự kinh hãi, lập tức thi nhau xả đạn như điên về phía Sở Vân Thăng, ai cũng có thể nhìn ra, Thiện Vu Hùng đã tìm một trợ thủ, hơn nữa tên trợ thủ này còn là một Thiên Hành Giả vô cùng lợi hại!
Trong thoáng chốc, tiếng súng rền vang, đạn như vũ bão.
Ngô Vi Kiến không tự chủ lùi về sau một bước, lưới hỏa lực dày đặc như vậy, ở trong một lối đi chật hẹp thế này thì chính bản thân hắn cũng không dám chỉ dựa vào năng lượng hỏa để chống cự.
Nhưng mà, khi khói thuốc súng và ánh lửa tan đi, tên Thiên Hành Giả đội mũ len trùm đầu vẫn như trước vững vàng tiến về phía trước, trên người ngay cả một lỗ thủng cũng chẳng có!
"Quái vật!!!" Bên phía Vu Thành rốt cuộc cũng có người không nhịn được nữa hét lên một tiếng.
Dù cho là lão đại của mình, Thiên Hành Giả lợi hại nhất một vùng Vu Thành, thì cũng không thể dưới làn hỏa lực của súng máy mà không tổn thương đến một sợi tóc!
Đây không phải quái vật thì là gì? Thiên Hành Giả, cũng không thể biến thái tới mức này! Chỉ có cái lũ quái vật kia mới có thể làm được!
"Tiếp tục bắn, không được ngừng lại!" Trong lòng Ngô Vi Kiến giật thót, lớn tiếng quát lên, hắn thực sự không ngờ được, Thiện Vu Hùng lại có thể tìm được một Thiên Hành Giả lợi hại như vậy đến giúp đỡ, thực lực cá nhân hoàn toàn không thua kém gì chính mình!
Cái trại này đã bần cùng đến độ chỉ còn lại mỗi "người", còn có thể lấy gì ra mà trao đổi?
Ầm!
Lần này, Sở Vân Thăng lại không để cho những viên đạn này chạm đến thân thể mình, mặc dù có Lục Giáp phù cấp hai phòng hộ, nhưng dù sao cũng không phải chiến giáp, lực xung kích vẫn đủ gây ra từng cơn đau nhói tê tái cả thần kinh.
Cho nên, hắn trực tiếp dùng đạn nguyên khí đón lấy những viên đạn bình thường lao đến trước mặt, va đập vào nhau ngay đoạn chính giữa lối đi, rồi lập tức nổ tung, tạo thành một quả cầu lửa năng lượng tối nuốt chửng hòa tan hết sạch đạn kim loại bình thường.
Một giây kế tiếp, Sở Vân Thăng đột nhiên tăng tốc, xông qua khu vực quả cầu lửa đang thiêu đốt, như thần binh giáng trần, khi tay súng máy bên phía Vu Thành vẫn còn đang trợn tròn mắt, một phát đạn nguyên khí xuyên qua đầu y....
"Thiện Vu Hùng, ngươi cho rằng tìm được một gã Thiên Hành Giả lạ mặt nào đấy là có thể cứu được các ngươi sao!?" Quân đoàn Ma Quỷ tổn thất thảm trọng, thế mà Ngô Vi Kiến vẫn còn có thể lạnh lùng cười nói.
Khi đã giải quyết xong khẩu súng máy, không còn bị cơn bão táp kim loại cản trở nữa, họng súng của Sở Vân Thăng lập tức điều chỉnh, không nói một lời nhắm ngay vào tên đầu lĩnh ma quỷ này.
"Nhóc con, sau này nhớ đừng có xen vào chuyện của người khác!" Mà cùng lúc đó, Ngô Vi Kiến tuy ngoài miệng vẫn còn đang nói, nhưng kỳ thực động tác lại nhanh phi thường, chẳng hề có chút ngưng trệ nào, vào lúc họng súng của Sở Vân Thăng dịch chuyển có dấu hiệu nhắm thẳng vào y, y cũng nhanh chóng vác từ sau lưng ra một "khẩu súng" hình thù quái dị, đồng dạng nhắm ngay vào Sở Vân Thăng, nói: "Có điều, chỉ sợ ngươi sau này cũng không còn cơ hội nữa rồi!"
Chíu!
Một chùm sáng lạnh lẽo từ "khẩu súng" hình thù quái dị bắn vọt ra , tạo thành một tia sáng dài màu trắng ngà, gần như là vai kề vai lướt qua viên đạn nguyên khí mà Sở Vân Thăng bắn ra cùng lúc.
Oành....
Ngô Vi Kiến lập tức trúng đạn, cả người chìm trong ánh lửa, bay ngược ra ngoài!
Răng rắc!
Tia sáng màu trắng ngà gần như được bắn ra với tốc độ ánh sáng, nhanh đến mức Sở Vân Thăng mới chỉ kịp thoáng di động thân thể một chút thì đã bị bắn trúng, trên dưới toàn thân, từ trong ra ngoài, nhanh chóng bị đông cứng thành một bức tượng băng hình người.
Trên cả con đường, toàn bộ hai bên, đều chợt rơi vào một trạng thái "hụt hẫng", người không khép nổi miệng đâu đâu cũng thấy, bất luận là bên phía quân đoàn Ma Quỷ, hay là bên phía người sống sót.
"Đại ca, đại ca! Anh không thể... " Đội viên của quân đoàn Ma Quỷ lăn lộn bò càng, cố gắng dập ngọn lửa nguyên khí trên người Ngô Vi Kiến, hốt hoảng kêu gào, lão Lang đã chết, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình đại ca bọn họ là Thiên Hành Giả!
Muốn sống sót được trên cái mảnh đất này, nếu không có Thiên Hành Giả mạnh mẽ thì kết cục cuối cùng đã hết sức rõ ràng, cứ nhìn những người đứng ở đầu kia lối đi là biết.
"Đại ca..."
"Mẹ kiếp, bố mày còn chưa chết đâu, gào gào cái con c*c gì!" Ngô Vi Kiến lắc lư bật người lên khỏi mặt đất, thuận tay cầm lấy chiếc mặt nạ phòng độc của một đội viên đã chết, đeo lên mặt mình, còn chiếc của chính bản thân hắn thì đã bị phát đạn nguyên khí vừa rồi của Sở Vân Thăng đốt thành tro tàn.
"Mang cho đại ca một bộ quần áo!" Một tên đội viên lanh lợi nói, áo lông trên người Ngô Vi Kiến giờ đã bị đốt thành từng cục than đen rồi.
Vốn lấy thuộc tính năng lượng hỏa của hắn, bình thường sẽ không xuất hiện cái cục diện quần áo của bản thân bị đốt trụi, bởi dù sao lượng năng lượng đó cũng có thể bảo vệ cho toàn thân hắn, nhưng mà, hỏa nguyên khí của Sở Vân Thăng lại cực kỳ bá đạo, khiến cho hắn không thể nào phòng ngự nổi một đòn này.
Ngô Vi Kiến thầm nghĩ: Cũng may mình cũng là Thiên Hành Giả có năng lượng hệ hỏa, bằng không lúc này sẽ không chỉ đốt trụi quần áo không thôi đâu, chỉ sợ sẽ giống như lão Lang, ngay cả da thịt xương cốt đều biến thành tro bụi!
"Thế nào? Lão Hùng! Ngươi làm sao có thể đấu lại ta được?" Ngô Vi Kiến ôm lấy khẩu súng kỳ quái kia của hắn, tuy rằng trong thân thể đang đau đớn như nướng trên lò lửa, tim phổi nóng rát, như thể một giây tiếp theo sẽ lập tức chết luôn vậy, nhưng hắn vẫn cố nhịn, cố làm ra vẻ "chẳng hề bị thương chút nào", lộ ra một nụ cười cứng đơ, dương dương đắc ý nói: "Tìm tới một tên bỏ đi như thế mà cũng muốn hạ ta sao, ngươi cũng quá coi thường ông bạn già của ngươi rồi!"
"Không nghĩ tới, ngươi không ngờ lại khôi phục được nó, ý trời, quả là ý trời mà..." Thiện Vu Hùng ngửa mặt lên trời thở dài, khi mà Ngô Vi Kiến lấy "khẩu súng" kia ra, hắn đã biết kết cục sẽ thế nào.
Ánh mắt của những người may mắn sống sót, khi nhìn vào Sở Vân Thăng đang đóng thành tượng băng đều dần dần sa sầm lại, con ngươi xám xịt như chết, ngay mới rồi, Sở Vân Thăng cực kỳ cường thế liên tiếp đánh chết từng tên từng tên súc sinh của quân đoàn Ma Quỷ, hy vọng và khát vọng sống của họ biết bao cháy bỏng, nội tâm biết bao cuồng nhiệt và phấn chấn.
Bọn họ đều âm thầm hò hét, hận không thể giao hết sức lực của mình vào người hắn, để cùng nhau tiêu diệt lũ ma quỷ kia.
Nhưng mà bây giờ lại vẫn thua trong tay quân đoàn Ma Quỷ!
Vì vậy, tuyệt vọng không kể bao trùm lấy họ, bọn họ biết những cái thủ đoạn biến thái bệnh hoạn của lũ ma quỷ Vu Thành này, một số người thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến việc tự sát, tự tay kết thúc tính mạng của mình.
"Không thể nào! No! No! Cái này tuyệt đối không thể nào!" Edgar lắc đầu liên tục, cuống cuồng hô: "Ngài Lennon? Ngài Lennon?..."
"Thằng quỷ đen, ngậm cái họng của mày lại, bị súng này bắn trúng, không có ai mà không chết, ha ha!" Ngô Vi Kiến bây giờ muốn một súng bắn chết Edgar, nhưng lực bất tòng tâm, cơn đau đớn trong cơ thể làm cho hai tay hắn run lẩy bẩy, bây giờ có thể giữ được cái bộ dạng đứng ôm súng này đã là cực hạn mà hắn có thể làm được rồi.
"Bây giờ vứt bỏ cái đống vũ khí nguyên thủy của các ngươi đi, rồi đầu hàng ông! Kẻ nào đầu hàng, ông đây đảm bảo khi trở về, sẽ cho các ngươi được nuôi một hai tháng, đám đàn bà hầu hạ anh em ông đây cho tốt, nói không chừng còn có thể sống lâu hơn một chút!" Ngô Vi Kiến nhìn quét qua "con mồi", hướng về bức tượng băng Sở Vân Thăng nhổ một bãi nước bọt nói: "Dám can đảm phản kháng, giờ thì lột da, xiên vào cột, đem đi đút cho côn trùng! À, không không, chém đứt tứ chi, biến thành cây cột hình người, nhét vào trong hũ! Ha ha!...."
Tiếng cười càn rỡ của Ngô Vi Kiến lập tức nhận được sự hò hét hưng phấn của quân đoàn Ma Quỷ, lại khiến cho những người sống sót ở đối diện không rét mà run, người nhát gan đã bắt đầu lớn tiếng nức nở, hơn nữa còn có người chuẩn bị đầu hàng, hoặc là chuẩn bị tự sát chấm dứt.
"Các anh em, lên nào! Đừng bỏ qua cho bất cứ tên nào! Đừng để bọn chúng chạy! Ai dám phản kháng thì chúng ta giết kẻ đó! Ai cướp được đàn bà thì thuộc về người đó, ai cướp được trẻ nhỏ..." Ngô Vi Kiến giờ phút này đã khôi phục lại cái cảm giác được nắm sinh tử của người khác trong tay.
Quân đoàn Ma Quỷ theo dõi dọc theo bí đạo mò đến đây, bị Sở Vân Thăng trực tiếp tiêu diệt phân nửa, lúc này còn dư lại khoảng chừng mười lăm, mười sáu người, bọn hắn chẳng thèm để ý đến những đồng bọn đã chết, bước qua những cái xác nằm la liệt, xông về phía lũ sơn dương của mình, chỉ cần không phải là mình chết, những người khác có chết thì cũng chỉ có nghĩa phần mà bản thân được chia chác nhiều hơn!
"Còn cái tên Thiên Hành Giả chết tiệt kia, để ông đây tiễn mày ra đi!" Ngô Vi Kiến rốt cuộc đã khôi phục được một chút sức mạnh, ngoắc đàn em đưa cho mình một khẩu súng lục, cười gằn: "À mà quên khuấy đi mất, thằng nhãi ranh này hẳn là đã sớm chết.. chết... chết.... không thể nào!!!"
C-rắc -- oành!
Vô số vật thể đóng băng, nhìn như những mảnh băng vụn, rồi lại không giống như những mảnh băng vụn, từ trên người Sở Vân Thăng ầm ầm bắn ra xung quanh, rơi rào rào xuống mặt đất.
Ở trên đỉnh lối đi, một chút ánh sáng mờ ảo xuyên qua khe hở của những thực vật bào tử, chiếu rọi xuống một bộ chiến giáp thanh hồng cổ xưa, rực rỡ sáng lạng, như một vị chiến tướng thượng cổ sống lại trên nhân gian, sát phạt bức người!
"Không thể nào, không thể nào, sao lại có thể như vậy? Dù cho là côn trùng đi chăng nữa thì cũng phải chết! Ta đã tận mắt nhìn thấy!" Ngô Vi Kiến phát hoảng, triệt để phát hoảng, thân thể nội thương nghiêm trọng cũng không thể chịu nổi nữa, hai chân nhũn ra, ngã ngồi xuống mặt đất phủ đầy những mảnh vụn bào tử.
Hắn thật ra có lòng muốn bồi thêm cho Sở Vân Thăng một phát súng nữa, nhưng khẩu súng này, với bản lĩnh của hắn cũng chỉ có thể bắn ra một phát, bằng không hắn cũng chẳng đợi đến lúc không thể làm gì khác được mới nổ súng!
Đội viên của quân đoàn Ma Quỷ mới chạy được phân nửa đường, lúc này quả thực là như nhìn thấy "quỷ", hết thảy đều đờ ra, không biết là ai dẫn đầu, lập tức xoay người chạy trốn!
Có thằng ngu mới không chạy! Đòn sát thủ lợi hại nhất của bọn hắn cũng không thể giải quyết được tên Thiên Hành Giả này, lẽ nào còn ở lại nơi này chờ chết?
Nhưng tiếc rằng tốc độ của bọn hắn vẫn quá chậm.
Trong nháy mắt, trên lối đi nhỏ hẹp, ánh kiếm bùng lên, tung hoành đan xen, hỗn loạn lóa mắt, kèm theo đó là từng tiếng kêu gào thảm thiết rợn người, cùng với một màn mưa máu ngập trời!
"Oh! Ngài Lennon, tôi đã biết là ngài chính là No.1 mà!" Edgar phấn khích tột độ, y chẳng hề phát hiện khóe mắt bản thân đã trào nước mắt, không biết là vì y một lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, hay là vì Sở Vân Thăng vẫn còn sống.
Mà tâm tình của đám người Trương Tử Chiêu, chỉ có dùng 'khởi tử hồi sinh' mới hình dung hết được, bước đi trên lằn ranh giữa nhân gian và địa ngục, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, là sống hay chết, không ngừng biến hóa đảo lộn.
Nhưng, khi ánh kiếm tiêu tán, màn mưa máu tản đi, tại chỗ liền có người bắt đầu nôn thốc nôn tháo, xuất hiện ở trước mặt bọn họ bây giờ, cả mặt đất phủ kín xác chết nát vụn, ngay cả một bộ phận hoàn chỉnh cũng không tìm được!
Đến ruột cũng bị cắt thành từng khúc...
Chỉ có những người sống sót từng gặp qua nhiều cảnh tượng máu tanh như địa ngục, mới có thể "chết lặng" quan sát tất cả những thứ này, có điều thần kinh của bọn họ lại bị một sự thật khác làm chấn kinh: Chỉ trong vài hơi thở, hắn liền giết sạch cả đám người!
"Edgar! Đi lấy khẩu súng kia về đây, lau sạch rồi giao cho ta!" Sở Vân Thăng thu chiến giáp lại, nhìn khẩu súng quái dị nằm giữa một đống máu thịt vụn nát kia, quay qua vẫy tay nói với Edgar.
Hắn không ngờ cuối cùng bản thân vẫn phải dùng kiếm chiến kỹ, nhưng có vì vậy mà bị cô gái áo trắng phát hiện hay không, Sở Vân Thăng lúc này lại chẳng mấy quan tâm, trốn không được thì đánh, đánh không được thì chạy!
Nhưng chỉ cần có đầy đủ nguyên phù tấn công, nhất định sẽ có một ngày mình có thể giết chết nàng!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK