Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 222: Hỗn chiến.


Tại một góc đại sảnh.

"Mau dậy đi, xe RV muốn người!" Một nam sinh nhẹ nhàng lay lay cô nữ sinh ngủ bên đống lửa, thấp giọng nói.

"Cái gì mà muốn người?" Nữ sinh vẫn còn ngái ngủ, mơ mơ màng màng hỏi.

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, anh nghe được tiến sĩ nói chuyện với chị Tưởng... Đừng nói nữa, nhanh theo anh. Đừng đánh thức người khác, đi muộn nói không chừng không còn suất nào đâu!" Nam sinh vươn tay che miệng cô gái lại, quét mắt nhìn những người ngủ xung quanh, hạ thấp giọng nói.

Ở một góc khác.

"Tao thấy chúng ta không có cửa đâu, tiến sĩ là đàn ông, khẳng định sẽ chọn nữ sinh!"

"Không thử thì làm sao mà biết?"

"Cái này còn phải thử sao? Cứ nhìn đức hạnh của mấy tên Thiên Hành Giả trên lầu đó là biết rồi."

"Tiến sĩ chắc không giống với bọn hắn đâu."

"Mày ngây thơ quá ..."

Ngoài đại sảnh.

"Tiến sĩ, em đỡ Chi Tuyền lên xe trước nhé." Nhìn thấy người kéo đến ngày càng đông, Trình Đại U nhất thời cảm thấy áp lực cạnh tranh ùn ùn kéo đến.

Vu Chi Tuyền lúc trước khiến nàng luôn phải ghen tị thì lúc này chợt trở thành bảo bối của nàng. Câu nói cuối cùng mà Sở Vân Thăng nói với Vu Chi Tuyền nàng vẫn còn nhớ rõ như in, trong các danh ngạch đương nhiên là có phần Vu Chi Tuyền. Thế nên nàng mới nhanh trí mượn cơ hội đỡ Vu Chi Tuyền lên xe, giành trước tạo thành chuyện đã rồi, tiến sĩ đại khái cũng không đến nỗi đuổi nàng xuống lại đâu.

Edgar gật đầu, ngài Lennon cho mình hơn mười danh ngạch, có cho nàng ta một suất cũng không thiếu thốn gì.

Trình Đại U thầm vui mừng trong lòng, vội vàng đỡ Vu Chi Tuyền lên xe. Đúng lúc này chợt xuất hiện một hồi rối loạn nhỏ, bên cạnh có mấy người vốn không dám đi lên một mình, thấy hai nàng lên xe liền theo sát phía sau, định đục nước béo cò xông lên cùng.

"Lùi lại! Lùi lại!" Edgar giật mình một cái, vội vàng lao tới trước cửa xe, chẳng qua đã muộn một bước, đã có người leo được lên xe.

Edgar kinh hãi, thế này thì hỏng, ngài Lennon không chỉ một lần cảnh cáo bản thân phải giữ yên lặng, giờ tràng diện thế này, y nhất định sẽ bị ngài Lennon mắng cho chết đi sống lại!

Trong lúc y đang lo lắng không biết phải làm thế nào mới tốt, đám người chen chúc trước cửa xe chợt ngừng lại, bắt đầu từ từ lùi về sau.

Tiếp đó Edgar liền nhìn thấy Sở Vân Thăng cầm một khẩu súng tự động mà trước đây chưa từng thấy hắn dùng bao giờ, chỉa thẳng vào đầu gã lao lên được trên xe, từng bước ép cho cả đám người phải lùi ngược ra ngoài.

"Tiến sĩ, những người vừa rồi không tuân thủ quy tắc xông lên, không chấp nhận một người nào!" Sở Vân Thăng thu họng súng lại, nghiêm túc nói.

Chỉ một câu nói của hắn, đã trực tiếp triệt tiêu tư cách lên xe của một đám người vây quanh trước xe RV.

"Dựa vào cái gì mà hai người kia mới giờ đã được lên xe, mà chúng tôi thì không thể lên?" Một cô nữ sinh lợi dụng khí trời hôn ám, núp trong đám người bất mãn kêu lên.

"Đúng vậy, hắn lấy tư cách gì mà nói kiểu đó, hắn cho hắn là ai, chỗ này tiến sĩ nói mới tính!" Những người bị Sở Vân Thăng một câu phán cho không có tư cách, chỉ có thể đặt kỳ vọng lên người tiến sĩ, cố ý mở lời gây xích mích.

"Tiến sĩ, em bị bọn họ đẩy tới, em vô tội." Có người nhanh trí vội vàng phủi sạch quan hệ.

"Không tuân theo quy tắc đương nhiên phải bị hủy bỏ tư cách, này, anh đẹp trai, tôi ủng hộ anh!" Đây là những người vây xem ở phía xa, khi nãy chưa kịp xông lên, bây giờ đang cười trên nỗi đau của người khác, đương nhiên cũng càng hy vọng bớt đi đối thủ cạnh tranh.

"Mày nói cái gì? Bố ngứa mắt mày lâu rồi nhá. Lần trước chôm của bố đây..." Một nam sinh bị Sở Vân Thăng hủy bỏ tư cách, vốn đã không thoải mái gì, giờ nghe nói vậy liền quay đầu lại vung nắm đấm đánh tới.

"Mẹ kiếp, bị hủy bỏ tư cách mà còn dám đánh người, lão Tam chính là bị thằng nhãi nhát gan này hại chết, anh em đâu làm thịt nó!" Tên bị đánh lập tức gọi đám bạn tốt của mình, phản kích không hề kém cạnh chút nào.

....

Tràng diện triệt để mất khống chế, hết sức hỗn loạn, phạm vi tranh đấu dần dần mở rộng, ngay cả nữ sinh cũng gia nhập vòng chiến. Trong miệng đại đa số đều chửi rủa những oán hận chất chứa lúc trước.

Cỗ oán niệm này phỏng chừng đã chôn giấu trong lòng các học sinh đã rất lâu rồi, hiện thực bức bách buộc họ không thể không đoàn kết lại, cùng chung đối kháng với các nguy hiểm gặp phải trên đường. Nhưng thiếu thốn thức ăn, quái vật tấn công... đủ các loại nguy cơ lại khiến cho bọn họ tồn tại các loại xung đột và mâu thuẫn không thể điều hòa, một khi bùng nổ, tựa như một quả bom nổ tung, trở thành một dạng phát tiết.

Danh ngạch lên xe RV đối với chừng hơn hai trăm người này mà nói, quả thực chính là thứ tài nguyên quý giá mà khan hiếm cực điểm, khi mà tất cả mọi mâu thuẫn đều tập trung vào mười mấy cái danh ngạch căn bản không thể nào phân phối một cách đồng đều này, xung đột tất nhiên sẽ bùng phát.

Pằng! Pằng! Pằng!

Tưởng Thiên Thấm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng dẫn theo những người vừa mới được gọi tỉnh, hướng lên trời bắn liền ba súng, lạnh lùng nói: "Các người làm gì vậy? Tất cả dừng tay cho ta!"

Ở trước những học sinh này, nàng vẫn tương đối có uy tín, đương nhiên cũng có thể nói là vài phát đạn đó có uy tín, ngoại trừ mấy người đánh nhau điên tiết rồi thì vẫn đang tiếp tục, những người khác đều ngoan ngoãn lùi sang một bên.

"Các người muốn đánh nhau phải không? Muốn chết phải không? Cảm thấy người chết còn chưa đủ nhiều sao?" Tưởng Thiên Thấm kéo một tên nam sinh đã đánh đỏ cả mắt lại, lớn tiếng nói.

Là một Thiên Hành Giả, một cô gái như nàng hoàn thành động tác này cũng không tốn sức.

"Được lắm, Tôn Liên, tôi cho cậu súng, cho cậu giết, cho cậu giết người, giết luôn bạn học cùng các cậu chạy trốn đến bây giờ đi!" Tưởng Thiên Thấm lấy một khẩu súng lục đặt vào tay gã nam sinh bị nàng chộp trong tay, đưa tay đẩy hắn về phía gã học sinh bị bọn hắn đánh nằm trên mặt đất.

"Cậu bắn đi ! Sao lại không bắn? Không phải cậu hận hắn lắm sao? Không phải hận hắn trộm lương thực của cậu sao? Vì sao lại run? Vì sao không nổ súng!" Tưởng Thiên Thấm nâng gã học sinh bị đánh máu me đầy mặt ở dưới đất lên, đẩy tới trước mặt gã nam sinh cầm súng, chất vấn.

"Được, cậu không nổ súng, vậy thì để cho hắn!" Tưởng Thiên Thấm đoạt lại súng lục, lại đưa cho tên học sinh chảy máu, rồi đỡ lấy súng, nhắm thẳng vào đầu Tôn Liên trước mắt, nói với y: "Hắn không phải từng liên lụy bạn học cùng ký túc xá của cậu sao, hắn không dám nổ súng giết cậu, cho nên hiện tại cậu có cơ hội để báo thù!"

Gã học sinh chảy máu thở hồng hộc từng hơi nặng nề, trên khuôn mặt chảy đầy nước mắt hòa với máu loãng, thân thể theo phản xạ khe khẽ run rẩy, thế nhưng cò súng trong tay lại nặng tựa nghìn cân, chậm chạp không thể nhúc nhích.

Đám học sinh lặng im, ngay cả bọn người Nhậm Tam Bảo ở trên lầu cũng đứng trước cửa sổ.

"Cậu chỉ biết ăn trộm của Tôn Liên, nhưng cậu có biết vì sao hắn dù đói bụng, mỗi lần đều phải để dành một chút trong số lương thực ít ỏi mà hắn được phân phát không? Đến buổi tối hắn sẽ len lén bỏ nó vào trong túi của bạn gái người bạn học đã chết kia của cậu! Bởi vì hắn cảm thấy áy náy, hắn..." Tưởng Thiên Thấm tới gần hắn, vàng mắt đỏ lên nói..

"Chị Tưởng, chị đừng nói nữa, xin chị đừng nói nữa, tôi sai rồi, tôi..." Gã học sinh chảy máu đầu đau đớn kêu lên.

"Tốt, tốt, tốt! Còn ai muốn báo thù không? Còn ai muốn giết người nữa không?" Tưởng Thiên Thấm buông hắn ra, nhìn khắp bốn phía, nói liền ba chữ "tốt", lớn tiếng quát lên.

Mấy học sinh tham gia quần ẩu tựa như quả bóng xì hơi, không cất một lời, thần tình chán nản.

"Không có ai phải không?" Tưởng Thiên Thấm nhìn quanh hỏi lại lần nữa.

Đám học sinh bị nàng nhìn chằm chằm, bối rối tránh né ánh mắt của nàng.

"Không có ai thì cút hết ngay cho ta!" Tưởng Thiên Thấm cất cao giọng tức giận quát..

...

"Edgar, hai ta lại gây họa rồi." Sở Vân Thăng quay sang nói với Edgar bên cạnh..

Edgar nhìn qua Sở Vân Thăng, không biết tại sao hắn lại phải thêm chữ "lại" này vào, tưởng rằng do trình độ ngữ pháp tiếng Hán của bản thân không tinh thông, liền đáp lại: "Đây đều là trách nhiệm của tôi, là do tôi xử lý không tốt."

"Thôi thì chọn những người ở chỗ góc đại sảnh kia đi, khỏi phải lăn tăn nữa." Sở Vân Thăng chỉ vào vài cô nữ sinh ngồi ở một góc đại sảnh, nói.

...

Trên lầu, bên cửa sổ.

"Con mụ này, không biết đến cùng cô ta muốn làm cái gì nữa?..." Gã đeo khẩu trang lắc đầu nói.

"Anh Tam Bảo?" Tiễn mập ở bên cạnh chẳng hiểu ra làm sao..

...

Ở góc đại sảnh.

"Cái gì? Chọn chúng tôi?" Một nam sinh không dám tin bật thốt.

"Không cần choáng váng, nhanh đi đi. Tiến sĩ còn đang chờ bàn giao công việc với mấy người đó." Người truyền lời là gã lông bông được gọi là Dát Tử. Hắn ghét nhất chính là những người hay ton hót xu nịnh Thiên Hành Giả, nhưng kỳ quặc là, chính bản thân hắn cũng là một Thiên Hành Giả.

"Tao đã nói mà, tao nói tiến sĩ không phải loại người như vậy đâu, mày còn nói tao ngây thơ!"

"Tao có nói à? Sao tao không nhớ nhỉ?"

"Lũ nam sinh mấy người đừng có ồn ào, có điều, sao lại chọn chúng ta vậy nhỉ?"

...

"Chị Tưởng, trong khẩu súng đó căn bản không hề có đạn." Gã thanh niên luôn đi theo sau Tưởng Thiên Thấm cười đầy thâm ý nói.

"Vậy sao, thế cậu dám thử không?" Tưởng Thiên Thấm cầm súng đặt vào trong tay gã thanh niên, lộ ra một nụ cười làm người khác nhìn không thấu.

"Được!" Gã thanh niên cấp tốc cầm lấy súng, chĩa ngay đầu mình bắn liền mấy phát, không một tiếng vang.

Tưởng Thiên Thấm lắc đầu, không để ý đến y nữa, cất bước tiến về phía xe RV.

Trước xe, Edgar đang dặn dò sắp xếp cho các học sinh sau khi lên xe. Y liên tiếp nhấn mạnh bốn năm lần, nhất định phải giữ yên lặng, tuyệt đối yên lặng.

Tưởng Thiên Thấm đứng một bên lẳng lặng lắng nghe, chờ đợi Edgar nói xong.

"Tiến sĩ, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài một chút." Tưởng Thiên Thấm đút tay trong túi áo lông dày, trên miệng toát ra sương trắng, tựa như một cô gái đi dạo trong mùa đông ở thời đại Mặt Trời.

"Tưởng, chuyện mới rồi ta rất xin lỗi." Edgar theo thói quen nhún vai nói.

"Không, tiến sĩ, không phải lỗi của các ngài. Ngài trợ giúp chúng tôi, tôi cảm ơn còn không kịp, ngàn vạn lần không nên nói như vậy." Tưởng Thiên Thấm cất bước.

"Vậy cô...?" Edgar trừ chuyện đó ra cũng không biết Tưởng Thiên Thấm chuyến này đến đây còn mục đích gì nữa.

"Không ngủ được, muốn tìm một người nói chuyện." Tưởng Thiên Thấm đá văng một cục đá vụn bên đường, nói: "Bằng hữu của ngài dường như không quá hoan nghênh chúng tôi, quả là làm khó ngài rồi."

"Không phải đâu, sẽ không...." Edgar nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô gái này, nói tới phân nửa, lập tức cảnh giác. Bây giờ nửa đêm canh ba, trời đông giá rét, thế nào lại có chuyện không ngủ được phải tìm người tản bộ tán dóc thế này?

"Bọn họ cũng là người bình thường sao? Trong thời đại này, người bình thường quá khó sống." Tưởng Thiên Thấm tựa như không phát giác ra sự cảnh giác của Edgar, thản nhiên tiếp tục câu chuyện.

"Bọn họ là người của quân đội." Edgar trở nên cẩn thận, vòng vo nói, không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng. Nói là người của quân đội, là do Sở Vân Thăng dặn dò. Quân đội vốn có tính thần bí, nói như vậy người khác cũng không tiện hỏi nhiều thêm.

Trên thực tế, Sở Vân Thăng đích xác cũng miễn cưỡng có thể tính là người của quân đội, thuộc trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập trực thuộc sư đoàn chủ lực số chín, thậm chí còn là một đại đội trưởng nữa.

"Vậy à, khó trách, hy vọng chúng ta có thể tìm được một chỗ căn cứ có quân đội đóng quân! Được rồi, tôi nghe mấy học sinh nói, trước khi thảm họa xảy ra ngài vừa khéo đi đến Kim Lăng, nơi đó hiện giờ còn ổn chứ?" Tưởng Thiên Thấm ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Edgar, tựa như thật sự chỉ đang nói chuyện phiếm lung tung.

"Ta cũng không rõ lắm, lúc đó ta đang du lịch ở thành phố Cô Tô, đến khi muốn trở về thì đã không được nữa, khi đó Kim Lăng đã bị côn trùng bao vây chặt kín, căn bản không thể vào được." Edgar không chút sơ hở lắc đầu đáp, y cảm thấy hẳn nên sớm kết thúc cuộc nói chuyện này đi.


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK