Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 223: Không biết điều!


"Nói như vậy, cô ta đã phát giác được gì đó rồi." Nghe Edgar trở về kể lại, Sở Vân Thăng nhíu nhíu mày.

"Tôi nghĩ nàng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, chắc không nghĩ sâu như vậy đâu." Edgar do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên trì nói.

"Sâu như vậy" là ý gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ, chỉ là không muốn nói thẳng ra mà thôi.

Suy nghĩ một chút, Sở Vân Thăng cười cười vỗ vai Edgar nói: "Là do vừa rồi ta đã biểu hiện quá cường thế rồi.”

Edgar biết từ sau sự kiện vật thể bay, độ tín nhiệm của Sở Vân Thăng đối với y đề cao rất lớn. Trước đây hai người chưa chắc đã nói chuyện được với nhau mấy câu, y chỉ phụ trách làm cơm canh gác, các loại chuyện tình vụn vặt. Sở Vân Thăng cũng chưa từng thương lượng gì với y, có chuyện gì đều là trực tiếp phân phó.

Hiện tại ít nhiều y cũng có một chút cảm giác như mình đã hòa nhập được vào thế giới của ngài Lennon.

Đương nhiên, y không nghi ngờ chút nào nếu khi đó mình đưa ra một quyết định khác, lấy tốc độ và thực lực đáng sợ của ngài Lennon, hiện tại bản thân có lẽ đã sớm phơi thây đầu đường rồi.

Sở Vân Thăng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn xem bảo vệ tính mạng là trên hết. Hắn sẽ không tin tưởng mấy lời nói quỷ quái của lũ phi nhân loại phe cô gái áo trắng, rơi vào trong tay chúng nó, chỉ có một con đường chết!

Lúc đầu người áo choàng liều mạng bất chấp tất cả cũng muốn bắt được hắn, mục đích chỉ là cố gắng muốn lấy được khoa học kỹ thuật phù văn mà hắn thi triển ra. Mà khoa học phù văn chẳng qua chỉ là một trong những sở học của tiền bối sách cổ, vì thế tất nhiên sẽ kéo liên quan đến sách cổ, lúc đó hắn có muốn không chết cũng khó.

Dù cho chúng nó không giết bản thân, nhưng một khi mất đi sách cổ - gốc rễ mà hắn dựa dẫm để sinh tồn, đối với một người không có thiên phú thức tỉnh như hắn, sớm muộn gì cũng phải chết mà thôi.

Sở Vân Thăng trước giờ rất ít khi làm chuyện cố gắng giấu diếm thực lực vô dụng kia, tối đa là giữ lại một hai đòn sát thủ để ra tay bất ngờ, ví dụ như Phong Thú phù. Từ lúc chạy nạn khỏi Thân Thành, đến thành phố sương mù, rồi đến Kim Lăng, cuối cùng đến khu trại Vu Thành, hắn luôn luôn thể hiện võ lực hùng mạnh.

Hắn không có tâm tư và tinh lực để đi ngụy trang. Sống – chết còn không lo nổi, tổn hao tâm tư giả bộ tới giả bộ lui, chỉ e chết càng nhanh hơn.

Nhưng hiện tại đại địch trước mặt, phi nhân loại thậm chí vận dụng vật thể bay tỏa khắp thế giới tìm kiếm hắn. Một cô gái áo chắng cũng đã khiến bản thân không thể địch nổi, nếu như trên cái vật thể bay kia nhảy xuống hai người áo trắng, hắn cũng khỏi cần đánh đấm gì nữa, trực tiếp thúc thủ chịu trói cho rồi.

Lúc này hắn không có mười phần nắm chắc có thể đối kháng được với chúng nó, cho nên mặc dù bản thân không muốn làm rùa rụt đầu thì cũng phải làm! Giữ gìn sách cổ tiếp tục sống sót, mới là quan trọng nhất, những thứ khác đều là đánh rắm.

"Như vậy, nói rõ cho các nàng biết ta là sĩ quan cao cấp, ngươi lấy thân phận Thiên Hành Giả cùng với ta, thiếu tá Tần hợp tác đi tìm căn cứ bộ đội, tìm kiếm bảo hộ của quân đội. Có điều ta cũng không thể giả bộ cho giống quân nhân chính quy được, cứ nói là người trong chuyên ngành đặc biệt của thiếu tá Tần. Dù sao có quân nhân thứ thiệt Tần Kỳ Anh ở đây, chẳng ai vạch trần được, bọn họ cũng không quá mức tò mò đâu." Sở Vân Thăng cân nhắc trước sau, dốc hết tâm tư nói.

Thật ra, hắn muốn trước hết cứ tìm một chỗ trốn đi cái đã, chờ đến khi thực lực đủ để đối kháng được với chúng nó rồi mới xuất hiện trở lại.

Nhưng thứ nhất là Kim Lăng đã biến mất gần ba tháng, sống hay chết hắn một mực chẳng biết, trong lòng sớm đã nóng như lửa đốt;

Thứ hai, nếu như trước khi lũ Thiên Ngoại Tà Ma mà tiền bối nói tới xuất hiện, không mau chóng lấy được di sản mà tiền bối để lại, chỉ dựa vào tốc độ tu luyện của mình, ngay cả tiền bối cũng nói là chỉ có một con đường chết;

Cuối cùng, hắn căn bản không biết thực lực tổng thể của phi nhân loại trên trái đất mạnh cỡ nào, có bao nhiêu vật thể bay? Đám phi nhân loại có sức chiến đấu cỡ cô gái áo trắng và tên áo choàng còn có bao nhiêu? Liệu có kẻ nào còn lợi hại hơn so với hai tên đó nữa hay không? Bản thân trốn đi đóng cửa đẽo cày, hoàn toàn không có tiêu chuẩn để cân nhắc, dù cho có trốn mười năm, ai biết được đã là đối thủ của bọn chúng chưa?

Cho nên mặc kệ thế nào, hắn đều phải lên đường, trốn đi chính là mười phần chết chắc, mạo hiểm lên đường, ít nhất còn là cửu tử nhất sinh!

Chỉ cần có một đường sinh cơ thì hắn cũng phải liều mạng một lần. Nếu lấy được bảo vật mà tiền bối lưu lại, đối kháng với lũ phi nhân loại đang "truy nã" hắn cũng có thêm một chỗ dựa lớn. Không chừng tiền bối còn để lại cho hắn một cái vật thể bay tiên tiến nữa thì sao, phải biết rằng những thứ mà tiền bối lưu lại chính là vũ khí sắc bén để đối phó với Thiên Ngoại Tà Ma, chắc chắn không phải thứ mà những tên phi nhân loại này có thể ứng phó được.

"Có cần nói trước với thiếu tá Tần một chút không?" Edgar gật đầu hỏi lại.

"Không cần, người phụ nữ này ít nhất cũng phải thông minh gấp mười lần hai người chúng ta. Ngươi cứ nói với mấy người kia ngay trước mặt nàng là được, nàng chỉ cần nghe cũng đủ hiểu rồi." Sở Vân Thăng lắc đầu, lại nói: "Ba người chúng ta mặt ngoài vẫn lấy ngươi làm chủ, dù sao trong mắt các nàng ngươi là Thiên Hành Giả, cái giường phía sau thùng xe cũng không cần giữ riêng lại cho ta, đỡ mất công phải giải thích phiền phức, ta chen chúc với bọn họ một chút cũng được."

"Ngài yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ xử lý tốt." Edgar nhớ tới cuộc hỗn loạn vừa rồi, trên mặt đã cảm thấy xấu hổ.

"Ngươi đi trước đi, đợi lát nữa ta để lại một bộ đồ phòng ngự trong rương hành lý cho ngươi, ngày mai lúc lên đường thì mặc vào, ngươi là người bình thường, giả mạo Thiên Hành Giả vẫn rất nguy hiểm." Sở Vân Thăng định bụng tranh thủ chút thời gian còn lại, chế tạo thêm cho y một tấm Lục Giáp phù cấp hai, lại sử dụng giáp xác Kim Giáp Trùng gọt thành hai khối giáp ngực và lưng, lấy gân côn trùng nối chắc lại, cho Edgar mặc lên, tốt xấu gì cũng có đôi chút tác dụng phòng hộ.

Đây cũng không phải do hắn bất chợt nghĩ ra, trong đội ngũ học sinh này cũng có Thiên Hành Giả đã chế tác loại giáp ngực tạo hình kiểu này, cứ phỏng theo mà làm là được.

Xe RV loại C* không rộng rãi và xa hoa như xe loại A, nhưng được cái linh hoạt nhẹ nhàng hơn, không quá cồng kềnh và nặng nề, dùng để sinh tồn hoặc chạy trốn trong thời đại mạt thế này quả thực không thể thích hợp hơn được nữa.
*

Nhiệt độ không khí ở thời đại Bóng Tối rất thấp, khắp nơi đều là trời băng giá rét, trên xe RV vốn có máy điều hòa nhiệt độ có thể làm ấm, nhưng xăng cực kỳ quý giá, Sở Vân Thăng không nỡ lãng phí một giọt nào. Edgar lấy gas hóa lỏng dự trữ của hắn ra nấu cơm cũng đã khiến hắn đau lòng mãi không thôi, càng đừng nói đến xăng xe vô cùng quan trọng.

Bất quá, Sở Vân Thăng có phương pháp khác có thể đạt hiệu quả tương đương. Từ lúc lên đường ở Vu Thành, hắn đã mang mảnh vụn cuối cùng còn sót lại của Hỏa Chủng Hỏa Diễm Huyễn Điểu bao bọc lại trong giáp xác Xích Giáp Trùng, đặt ở trong xe, loại bỏ phong ấn, nhẹ nhàng tản mát ra hơi nóng ấm áp.

Bởi vậy trong chiếc xe RV này của Sở Vân Thăng, mặc dù không đắp thêm chăn cũng không đến mức lạnh. Học sinh sau khi tiến vào không lâu thì đều cởi lớp áo khoác vừa dày vừa nặng ra, thứ nhất là tiết kiệm không gian bên trong xe, thứ hai là mùi vị trên những quần áo đó quả thật là gay mũi không chịu nổi.

Khi Sở Vân Thăng lên xe, đã là lúc nửa đêm, trên xe RV đã được nhét đầy. Nữ sinh nhiều hơn một chút, phần lớn được sắp xếp nằm trên giường. Nam sinh ít hơn thì ngồi ở sàn xe và phòng điều khiển, may mà trong xe không lạnh, bên dưới lại được lót một lượng lớn chăn đệm trắng tinh mà lúc trước Sở Vân Thăng lấy từ khách sạn, cứ như có thêm một lớm thảm bông thật dày, ngồi lên cực kỳ thoải mái.

Phỏng chừng Edgar đã thông báo cho mấy cô gái kia, vừa lên xe đã có người bắt chuyện với hắn: "Thiếu tá Đỗ, bên này, bên này, giữ lại vị trí tốt cho ngài rồi."

Sở Vân Thăng lúc đang suy nghĩ tìm tên giả, không hiểu sao lại nhớ tới Đỗ Kỳ Sơn, vì vậy để cho Edgar biên ra cái tên Đỗ Luân Nông (Lennon) bình thường này luôn.

Học sinh rất nhiều, ngoại trừ Tần Kỳ Anh, Vu Chi Tuyền cùng với một học sinh bị tổn thương do giá rét được sắp xếp ngủ trên một cái giường, những người khác chỉ có thể nhét chung một chỗ vừa ngồi vừa nghỉ vừa ngủ, không gian trong chiếc xe RV này của Sở Vân Thăng đích xác không lớn.

Sở Vân Thăng và Edgar là "hành khách cũ", đương nhiên được ưu đãi xếp trên giường, vị trí tương đương tốt.

"Thiếu tá, tới chỗ có bộ đội rồi, ngài có thể thể giới thiệu tôi gia nhập quân đội được không?" Một vị nữ sinh ngồi bên cạnh Sở Vân Thăng nghiêm túc hỏi.

"Có thể sống sót tìm đến đó đã rồi hãy nói! Được rồi, các người vốn chuẩn bị chạy đến đâu?" Sở Vân Thăng chợt phát hiện hắn và Edgar không ngờ quên hỏi đích đến của đám học sinh này, chỉ biết là bọn họ đang đi về phía nam.

"Ban đầu chúng tôi vốn muốn đến Kim Lăng, kết quả không qua được, chị Tưởng liền mang theo chúng tôi chuẩn bị đi về phương nam, nghe nói có quân đội lùi lại hướng đó, hy vọng có thể gặp được." Có một gã nam sinh ngồi kế bên giường chen miệng nói.

"Nếu như không gặp được thì sao?" Sở Vân Thăng hơi rụt người vào trong một cái, tìm được một chỗ dựa thoải mái, hỏi.

"Vậy thì lại tiếp tục đi về phía nam, đến Dương Thành. Dương Thành nếu như không còn, vậy thì đi tiếp đến Hồng Kông, Trung Hoa lớn như vậy, không thể nào không có một nơi dừng chân, ngài nói có phải không?" Nam sinh kỳ thực cũng không quá xác định, chỉ là hy vọng trong lòng mà thôi.

Dương Thành, còn cả Hồng Kông? Khoảng cách xa như vậy, với thực lực như của bọn họ, phỏng chừng đi không được phân nửa đã bị tiêu diệt toàn bộ rồi!

"Tưởng Thiên Thấm là giáo viên của các ngươi sao?" Sở Vân Thăng dừng một chút, nghe nam sinh kia nhắc tới cô gái này, nghĩ thầm nếu dọc theo đường phải kết bạn mà đi, vẫn nên hiểu rõ một chút về nhân vật thủ lĩnh của đối phương thì hơn.

"Không phải, chị Tưởng là con gái của phó hiệu trưởng trường chúng tôi, chị ấy lợi hại lắm, đừng xem chị ấy bây giờ là một Thiên Hành Giả, trước đây dù gì cũng là thục nữ học âm nhạc cổ điển, ở Châu Âu còn lấy được một giải thưởng lớn nữa đấy, quả là thiên chi kiêu nữ danh xứng với thực." Nam sinh nói với vẻ mặt sùng bái.

Mới nói đến đây, Edgar đã trở về từ đại sảnh, tiến sĩ nhất thời trở thành đối tượng mà học sinh "vây công". Sở Vân Thăng tĩnh tâm lại, thừa lúc chưa quá mức buồn ngủ, tập trung nguyên khí bản thể, bắt đầu quá trình tu luyện dài dòng khô khan.

Mặc kệ thế nào, chung quy cũng phải cố gắng nhanh chóng đột phát Dung Nguyên Thể tầng ba!

"Anh Tam Bảo, Hầu Tử về rồi." Tiễn mập gõ gõ cánh cửa phòng độc lập của Nhậm Tam Bảo, nhỏ giọng nói.

Một lát sau, Nhậm Tam Bảo đeo khẩu trang, mở cửa, vội vàng hỏi: "Thế nào?"

Trong khe cửa hé ra, lộ ra một cảnh xuân dâm mỹ trong gian phòng, Tiễn mập nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng dời mắt, nói: "Tìm được không ít, thầy Tất nói cộng thêm hôm nay, số lượng đã đủ rồi."

Ánh mắt Nhậm Tam Bảo lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói: "Bảo lão Tất nắm chặt thời gian tinh luyện độc tố, sáng sớm ngày mai tăng thêm thực đơn cho lão Tất! Khao thưởng lão!"

Tiễn mập mạp cười dâm đãng: "Anh Tam Bảo, thầy Tất nói rồi, hai ngày! Chỉ hai ngày nữa thôi là có thể hoàn thành! Đến lúc đó, hắc hắc, họ Tưởng kia còn không phải là của anh sao..."

Sắc mặt Nhậm Tam Bảo bỗng trở nên âm trầm, nói: "Không được, bảo thầy Tất tăng nồng độ lên, tên tiến sĩ này không thể không phòng!"

Ánh mắt tên Tiễn mập lộ vẻ tham lam nói: "Nếu tiến sĩ không biết điều, dứt khoát làm thịt hắn luôn! Chiếc xe RV kia quả thật quá tuyệt, sau này chúng ta cũng không cần chen chúc trong cái xe buýt tồi tàn kia nữa, thằng da đen khốn kiếp, đúng là thật biết hưởng thụ mà!"

Nhậm Tam Bảo lạnh lùng cười cười: "Họ Tưởng cho rằng lôi kéo được tiến sĩ là có thể không cần lo lắng sao? Nói cho các anh em, hai ngày nay tạm thời an phận một chút, không cho phép gây sự, phối hợp với các nàng diễn trò."


----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK