Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 183: Ánh lửa trên không.

Ở thời đại Mặt Trời xa xôi trước kia, Sở Vân Thăng từng được nghe qua một bản tin, nói rằng chuột ở trong điều kiện phóng xạ, thân thể có thể sẽ phát quang, đồng thời thể tích cũng dần dần to ra, tiếp đó có khả năng khiến cho chúng nó phát triển thành một giống hoàn toàn mới - "Chuột khổng lồ ăn thịt người"!

Nhưng mà, vào thời điểm đó, đó chẳng qua cũng chỉ là tin tức vỉa hè mà thôi, đại khái chỉ có thể gặp ở một mẩu nhỏ trong mục chuyện lạ bốn phương ở cuối tờ báo, chẳng bao giờ nghe nói chính phủ từng tuyên bố xác nhận chuyện này là thật.

Thực sự có tồn tại chuột khổng lồ ăn thịt người hay không thì vẫn còn rất nhiều tranh luận, nhưng điểm duy nhất có thể xác định là, chuột đúng là có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở phát triển trong những điều kiện cực kỳ hà khắc, thậm chí là trong hoàn cảnh ô nhiễm phóng xạ...

Đàn chuột mà bây giờ Sở Vân Thăng phải đối mặt cũng không phải là chuột nhiễm phóng xạ, có lẽ ở khu vực chỗ hắn gặp phải vụ nổ hạt nhân trước đây sẽ có sự tồn tại của cái loại chuột nhiễm phóng xạ này, nhưng lũ trước mắt hiển nhiên không phải, xung quanh Kim Lăng trước giờ còn chưa từng sử dụng đến vũ khí năng lượng hạt nhân.

Chúng nó chỉ có một khả năng, đó là giống như hổ con, giữa số lượng khổng lồ của đàn chuột, có một số sinh ra biến hóa và trở thành chuột "thức tỉnh"!

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, những con chuột có cặp mắt lóe lên ánh sáng xanh lục và bộ lông tản ra ánh huỳnh quang kia, tuy rằng kích cỡ của chúng không có biết hóa ít nhiều, nhưng chắc hẳn chúng chính là bọn "chuột thức tỉnh" đó.

Động vật trên trái đất thức tỉnh chập chạp hơn nhiều so với loài người, trong thành Kim Lăng, bởi vì nguy cơ lương thực nên rất nhiều động vật đã bị tàn sát gần như không còn, tổng bộ nghiên cứu cũng chỉ phát hiện ra ít ỏi vài động vật mơ hồ có dấu hiệu "thức tỉnh", nhưng ngoại trừ hổ con của Sở Vân Thăng, năng lực mà những con vật khác thức tỉnh ra đều hết sức yếu ớt, chẳng hề có tác dụng thực tế nào.

Dần dần còn rất ít người quan tâm đến vấn đề này, mà nhìn lại thì, việc nghiên cứu cải tạo thức ăn mới và uy hiếp từ côn trùng ngoài thành mới thực sự là hai thanh kiếm khát máu lủng lẳng trên đỉnh đầu mọi người ở Kim Lăng.

Cho nên, Sở Vân Thăng lúc này ngoài việc không thể nhúc nhích, thì thứ khiến hắn kinh ngạc nhất là, cái đàn chuột này không ngờ lại có được số lượng chuột "thức tỉnh" phát quang đông đảo đến vậy!

Chúng nó làm sao mà làm được?

Trong bóng tối, Sở Vân Thăng không thấy được rõ ràng lắm, không biết đến cùng là có bao nhiêu chuột bình thường tồn tại, mới có thể tạo thành số lượng chuột phát quang khổng lồ đến vậy, hay còn có lý do gì khác khiến cho số lượng thức tỉnh của chúng nó cao hơn loài người?

Nhưng mấy thứ này đều là chuyện không mấy quan trọng, cái lũ chuột này không chỉ vận chuyển riêng một mình hắn, mà còn vận chuyển những xác chết của con người hay thậm chí là của côn trùng khác, hắn chẳng qua chỉ là một thành viên bên trong đội ngũ vận chuyển "thi thể" mênh mông bất tận này mà thôi.

Hắn phải tìm ra cách khôi phục tự do, tránh cho bị chuyển vào "ổ chuột". Việc mà lúc này hắn có thể làm chỉ là nắm thật chặt Nhiếp Nguyên phù trong tay, mau chóng bổ sung nguyên khí.

Chuyện thế gian, vĩnh viễn đều không thể nắm giữ, hắn chẳng qua cũng chỉ là một phàm phu tục tử, không làm được cái chuyện tính toán thấu đáo không chút sơ sót, khống chế thế cục trong tay. Lúc đầu muốn đối phó với người áo choàng nên toàn lực chuẩn bị băng phù, kết quả là cô gái áo trắng mò đến, sau đó lại nghĩ sẽ đối phó với hai kẻ bọn họ, mới dốc sức chuẩn bị hỏa phù và băng phù, nhưng cuối cùng lại xảy ra biến cố, bức ép hắn phải liều mạng một mình xông vào giữa đàn côn trùng, cuối cùng trúng phải hỏa độc, mà hôm nay, không ngờ lại trầm luân tới trong tay một đám chuột....

Biến hóa quá nhanh, lại cộng thêm những mối nguy hiểm, biến cố chưa biết, ngay cả hắn cũng không thể nào dự liệu hết được, không phải là hắn không nỗ lực, không phải là hắn không liều mạng, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ ra, gần như tất cả thời gian có thể dùng, Sở Vân Thăng đều dành cho việc "chuẩn bị", nhưng kết quả là, ngoại trừ chiến giáp, kiếm Thiên Ích cùng với con Tử Viêm Ma Trùng bán sống bán chết ra, tất cả đều tiêu hao hết sạch, thế mà vẫn không thể giúp cho hắn thoát được hiểm cảnh.

Cái gì mà "bất biến ứng vạn biến", chẳng qua chỉ là mấy lời ba hoa xạo sự của những kẻ thắng lợi sau khi giành được công danh thành tựu, làm ra vẻ mình bí hiểm mà thôi; còn những kẻ chết ở nửa đường, vĩnh viễn cũng không có cơ hội phản bác, mà từ xưa đến nay, cái loại người chết ở nửa đường này mới là nhiều nhất....

Không nói đến cái khác, chỉ riêng một dải khu chất nhầy vắt ngang qua trước mặt Sở Vân Thăng bây giờ, ai biết nếu vượt qua khu chất nhầy đi ra bên ngoài thêm một bước sẽ biến thành cái dạng gì?

Là vùng đất hoang tàn vắng vẻ không có hơi thở loài người, là một thiên đường cho quái vật, hay sẽ là một con quái vật chân dài khổng lồ chỉ cần một bước là có thể giẫm con người ta thành thịt vụn?

Không ai biết, Sở Vân Thăng cũng không biết, thế giới này rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì? Từ sau khi bia đá bay lên trời, hắn liền cảm thấy càng đi tới mọi thứ càng vượt quá tất cả mọi hệ thống tri thức mà hắn biết.

Điều mà hắn có thể làm, chỉ có một: Giữ được cái mạng nhỏ của mình, tìm lại Kim Lăng!

Có đôi khi, khi mà Sở Vân Thăng một thân một mình, thường thường sẽ nghĩ, tại cái thế giới tràn ngập nguy hiểm này, thực lực và may mắn, đến tột cùng cái nào mới là quan trọng hơn?

Nhưng bao nhiêu lâu hắn vẫn không thể nghĩ thông suốt được vấn đề này, mượn chính bản thân hắn mà nói đi, nếu như không có thực lực thì sớm đã chết ở Kim Lăng rồi, nhưng nếu như không có may mắn, hắn cũng đã chết ở thành phố sương mù từ đời nào.

Cái thứ như "mệnh" này, hư vô mờ mịt, lại không có thời khắc nào không thể hiện ra uy lực của nó!

Có người sẽ nói: Mệnh ta do ta nắm giữ, không phải do trời, hô lên vậy có vẻ tuyệt vời lắm, nhưng chết thê thảm thế nào có ai biết.

Sở Vân Thăng từ sau khi chọn giải pháp "giả chết" khi đối mặt với con Hỏa Diễm Huyển Điểu không cách nào chống lại trên con đường chạy trốn khỏi thành phố sương mù, tất cả mọi chuyện, từng cái từng cái đều nối tiếp nhau xuất hiện, hắn cũng dần dần hiểu rõ, "mệnh" thực ra chia làm hai loại:

Một loại là "nguyên mệnh", ngay từ lúc ra đời từ trong bụng mẹ cũng đã định sẵn, dù cho năng lực lớn đến đâu, có thể hủy thiên diệt địa thì cũng không cách nào thay đổi, ví như bố mẹ sinh nặng đẻ đau nuôi dưỡng thành người, ví như ngày tháng ra đời, hay ví như giới tính khi ra đời, nó vô cùng mạnh mẽ mà không thể chống lại, không thể thay đổi, nhưng tương tự, nó cũng vô cùng bé nhỏ, nó chỉ có đưa đến tác dụng "phân phối" trong nháy mắt đó, sau đó, liền theo gió biến mất ...

Một loại khác mới là "mệnh" chân chính của một người - "chủ mệnh", từ vừa mới bắt đầu nó đã thuộc về chính bản thân, chưa bao giờ thuộc về trời này, đất này, hay là vạn chúng thần ma nào khác.

Nếu chọn bên trái, vậy thì mệnh bắt đầu từ bên trái, nếu chọn bên phải, mệnh liền bắt đầu từ bên phải, chúa tể chân chính của vận mệnh mình không phải là người khác, mà hoàn toàn chỉ có chính bản thân mình!

Sinh ra là hoàng tử thì cũng có thể có một ngày bị giáng làm thứ dân, thậm chí là vì tranh vị mà chết, ngược lại, dân chúng bình thường, một thảo dân tầm thường cũng có thể trở thành bá chủ thế gian, hoặc có thể tranh giành thiên hạ ...

Chủ mệnh, cho tới bây giờ đều là thuộc về chính mình.

Oán trời chỉ là trốn tránh trách nhiệm của chính mình, và cũng là cái cớ để nội tâm được thanh thản và khiến mình nhận được sự đồng tình của người khác mà thôi.

Ban đầu ở thời đại Mặt Trời, Sở Vân Thăng nếu như ném sách cổ vào xó bếp, tưởng là hoang đường mà bỏ qua, sợ rằng ngày hôm nay đã sớm chỉ còn lại một đống xương trắng phơi thây nơi hoang dã rồi.

Như bây giờ cũng vậy, dưới những đốm sáng xanh lập lòe, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy từng cái xác của đủ các loại sinh vật bị lũ chuột phát sáng kia phóng ra sương băng bao bọc lấy, sau đó đông cứng lại thành khối băng, rồi tiếp tục vận chuyển vào sâu trong hang động ...

Lẽ nào chúng nó đang dự trữ "lương thực", Sở Vân Thăng bỗng nhớ đến một chuyện, dường như lũ chuột này có thể ăn được bất cứ thứ gì!

Tóm lại chỉ một câu thôi, nếu hắn muốn sống, thì phải dựa vào chính bản thân mình!

Bên trong lớp áo choàng, hắn nắm chặt lấy Nhiếp Nguyên phù, dốc hết toàn bộ sức mạnh của mình cố gắng hút lấy năng lượng nguyên khí chứa bên trong phù thể, trợ giúp Dung Nguyên Thể chiến đấu với hỏa độc, tận lực chuyển giao cho nó số "đạn dược" lớn nhất.

Chỉ cần hắn có thể khôi phục khả năng hành động, lấy chất nhầy ăn mòn bên trong Vật Nạp phù ra, giết sạch bọn chúng thì không quá thực tế, nhưng chạy thoát thì vẫn hết sức dễ dàng.

Khi đàn chuột vận chuyển hắn lại di chuyển về phía trước một đoạn, Sở Vân Thăng ngạc nhiên phát hiện trong bóng tối trên không phía bên phải bỗng lóe lên một ánh lửa, hắn khó khăn nhúc nhích cổ, dưới ánh lửa lập lòe phát hiện ra dường như đó là một tòa nhà lầu, chỉ là quá tối, căn bản nhìn không thấy bộ dạng cụ thể của nó, nhưng từ ánh lửa vẫn có thể nhận ra, ở chính giữa có ít nhất hai tầng đã bị đốt cháy.

".....Aaa.aa.a.a.a...."

Sở Vân Thăng đột nhiên nghe thấy một âm thanh bén nhọn, như là tiếng kêu gào thảm thiết, lại giống như tiếng kêu sợ hãi, nhưng bất kể là cái gì, hắn dám khẳng định, đây tuyệt đối là thanh âm của con người!

Không phải là ảo giác, hắn thầm nghĩ, lúc trước hắn mơ mơ màng màng dường như nghe thấy có tiếng người kêu, tưởng rằng bản thân nằm mơ, nhưng bây giờ nghe rõ rồi, tuyệt đối không sai!

Hắn vội vã tập trung tinh thần, xuyên thấu qua những âm thanh chuột kêu chít chít loạn xạ, mơ hồ lại nghe thấy vài tiếng thét gào.

Không sai! Là người, Sở Vân Thăng gần như lập tức muốn nhảy dựng lên.

Mở cửa phản thế giới thất bại, giữa hàng đàn hàng đống võ sĩ Bóng Tối, cuối cùng bị lực hút của "lối đi" bắn ngược ra ngoài chỉ có ba người: Hắn, cô gái áo trắng và tên áo choàng!

Sau khi chiến đấu kịch liệt, giấu mình trong hang đất ba ngày, hắn đại khái phán đoán, đương nhiên trong sách cổ cũng từng đề cập qua, cái loại lối đi không gian này, ban đầu khi chưa hoàn toàn thành hình, những sinh vật có mức năng lượng quá lớn sẽ không cách nào cưỡng chế tiến vào được, hắn và hai kẻ dị tộc kia đại khái cũng là vì nguyên nhân đó nên lúc cuối mới bị bắn ra ngoài.

Bây giờ người áo choàng đã chết, tiếng kêu mới vừa rồi lại là của đàn ông, nhất định không phải là cô gái áo trắng, như vậy chỉ có một khả năng, bọn họ là người của Kim Lăng!

Bọn họ làm sao trốn ra được? Từ chỗ nào quay trở về trái đất? Bây giờ Kim Lăng đang ở đâu? Tình huống như thế nào?....

Liên tiếp từng vấn đề hiện lên trong đầu Sở Vân Thăng, trong nháy mắt hắn liền hạ quyết tâm, nhất định phải giết tới đó, hỏi cho rõ, bằng không dù cho có chết cũng không cam lòng.

Kế hoạch ban đầu của hắn vốn là trước hết để cho lũ chuột phát sáng đóng băng lại, tiến vào hang ổ của lũ chuột, tranh thủ hết cỡ thời gian để khôi phục lại sức mạnh thân thể mình, rồi đột ngột bùng phát, sau đó nhanh chóng thoát đi, nhưng bây giờ hắn phải lập tức hành động!

Trong cái thế giới tối đen không một chút ánh sáng như thế này, hắn căn bản không biết vị trí nơi đó là ở đâu, một khi bị chuyển đến chỗ khác, hắn sợ rằng sẽ không cách nào tìm đến chỗ này kịp.

Hắn không biết bản lĩnh của những người trên lầu có bao nhiêu, nếu trước khi hắn tìm thấy bọn họ mà tất cả đều đã bị lũ chuột cắn chết, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn cơ hội biết được Kim Lăng đang ở đâu trôi đi, đây là chuyện mà hắn tuyệt đối không cách nào tha thứ.

"Lũ chuột chết tiệt!" Sở Vân Thăng thầm mắng một tiếng, cưỡng chế chặt đứt sự vận chuyển nguyên khí từ Nhiếp Nguyên phù, không để ý tới cơ thể vì nguyên khí đột nhiên ngừng lại mà bị hỏa độc phản công xuất huyết, cắn răng chịu đựng đau đớn, triệu tập một số nguyên khí bản thể ít ỏi, lấy từ trong Vật Nạp phù ra một túi chất nhầy ăn mòn.

Hắn nín thở, bật người lên, khớp xương cả người đau đớn như vỡ thành từng mảnh, thế nhưng hắn chẳng hề để ý, một khắc không ngừng ném chất nhầy ăn mòn ra, hung hăng đập xuống đất, chất dịch bên trong lập tức bắn tung tóe ra khắp nơi xung quanh.

Lúc này, Sở Vân Thăng cắn chặt hàm răng, nâng súng năng lượng tối lên, hướng về chỗ túi chất nhầy nổ bung trên mặt đất bắn liền hai phát, sau đó chẳng thèm quay đầu lại đạp lên thân thể của lũ chuột, chạy về hướng tòa nhà đang bốc lên ánh lửa, hoàn toàn chẳng hề để ý đến những con chuột bò đầy trên thân mình hắn cắn xé.

Áo choàng của tên áo choàng vẫn còn cầm cự được, đây đại khái là điểm duy nhất mà Sở Vân Thăng cảm thấy nó còn hữu dụng.

Chất nhầy ăn mòn ở phía sau lưng hắn, sau khi gặp phải năng lượng nguyên khí hệ hỏa, lập tức hung hãn bùng lên, đốt cháy tạo thành một bức tường lửa.

Bản thân chất nhầy ăn mòn vốn chính là thứ có thuộc tính hỏa, khi được nguyên khí hệ hỏa kích phát, liền bùng lên ngọn lửa hừng hực, lại còn mang theo khả năng ăn mòn mãnh liệt, đây là hiện tượng thường gặp trên chiến trường trong không biết bao nhiêu lần côn trùng tập kích, mặc dù chẳng có tác dụng gì đối với côn trùng, nhưng lúc này đối với lũ chuột, không thể nghi ngờ chính là tổn thương trí mạng.

Những con chuột bình thường đến gần ngọn lửa ăn mòn không có con nào không bị đốt thành tro tàn, chỉ có cái loại chuột phát ra ánh sáng xanh lục kia mới có thể cố gắng xông qua truy kích Sở Vân Thăng.

Mà lúc này, chạy mỗi một bước, Sở Vân Thăng đều phải trả một cái giá cực lớn, độc tố thuộc tính hỏa vốn đã bị áp chế chặt chặt cứng, nhưng bây giờ Dung Nguyên Thể đột nhiên mất đi nguồn nguyên khí bổ sung, lập tức bị độc tố phản công, tạo thành một tình trạng hỗn loạn trong thời gian ngắn.

Sở Vân Thăng biết, Dung Nguyên Thể và độc tố rất nhanh sẽ đạt lại trạng thái cân bằng, bản thân chỉ cần kiên trì qua mấy phút ngắn ngủi này là được!

Chân của hắn càng bước nhanh hơn, súng năng lượng tối trong tay đã đổi thành kiếm Thiên Ích, mượn ánh lửa, hắn đã thấy rõ cửa vào tòa nhà, chém vỡ nó, không cần lãng phí đạn nguyên khí, chỉ cần kiếm Thiên Ích sắc bén không gì sánh nổi là đủ!



----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK