Chương 158: Cự tuyệt Tạo thần.
"Anh Sở, anh Đinh, người của tổng bộ chỉ huy đến!" Diệp Kỳ Thắng gõ cửa phòng họp, nhẹ giọng nói.
"Để y chờ ngoài phòng họp, tôi sẽ gặp y." Sở Vân Thăng một hớp húp cạn phần canh thịt trong chén, đứng lên, bỗng quay qua hỏi Đinh Nhan: "Lão Đinh, chúng ta tổng cộng đã chết bao nhiêu anh em?"
Kể từ lúc bắt đầu nói chuyện với Đinh Nhan, vấn đề này là vấn đề quan trọng nhất mà hắn muốn hỏi, thế nhưng không biết tại sao, mỗi lần lời lên đến miệng lại không thể nào cất lời được, hắn sợ nghe được tin tức đã chết quá nhiều người.
"Tám! Tổng cộng đã mất đi tám anh em ..." Đinh Nhan hơi thở dài trả lời.
Lòng Sở Vân Thăng như thắt lại, hai tay nắm thật chặt, rất lâu sau đó mới run run buông ra, thở ra một hơi thật dài, nói: "Thi thể có tìm về được không?"
"Tìm được năm, còn ba người khác đã không có cách nào tìm thấy." Đinh Nhan ánh mắt dập dờn trả lời.
"Giúp bọn họ tìm một nơi chôn cất, gia quyến của họ sau này khi phân phối vật tư thì ưu đãi hơn một chút!" Đối với những người anh em từ trước đến nay luôn kề vai chiến đấu với mình này, Sở Vân Thăng luôn có một sự chấp nhất mãnh liệt, là phải chôn cất tử tế cho thi thể họ. Hắn đã thấy quá nhiều trường hợp phơi thây hoang dã, bị lôi tới lôi đi như chó chết, thậm chí một phần lớn thi thể còn chẳng được đoái hoài gì đến.
Đây coi như là một việc cuối cùng mà người sống có thể làm cho người chết đi.
"Đã xử lý, chuyện này cậu cứ yên tâm." Đinh Nhan gật đầu trả lời.
******
"Sở đại ca, giới thiệu với anh, vị này chính là thư ký của tổng bộ chỉ huy, tiên sinh Trịnh Vi Ba!" Chúc Lăng Điệp cùng đi tới đây, thấy Sở Vân Thăng xuất hiện liền đứng lên từ trên ghế, chỉ vào một người đàn ông trung niên gầy gò, giới thiệu.
"Sở tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp anh." Trịnh Vi Ba nở một nụ cười công thức hóa nói.
"Không biết thư ký Trịnh khổ cực từ sáng sớm tới đây, là tìm tôi có chuyện gì?" Sở Vân Thăng châm một điếu thuốc, ngồi ở một chỗ rất xa đối diện ông ta, ôn hòa hỏi.
"Sở tiên sinh, tôi lần này đại biểu tổng bộ chỉ huy đến đây, chỉ có một mục đích!" Trịnh Vi Ba nhìn thoáng qua Chúc Lăng Điệp, lại lần nữa ngồi xuống, thu nụ cười lại, nghiêm nghị nói.
"Nói đi!" Sở Vân Thăng dựa lưng vào ghế, phất tay ý bảo tiếp tục.
"Tạo thần!" Trịnh Vi Ba rút từ trong túi công văn ra một tập tài liệu được niêm phong hai chữ tuyệt mật, ánh mắt đầy thâm ý nhìn vào Sở Vân Thăng, giọng nói kiên quyết.
"Tạo thần?" Sở Vân Thăng lộ ra vẻ mặt như không hiểu. Hắn đúng là không biết Trịnh Vi Ba định làm gì, chuyện này có chút khác biệt so với phỏng đoán của hắn.
"Không sai, tạo thần! Sở tiên sinh, tôi cả gan hỏi ngài một vấn đề: Đối với Kim Lăng hiện nay, cái gì là thứ quan trọng nhất?" Trịnh Vi Ba tuy rằng đặt câu hỏi với Sở Vân Thăng, thế nhưng ánh mắt lại đảo qua toàn bộ mọi người trong phòng hội nghị, tựa như đang chờ đợi đáp án.
Sở Vân Thăng mặt không đổi sắc nhìn y, không nói câu nào. Loại vấn đề này căn bản không cần trả lời, đây chẳng qua chỉ là Trịnh Vi Ba muốn giành lấy quyền chủ động trong cuộc nói chuyện mà thôi.
Người đặt câu hỏi là người chủ động, từng bước từng bước dẫn dắt người trả lời xoay vòng, cho đến khi nào đến được mục đích của mình mới thôi. Sở Vân Thăng tốt xấu gì cũng từng quan hệ vài năm với khách hàng, chút kinh nghiệm tối thiểu này cũng không thiếu.
Mà hai người khác trong căn phòng này, Đinh Nhan và Chúc Lăng Điệp, không có ai là người ngu ngốc, đương nhiên cũng không ai trả lời ông ta.
Trịnh Vi Ba cũng không hề cảm thấy xấu hổ gì, cười khan một tiếng tiếp tục: "Với tình hình hiện tay của Kim Lăng mà nói, thức ăn, vũ khí, đạn dược, và cả võ sĩ Bóng Tối, mọi người hẳn không phủ nhận những thứ này đều là vô cùng quan trọng, thế nhưng quan trọng nhất là những thứ này sao? Không phải!"
Ông ta ngừng lại, chỉ vào đầu mình, cất giọng đanh thép: "Là niềm tin! Là lòng tin tin tưởng loài người cuối cùng nhất định có thể giành được thắng lợi!
Lương thực không có, có thể đẩy nhanh nghiên cứu thức ăn mới; vũ khí không có, cũng có thể sáng tạo ra vũ khí mới; võ sĩ Bóng Tối không có, chúng ta có thể đánh trường kỳ, có thể chờ đợi lứa võ sĩ Bóng Tối tiếp theo thức tỉnh!
Nhưng nếu niềm tin đã mất, lòng tin không còn, không nhìn thấy được hy vọng, tất cả chỉ còn tuyệt vọng, vậy thì tuyến phòng ngự của chúng ta có thể chỉ trong một đêm là sẽ tan vỡ! Thậm chí là tự nó sụp đổ!
Vào cái ngày mà côn trùng vây thành, các vị hẳn còn nhớ rõ, lúc ấy có bao nhiêu người suy sụp tinh thần, tự sát, tự giết lẫn nhau? Chết nhiều người như vậy, còn chưa cần côn trùng động vào ai, thậm chí ngay cả một cái bóng côn trùng cũng chẳng có!"
"Cho nên ông mới đến tìm tôi?" Sở Vân Thăng đại khái có thể đoán được "tạo thần" mà ông ta nói đến là có ý gì.
"Đúng vậy, Sở tiên sinh, ba ngày trước, sau khi Kim Lăng gặp phải đợt công kích trí mạng, sĩ khí suy sụp cực độ, lòng người rơi vào tuyệt vọng chưa từng có, càng ngày càng có nhiều người cho rằng lũ côn trùng là tuyệt đối không thể nào chiến thắng, thậm chí còn có vài người cuồng tôn giáo cho rằng, côn trùng chính là ác ma mà thần phái tới nhân gian để trừng phạt tội ác của con người, không thể chống lại được!
Cho nên, chúng ta phải một lần nữa tạo nên niềm tin hy vọng, lòng tin tất thắng! Muốn tạo ra loại niềm tin và hy vọng này, đầu tiên chúng ta cần xây dựng nên một anh hùng, một người anh hùng có thể sáng tạo ra kỳ tích, không ngừng đánh bại bất luận loại côn trùng nào! Tổng bộ nghiên cứu gọi nó là 'kế hoạch tạo thần'!
Mà Sở tiên sinh, căn cứ vào tư liệu của ngài, ngài chính là người có tư cách nhất để trở thành nhân vật đứng đầu trong kế hoạch này. Trên mặt sức mạnh cá nhân, ngài đã đánh bại côn trùng hỏa ma; trên mặt sáng tạo kỳ tích, ngài đã hoàn thành một nghiệm vụ gần như không thể hoàn thành, hơn nữa còn sống sót trở về được Kim Lăng; trên mặt tạo thế kích động lòng người, hiện tại toàn bộ khu tây vẫn đang điên cuồng tuyền bá sự tích của ngài!
Bởi vậy, không ai thích hợp hơn ngài thực hiện cái 'kế hoạch tạo thần' này! Đây là bản sao của kế hoạch, ngài có thể xem xét kỹ lưỡng một chút." Trịnh Vi Ba đẩy túi văn kiện đóng dấu tuyệt mật đến trước mặt Sở Vân Thăng.
Sở Vân Thăng không mở túi tài liệu ra, hai cái chữ tuyệt mật đỏ rực cực kỳ chói mắt; thứ này không xem thì thôi, còn nếu xem, dù cho mình có không tham dự, thì cũng sẽ kéo theo một đống phiền phức.
Hơn nữa, hắn nghe Trịnh Vi Ba nói nhiều như vậy, trong nội tâm kỳ thực cũng không định tham gia vào cái "kế hoạch tạo thần" gì gì kia, thần há có thể tạo dựng dễ dàng vậy sao?
Đến khi đó bọn họ nhất định sẽ không ngừng thêm thắt các loại yêu cầu, điều kiện, đủ thứ ràng buộc cho bản thân, thậm chí mọi cử động đều dưới sự giám sát của tổng bộ chỉ huy, bản thân là "thần" nhân tạo do bọn họ dựng nên, tất nhiên là phải nắm chặt trong tay bọn họ.
Cho nên, tổng bộ chỉ huy không phải muốn tạo thần, mà là muốn tạo ra một công cụ có thể lợi dụng, dùng công cụ này ảnh hưởng đến lòng người!
Thấy Sở Vân Thăng không nói lời nào, cũng không nhìn túi tài liệu, Trịnh Vi Ba dứt khoát nói thẳng: "Sở tiên sinh, tôi thấy có lẽ vẫn nên để tôi giải thích về cái kế hoạch này một chút đi!
Tổng bộ chỉ huy sẽ thu thập tất cả những tư liệu về Sở tiên sinh. Sau đó giao cho các chuyên gia viết lách tu sửa chỉnh trang, tiếp đó sẽ tiến hành tuyên truyền về các sự tích của ngài trong phạm vi toàn thành, xây dựng nên hình tượng anh hùng.
Sở tiên sinh không chỉ thu được vinh dự to lớn, mà hơn nữa, ngài sẽ đạt được các đãi ngộ đặc biệt của tổng bộ chỉ huy, bao gồm cả gia quyến của ngài, tất cả sẽ được di chuyển đến khu vực phòng ngự trọng điểm của khu trung tâm, có được quyền lợi tiến vào tầng ngầm phòng ngự chống hạt nhân kiên cố nhất dưới Kim Lăng trong 'phương án cuối cùng', quyền lợi tham gia nghị sự ở tổng bộ chỉ huy, và một số đãi ngộ tối ưu khác.
Có điều, tổng bộ chỉ huy đặc biệt đề xuất, căn cứ vào tư liệu hiện nay của chúng tôi cho thấy, Sở tiên sinh có năng lực đặc thù, có thể chế tạo ra áo giáp và vũ khí kỳ lạ, tổng bộ chỉ huy hy vọng đồng thời khi tiến hành kế hoạch, loại năng lực này của Sở tiên sinh có thể do tổng bộ chỉ huy tiếp hành sắp xếp, dùng để phối hợp với tuyên truyền, mặt khác, Sở tiên sinh phải..."
"Ông không cần nói nữa, tôi cự tuyệt cái kế hoạch này!" Sở Vân Thăng dập tàn thuốc, trực tiếp nói, quả nhiên là có kéo theo một đống điều kiện phía sau, thậm chí là cả năng lực của mình bọn họ cũng đã tra ra một ít chi tiết, cố gắng gia tăng khống chế.
Trịnh Vi Ba sửng sốt, tình báo của tổng bộ chỉ huy dù cho có chi tiết đến đâu, thì cũng không thể nào biết được Sở Vân Thăng là nhờ có sự tồn tại của sách cổ, mới có thể chế tạo ra chiến giáp và vũ khí, đó chính là giới hạn cuối cùng của Sở Vân Thăng, là tồn tại bất khả xâm phạm.
"Sở tiên sinh, hy vọng ngài suy nghĩ kỹ lại, việc này không chỉ liên quan đến việc ngài thu được vinh dự và quyền lợi to lớn, mà lại càng quan hệ đến việc tạo dựng lòng tin trong toàn bộ thành Kim Lăng!" Trịnh Vi Ba thận trọng nói, chụp lên đầu Sở Vân Thăng một cái mũ "vì đại cục" thật lớn.
"Không cần lấy mấy cái này ra ép tôi, ở Kim Lăng có khối người có năng lực mạnh hơn tôi, theo tôi được biết, thì ít nhất có hai người. Chuyện này cũng không phải thiếu tôi là không được!" Ý Sở Vân Thăng chỉ người áo choàng và cô gái áo trắng, thực lực của hai người này đều không hề thua kém bản thân mình, chỉ có điều người áo choàng kia có phải là loài người không thì khó nói, lấy hắn ta ra mà tạo thần hiển nhiên là không thực tế! Nhưng còn cô gái áo trắng kia, thoạt nhìn thì hoàn toàn là một con người.
Hơn nữa, sơ hở lớn nhất trong chuyện này chính là, nếu như bọn họ thật sự muốn tạo thần, đã là "tạo" thì tất nhiên sẽ là giả, không thật sự cần phải quan tâm thực lực của đối tượng hơn kém bao nhiêu, bốn vị Vua Bóng Tối, thêm cả Kim Cương thú, ai trong số họ cũng được, tô vẽ một chút là được rồi, căn bản không cần thiết phải là bản thân.
Sở dĩ phải nói bản thân thích hợp thế này thế nọ, phỏng chừng chẳng qua là do tổng bộ chỉ huy nỗ lực muốn khống chế một gã võ sĩ Bóng Tối mới ló đầu như hắn mà thôi.
Không có bản thân, bọn họ bây giờ cũng vẫn sẽ đi "tạo" người khác, còn chưa đến mức thiếu bản thân thì sẽ không được.
"Sở tiên sinh muốn nói đến Kim Cương Thú sao? Uy vọng của anh ta ở quân đội đúng là cao hơn so với Sở tiên sinh, nhưng ở trong dân gian thì không bằng với Sở tiên sinh được." Trịnh Vi Ba nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói.
"Thư ký Trịnh không cần nói nữa, chuyện này cứ thế đi, tôi bây giờ đang hợp tác rất vui vẻ với sư đoàn chủ lực số chín, thân là võ sĩ Bóng Tối, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình, nhiệm vụ của tôi là phòng ngự tuyến phía tây cho tốt! Xin lỗi, tôi còn có vài chuyện phải xử lý, cáo từ!" Sở Vân Thăng đứng lên, lần nữa cự tuyệt.
"Sở tiên sinh, không giấu gì anh, tổng bộ chỉ huy đã chỉ định anh là nhân vật mục tiêu thực hiện cái kế hoạch này, cho nên mong anh đừng cự tuyệt, bây giờ là thời kỳ phi thường, nếu như hôm nay chúng ta không thể nói chuyện ổn thỏa, có khả năng tổng bộ chỉ huy sẽ lại truyền đạt xuống với hình thức mệnh lệnh, tới khi đó, sẽ khó tránh khỏi mọi người lại khó xử!" Trịnh Vi Ba cũng đứng lên trịnh trọng nói.
"Đây là các người uy hiếp tôi sao?" Sở Vân Thăng đột nhiên cất cao giọng, nói một cách lạnh lùng. Nói tới nói lui, hóa ra đã sớm quyết định rồi, xem ra tổng bộ chỉ huy đã quyết tâm phải khống chế được bản thân vào trong lòng bàn tay.
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK