Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 163: Bia đá bay lên trời.

Sở Vân Thăng kinh ngạc nhìn tấm bia đá to lớn đen kịt trước mắt này, hình ảnh các đời "tổ tiên" không ngừng cuộn sóng trong đầu, từng màn từng màn rõ ràng như khắc sâu vào trong tâm khảm hắn!

Một màn cuối cùng, cái vị trưởng giả áo trắng phất phới kia, hẳn chính là tiền bối sách cổ, vào thời điểm cuối cùng khi ông nhìn về phía bản thân, Sở Vân Thăng có cảm giác tiền bối dường như đã phát hiện ra ý thức vượt thời không trở về của mình rồi.

Một tiếng thở dài đó, tiền bối muốn nói lên điều gì?

Đáng tiếc là hình ảnh lập tức chuyển đổi thành vũ trụ mênh mông vô tận, lại trong nháy mắt kết thúc cái "hành trình ngược dòng thời không" của hắn.

Toàn bộ quá trình, Sở Vân Thăng tựa như một người đứng xem, không cách nào nói, không cách nào quấy nhiễu, hơn nữa bia đá cũng không cho cơ hội thứ hai, mặc cho hắn có tiếp tục chạm đến bia đá thế nào đi nữa đều chẳng ăn thua gì.

Sở Vân Thăng thật lâu cũng không thể khôi phục lại từ loại "ngược dòng" kỳ diệu này, dù cho là ai, chỉ trong thời gian thế giới thực tế gần như không hề dừng lại, lại trải qua tròn năm nghìn năm dấu chân đằng đẵng của tổ tiên, thì đều không thể lập tức bình tĩnh lại được.

Giáo sư Tôn không hề nói qua với hắn rằng khi chạm vào bia đá sẽ có hiện tượng kỳ lạ nào, nói rõ trước hắn cũng chưa từng có ai từng gặp phải chuyện này, ít nhất là giáo sư Tôn không có.

Sở Vân Thăng chưa bao giờ tự cho mình sẽ là nhân vật vượt trội gì đó, sở dĩ xảy ra chuyện như vậy, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là có quan hệ rất lớn với tiền bối sách cổ.

Tiền bối nhất định sẽ ghi lại trong sách cổ một ít manh mối, lấy năng lực của tiền bối, không ngờ đến cuối cùng cũng trọng thương không thể chữa trị, trong đó nhất định có ẩn chứa bí mật to lớn!

Tranh thủ trong khoảng thời gian này, côn trùng vẫn không hề tấn công loài người, mình hẳn nên dốc hết tinh lực vào việc giải mã những ký tự trong sách cổ!

Tới cùng năm ngàn năm trước xảy ra chuyện gì? Tiền bối đã phát hiện ra cái gì?

Có lẽ tất cả bí mật đều sẽ ẩn giấu trong sách cổ.

Nội tâm Sở Vân Thăng cấp bách, tựa như một ngọn lửa lại hừng hực cháy lên, vội vã muốn quay về tòa nhà văn phòng.

"Beep .... beep ... beep ... !"

Từng đợt âm thanh bén nhọn như muốn đâm thủng màng nhĩ, bỗng khuếch tán ra từ trên tấm bia đá, dồn dập chấn động hết thảy mọi thứ ở Kim Lăng!

Âm thanh đó, tựa như một đài phát thanh chỉnh sai tần số, làm cho lòng người sợ hãi, khó chịu, bất an.

Mọi người, kể cả Sở Vân Thăng, đều ôm đầu, bịt tai, nỗ lực ngăn cản nó, nhưng không hề có chút tác dụng nào, tựa như nó căn bản không phải truyền vào qua lỗ tai vậy.

Bịch bịch!

Một gã binh lính bình thường không chịu nổi chấn động chói tai này, ôm đầu thống khổ quỳ trên mặt đất.

Hắn vừa quỳ, tựa như đánh đổ một chuỗi domino, càng ngày càng có nhiều người, một người tiếp một người, thống khổ không chịu nổi đều quỳ xuống!

Sở Vân Thăng còn chưa kịp rời khỏi cũng kiên trì không được bao lâu. Âm thanh gần như đâm thủng màng não, liền khiến cho đầu hắn đau đớn kịch liệt, như muốn lập tức nổ tung, lại có một cảm giác sống không bằng chết!

Hắn cũng giống như những người khác, đau đớn quỳ trên mặt đất, cuộn người lại, cắn chặt khớp hàm.

Sóng âm chói tai, từng đợt từng đợt khuếch tán, lấy vị trí bia đá làm trung tâm, tựa như một làn sóng gợn trải rộng ra ngoài, toàn bộ người trong thành phố, bất luận là nam nữ già trẻ, bất luận là người thường hay là võ sĩ Bóng Tối, không một ai không ôm đầu quỳ gối!

Tiếng "Beep" vẫn còn tiếp tục, hoàn toàn không coi những tòa cao ốc vào đâu, không tốn chút công sức xuyên thấu chúng nó, vượt qua tuyến phòng ngự, vượt qua Trường Giang, cuộn cuộn cuốn về phía trận địa của côn trùng ...

Ùm ... Bùm!

Từng tòa Cự Phần ở gần Kim Lăng nhất, dù cho con người có dùng bất cứ biện pháp nào cũng không làm gì được, nhưng dưới tiếng "beep" chói tai này của bia đá, bắt đầu căng phồng lên, cho đến khi nổ tung thành từng mảnh!

Côn trùng hoảng sợ liều mạng chạy trốn về hướng hậu phương xa xôi hơn, cứ như thể nghe được tiếng bùa đòi mạng vậy!

Tiếng "beep" kéo dài mười phút đồng hồ, thế nhưng Sở Vân Thăng cảm giác nó so với thời gian "ngược dòng" năm nghìn năm còn muốn lâu hơn nhiều.

Thế giới yên tĩnh trở lại một chút, tiếp đó, tiếng nôn mửa, lại liên tiếp, xuất hiện khắp toàn Kim Lăng.

Vài thứ mà Sở Vân Thăng ăn ở tòa nhà văn phòng trước đó không lâu, bị nhổ ra không sót thứ gì, hắn suy yếu quay đầu, khó hiểu nhìn vào tấm bia đá.

Lúc này, bia đá hơi lay động một chút, mà ngay phía trên nó, trên bầu trời xa xôi, những luồng không khí xoay tròn, hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ.

Ở chính giữa vòng xoáy, phá vỡ ra một cái lỗ thủng lớn, một luồng ánh sáng mặt trời rất lâu không gặp, phóng thẳng xuống dưới, chiếu rọi lên tấm bia đá đen kịt, thần thánh mà trang nghiêm.

Bia đá chấn động bỏ lại bùn đất và ràng buộc dưới đáy, tốc độ chầm chậm, nhưng không thể kháng cự dần bay về phía trung tâm vòng xoáy, từ từ rời xa mặt đất.

Nó càng bay càng cao, càng lúc càng xa, thẳng đến đỉnh vòm trời!

Vô số con người ngước nhìn màn kỳ tích chấn động lòng người này, hầu như quên cả những đau đớn và nôn mửa.

Bia đá thủy chung dùng tốc độ không đổi, chui vào trung tâm vòng xoáy, biến mất trong tầm mắt mọi người. Cái luồng ánh mặt trời mà con người khao khát kia, sau khi bia đá biến mất, từ từ nhỏ đi, rút lại quay về trời cao, bóng tối lại lần nữa tiếp nhận lấy thế giới này.

Sở Vân Thăng và đám người giáo sư Tôn quay mặt nhìn nhau, tấm bia đá này hiển nhiên không phải là phạm trù mà bọn họ bây giờ có thể hiểu được, tựa như con kiến không thể nào hiểu được máy bay trên bầu trời vậy.

"Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!" Giáo sư Phương mới bò dậy từ trên đất, bỗng nhiên nắm chặt lấy cánh tay giáo sư Tôn, hét lên: "Lão Tôn, ta hiểu! Chúng ta đều sai rồi! Tất cả đều sai rồi! Ta đã hiểu! Hóa ra phải là như vậy!..."

Giáo sư Phương mừng rỡ như điên, hoàn toàn không để ý gì đến hình tượng một học giả trầm ổn của bản thân, hưng phấn chẳng khác gì một đứa bé nhận được kẹo hồ lô.

"Lão Phương, ông không sao chứ!?" Giáo sư Tôn hết sức lo lắng hỏi, trên thực tế đầu ông ta lúc này cũng đang đau đớn kịch liệt, nếu như lão Phương bị kích thích biến thành thần kinh, vậy thì chính là tổn thất không thể đo đếm được của tổng bộ nghiên cứu.

"Không cần nói lời thừa nữa, lão Tôn! Nhanh quay về tổng bộ, lần này ông nhất định phải đích thân phối hợp với ta, ta muốn tiến hành thí nghiệm! Lập tức thí nghiệm!" Kính mắt giáo sư Phương rũ xuống sống mũi, cuống lên nói, cứ như thể linh cảm của ông chỉ cần hơi lơ là thì sẽ lập tức biến mất vậy.

"Tiểu Sở, giờ cậu cứ cùng chúng ta quay về tổng bộ nghiên cứu đi, ta cho người chuyển súng năng lượng tối v1 cho cậu, lại phái người đưa cậu về." Giáo sư Tôn đỡ lấy giáo sư Phương còn đang tự lẩm bẩm, lo lắng không thôi.

Sở Vân Thăng đi theo giáo sư Tôn lên xe, ngoài cửa sổ xe, rất nhiều người đói khát lập tức nhào tới số thức ăn đã tiêu hóa quá nửa mà bọn họ nôn ra...

****
Trở về từ tổng bộ nghiên cứu, Sở Vân Thăng một mực ở cùng với những nhà nghiên cứu văn tự kia, dưới sự thúc dục của hắn, kỳ thực tốc độ của những học giả này cũng đã không chậm!

Chính bản thân hắn phải mất mấy năm mới có thể đoán rõ được hơn ba trăm ký tự đơn giản, mà những người này, trong thời gian chưa đến nửa tháng, đã cung cấp cho hắn tư liệu suy đoán tổng cộng gần năm mươi ký tự, đây là những phân tích trong điều kiện những ký tự đơn không có đoạn văn tự có nghĩa.

Kim Lăng mấy ngày nay cũng bình tĩnh khác thường, tuyến phòng ngự bốn phía vẫn luôn trong trạng thái không hề có chiến sự, ngay cả sương mù màu đen trên dòng Trường Giang cũng đã tiêu tán không còn tung tích.

Một tiếng "beep" đâm thấu vạn vật của bia đá trước khi bay lên trời, không chỉ khiến cho con người và động vật toàn thành co quắp quỳ gối, mà càng trực tiếp phá hủy gần một nửa số Cự Phần gần Kim Lăng.

So với cái cách nhẹ nhàng như không của nó, hành động liều chết vượt sông nổ Phần của bản thân, quả thật chẳng khác gì một trò cười.

Trong những ngày bình yên này, chuyện duy nhất khiến cho hắn thấy lạ, chính là sau khi đã xác định được hàm nghĩa của vài ký tự cuối cùng trong pháp quyết tu luyện cảnh giới Hai Nguyên Thiên, hắn lại lần nữa bắt đầu tu luyện Dung Nguyên Thể, thì mặt tốc độ có hơi nhanh hơn một chút so với dĩ vãng, mặc dù chỉ là một chút xíu, thế nhưng Sở Vân Thăng vẫn có thể nhạy cảm cảm giác được!

Hắn không rõ cái này có liên quan gì đến tiếng động xuyên phá tất cả của bia đá không, nhưng hiển nhiên giáo sư Phương có lẽ là bị nó ảnh hưởng thật, thực nghiệm của ông nghe nói là đã đạt được những bước tiến mang tính đột phá.

Từ trong những người ban đầu của tòa nhà văn phòng, Đinh Nhan sàng lọc tuyển chọn ra 12 võ sĩ Bóng Tối, hệ hỏa và hệ băng mỗi hệ một nửa, tuy nói ban đầu Sở Vân Thăng cũng không yêu cầu năng lực của bọn họ mạnh bao nhiêu, nhưng Đinh Nhan vẫn giới hạn tư cách từ cấp hai trở lên.

Lập tức, Sở Vân Thăng lại chia tất cả võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa thành Hỏa bộ, do Diêu Tường thống lĩnh, mà võ sĩ Bóng Tối hệ băng thì chia làm Băng bộ, do Lục Vũ thống lĩnh.

Ba loại khác, võ sĩ Bóng Tối hệ thổ hiện nay chỉ có một mình Lô Quốc Long, hệ kim và hệ mộc đến một người cũng chẳng có, tạm thời chỉ có thể bỏ qua một bên.

Mười hai võ sĩ Bóng Tối được tuyển ra từ Hỏa bộ và Băng bộ này, Sở Vân Thăng đích thân rèn luyện cho họ chiến giáp và vũ khí loại một, tạo thành "chiến đội Băng Hỏa", giao cho người đáng tin nhất ngoài ba người Đinh Nhan, Diêu Tường, Lục Vũ là Diệp Kỳ Thắng làm đội trưởng.

Bọn họ sẽ trở thành lực lượng nòng cốt nhất của tòa nhà văn phòng, đây là Sở Vân Thăng bước ra bước đầu tiên trong kế hoạch của bản thân.

Chiến giáp loại một kỳ thực cũng có thể chia nhỏ thành hai cấp độ, khi hắn ở thành phố sương mù cũng đã tự mình trải nghiệm qua, trước khi quyết chiến với Hỏa Diễm Huyễn Điểu, hắn từng tiêu hao một lượng lớn tinh lực và giáp xác Xích Giáp Trùng, nâng cao các tính năng của chiến giáp trên diện rộng.

Sau đó, trải qua những kinh nghiệm và đúc kết sau rất nhiều lần rèn luyện chiến giáp, mới chia trạng thái chiến giáp loại một ra thành hai cấp độ nhỏ hơn, là cấp bình thường và cấp tinh luyện.

Căn cứ vào kinh nghiệm tự mình sử dụng lúc trước của Sở Vân Thăng, bình quân các hạng tính năng của chiến giáp cấp tinh luyện cao gấp hơn ba lần cấp bình thường, số lượng tài liệu cần rèn luyện cũng nhiều hơn nhiều, mà lượng nguyên khí bản thể, tinh lực và thời gian cần tiêu hao lại càng gấp mấy lần so với chiến giáp cấp bình thường.

Sở Vân Thăng chẳng những cần phải gấp rút giải mã ký tự, mà còn phải đẩy nhanh việc hoàn thành xây dựng Dung Nguyên Thể tầng hai, tinh lực vô cùng có hạn, thời gian có thể sử dụng cũng hết sức ít ỏi!

Bất luận là phải đề phòng lũ côn trùng lâu rồi chưa tấn công, hay là đề phòng vị phó tổng chỉ huy Phương của tổng bộ chỉ huy kia, tuy rằng cả hai gần nhất đều chẳng có động tĩnh gì, nhưng Sở Vân Thăng cũng tuyệt không dám phớt lờ, phải dùng tốc độ nhanh nhất thành lập "chiến đội Băng Hỏa", bên dưới mặt ngoài bình tĩnh của Kim Lăng hiện giờ, trên thực tế mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.

Hắn ngoài rèn luyện ra chiến giáp loại một cấp tinh luyện cho Diêu Tường và Lục Vũ, còn phải rèn luyện cho toàn "chiến đội Băng Hỏa" mười hai bộ chiến giáp và vũ khí loại một cấp bình thường.

Đây là cực hạn mà thời gian và tinh lực hiện có của hắn có thể làm được.

Cũng may là trải qua nhiều lần đại chiến chém giết với côn trùng, số lượng xác chết Xích Giáp Trùng tích lũy được cực kỳ khả quan, bằng không nếu không có nguyên vật liệu, có nói gì cũng đều vô dụng.

So với "chiến đội Băng Hỏa" được trang bị chiến giáp và vũ khí cấp bình thường sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của tòa nhà văn phòng, hai người Tường, Vũ được trang bị chiến giáp và vũ khí cấp tinh luyện, sẽ trở thành sức mạnh cấp cao, mà chính hắn thì sẽ trở thành sức mạnh đỉnh cấp của tòa nhà văn phòng!

Hắn phải trang bị tận răng cho tòa nhà văn phòng, trở thành tòa nhà văn phòng độc nhất vô nhị tại khu tây và toàn thành Kim Lăng!

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK