Chương 270: Chuẩn bị chiến tranh.
Bóng tối bao phủ thành Liệt Hỏa, từng đốm sáng như đom đóm trong đêm đen lập lòe, lúc gần lúc xa.
Tin tức thành chủ Lôi Minh đã chết tựa như mọc cánh, nhanh chóng lan truyền trong cái thể giới tối như mực này, từ chủ nô đến nô lệ, từ đàn ông đến phụ nữ, từ người già đến trẻ nhỏ đều thấp thỏm lo âu, mở to đôi mắt không dám ngủ, chỉ sợ tai họa và rắc rối sẽ lan đến, tai ương ngập đầu giáng xuống trên đầu mình.
Mật thám của thành Xuy Tuyết giống như những con kiến đang bò trên chảo nóng đau đớn vạn phần bỗng gặp được một đống đường ngọt, lo lắng mà kích động.
Chỉ cần đem tin tức về cuộc chuyển giao quyền lực động trời này của thành Liệt Hỏa hồi báo cho thành Xuy Tuyết, không cần nghĩ cũng biết, những phần thưởng nhận được sẽ phong phú đến cỡ nào.
Cho nên, trong bóng tối, tại những góc khuất cách không xa đống lửa thủ thành, rất nhiều ánh mắt mong mỏi ánh sáng yếu ớt xuất hiện trên bầu trời, lúc đấy cửa thành sẽ mở ra, để bọn họ nhanh chóng đen tin tức truyền ra!
Lúc này, trong tòa kiến trúc hạch tâm của thành Liệt Hỏa, trên đại điện Hỏa sứ, phần lớn nhân vật quyền quý trong thành đều tụ tập tại đây, kề đầu ghé tai xì xào bàn tán, thậm chí là thấp thỏm lo âu.
Những chủ nô thường ngày vẫn tự cho mình là tâm phúc của Lôi Minh không thể không vò đầu bức tóc tìm cách tẩy sạch quan hệ với hắn, còn đối với những chủ nô từng bất mãn với ba người Lôi Minh thì lúc này đây đang mừng thầm trong lòng.
Người vui vẻ nhất, đắc ý nhất, không cần phải thấp thỏm lo âu như những chủ nô khác, không ai khác ngoài Tào Chính Nghĩa – kẻ không lâu trước còn là một chủ nô nhỏ bé trong số hai mươi mốt chủ nô.
Khi hắn trưng bộ mặt không biểu cảm đi vào đại điện, bất luận là những chủ nô lúc trước ngang vai bằng vế hay là các đại chủ nô một thời vênh váo tự đắc, cũng đều như ong mật gặp hoa thơm, ruồi nhặng gặp đống phân bò, thoáng cái tất cả đều tiến tới, khuôn mặt bao phủ trong vẻ tươi cười đầy nhiệt tình mà giả tạo.
"Tào lão đệ, à không không, Tào lão ca lần này ngài nhất định phải mở miệng rồng nói giúp tôi vài câu, đều là tại tên súc sinh Lôi Minh lúc trước bức bách quá đáng, tôi cũng là bất đắc dĩ…"
"Tào ca, nể mặt lần hành động trước ở thành Xuy Tuyết bộ hạ của ta trợ giúp ngài, ngài nhất định phải…"
"Chính Nghĩa ca, mỹ nữ vừa đưa đến chỗ của ngài ngài xem có hài lòng không? Nghe nói là vẫn còn là một xử…"
"Nghĩa ca, lúc bình thường có ai mà không biết ngài là người nghĩa khí nhất, có đúng không? Mọi người nói xem có đúng không nào? Chuyện bây giờ, ngài nhất định phải thay mặt các anh em nói tốt vài câu, ở chỗ ta còn một bình Mao Đài đã cất lâu nay…"
. . .
"Được, được rồi, tất cả bình tĩnh" Tào Chính Nghĩa "đường đường chính chính" lớn tiếng nói, trên thực tế trong lòng lão đã sớm lâng lâng như lên mây, trước đây làm chủ nô đúng là đã thành "người hơn người", thế nhưng khi đụng tới đại chủ nô liền không dám nói chuyện lớn tiếng, hôm nay quả đúng là ngày tái sinh của lão.
"Mọi người đừng ồn, nghe Nghĩa ca nói đi." một đại chủ nô đứng tuổi ngăn lại mọi người, cao giọng nói.
Đại điện nghị sự thoáng chốc liền không một tiếng động, Tào Chính Nghĩa rất hài lòng với kết quả này, vẫn nghiêm mặt nói: "Ngài quản sự đã nói thì các ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, cụ đã nói không truy cứu thì không truy cứu, nhất ngôn cửu đỉnh. Đương nhiên có một số việc nếu cụ hỏi ta, ta tất nhiên sẽ trả lời trung thực, mọi người chớ lo lắng."
"Nghĩa ca đích thực là một người trọng tình cảm."
"Đúng vậy, lần này đều phải nhờ vào Nghĩa ca."
"Nghĩa ca sau này có gì phân phó, lão Uông ta quyết không chần chờ."
"Nghe nói là Nhị tướng quân tố cáo tên khốn khiếp Lôi Minh, chức thành chủ lần này có lẽ là thuộc về hắn nhỉ?"
"Nhị tướng quân làm thành chủ thì không phải vẫn còn trống chức phó thành chủ sao, chức quan béo bở như vậy, quản lý lương thực vũ khí toàn thành, không phải dành cho Nghĩa ca của chúng ta thì còn ai vào đây nữa."
"Đúng vậy, Nghĩa ca, bọn ta đều ủng hộ ngài."
. . .
"Đừng, đừng, các ngươi nói vậy là muốn hại ta à, nhìn kết cục của Lôi Minh đi, lúc này cũng không còn sớm, phỏng chừng Hỏa sứ đại nhân và cụ quản sự cũng sắp tới, mọi người chuẩn bị một chút." Tào Chính Nghĩa khoát khoát tay nói, lão có ngu ngốc thế nào thì cũng biết lý do vì sao Sở Vân Thăng phải giết Lôi Minh, theo cách hiểu của lão, nhất định là Hỏa sứ đại nhân và cụ quản sự cảm thấy Lôi Minh quá mức kiêu ngạo, biến cả thành Liệt Hỏa thành tài sản riêng của hắn, trong thành đều là người của hắn, vết xe đổ ở trước mắt, lão làm sao dám lại đi vào?
Một chủ nô nghe Tào Chính Nghĩa lần nữa khẳng định Hỏa sứ sẽ không truy cứu, nhất thời hưng phấn nói hết ra: "Nghĩa ca, ngài nói qua một chút, cụ quản sự lai lịch thế nào? Nghe đồn ông ấy một mình một ngựa đánh với hai cao thủ là Lôi Minh và Phó Hạn Bưu?
"Cụ quản sự? Danh xưng này là để ngươi gọi hay sao, không biết rõ thì đừng hỏi bừa, biết nhiều cẩn thật mất mạng!" Tào Chính Nghĩa hung hăng trừng mắt giáo huấn tên chủ nô này.
Tên chủ nô nghe vậy bỗng giật mình tỉnh ra, lập tức đưa tay lên tự bạt tai: "Nghĩa ca dạy phải, dạy phải."
"Được rồi, mọi người đều là anh em, sau này đừng hỏi linh tinh nữa." Tào Chính Nghĩa xoa xoa cổ họng, híp mắt nói: "Bận rộn cả đêm khan cả tiếng…"
Tên chủ nô "ăn nói linh tinh" kia lập tức ngừng tự bạt tai, dùng tốc độ như sấm chớp vọt tới cái bàn bên cạnh, rót ra một chén nước đưa tới.
Tào Chính Nghĩa ậm ừ một tiếng, gật đầu ra vẻ khen ngợi, giơ ly nước lên, vừa uống được một ngụm chợt nghe từ trong đại điện truyền tới một thanh âm già nua: "Chuyện ta giao ngươi đã làm xong hết chưa mà rảnh rỗi ngồi đây uống nước?"
Khụ khụ! Bộ dáng giả bộ của Tào Chính Nghĩa ầm ầm tan vỡ, phun hết nước trong miệng ra, bộ mặt "nghiêm túc" đột nhiên như hoa tươi nở rộ, mới vừa rồi còn đứng thẳng lưng giờ hơi cúi xuống, chậm chậm chạy lên phía trước.
"Cụ ơi, cụ yên tâm, tất cả đều đã làm ổn thỏa, đến một con ruồi cũng đừng nghĩ đến chuyện bay ra khỏi thành Liệt Hỏa!" Tào Chính Nghĩa cúi đầu khom lưng báo cáo, dáng vẻ trước sau cứ như hai người hoàn toàn khác, khiến những chủ nô nãy giờ nịnh bợ lão không khỏi xấu hổ cả đám.
"Đến đông đủ cả rồi chứ?" Sở Vân Thăng nhìn lướt qua đám đại chủ nô trên đại điện, dưới ánh sáng leo lắt của ngọn đuốc tất cả đều câm như hến.
"Đã đủ cả chưa?" Sở Vân Thăng lần lượt đếm qua từng người.
"Đã đủ, bảy đại chủ nô, hai mươi mốt tiểu chủ nô, tổng cộng hai mươi tám người, tất cả đều có mặt đầy đủ." Tào Chính Nghĩa lập tức trả lời.
"Có cả nữ chủ nô à?" Sở Vân Thăng nói nhỏ với Tào Chính Nghĩa, dưới ánh đuốc, hắn rất ngạc nhiên khi thấy mấy nữ chủ nô, quả thật có chút không hợp với bầu không khí ở thành Liệt Hỏa này.
"Cụ à, ngài có chỗ không biết, tuy thành Liệt Hỏa chúng ta thi hành thể chế nô lệ, nhưng cũng không phải chế độ nam chủ nô, các cô ấy đều là cao thủ trong giới Thiên Hành Giả hệ hỏa, vì các nguyên nhân khác nhau mà gia nhập thành Liệt Hỏa chúng ta." Tào Chính Nghĩa hiểu ý tiến lên giải thích, trên thực tế hiểu biết về thành Liệt Hỏa của Sở Vân Thăng không nhiều, mới lúc trước còn hỏi qua việc đơn giản như trong thành có bao nhiêu chủ nô các loại.
"À, chỉ cần trung thành với ngài Hỏa sứ là được." Sở Vân Thăng thật sự không tưởng tượng ra liệu mấy nữ chủ nô này có nuôi một đám nam nô lệ không…
"Không chỉ như vậy, thành Liệt Hỏa của chúng ta không chỉ có Thiên Hành Giả hệ hỏa, dù là Thiên Hành Giả hệ băng cũng có, sau này từ từ sẽ giải thích rõ ràng cho cụ." Tào Chính Nghĩa bất cứ lúc nào cũng cố gắng biểu hiện ra "tầm quan trọng" của mình.
"Sau này hãy nói, nếu đã đến đủ, thì chuẩn bị tiếp đón ngài Hỏa sứ lên phát biểu đi." Sở Vân Thăng đi qua một bên, 'ra lệnh' cho phân thân áo choàng từ phía sau đại điện đi ra ngoài.
"Tham kiến ngài Hỏa sứ!" hai mươi tám vị chủ nô thấy "Hỏa sứ" xuất hiện liền quỳ xuống, đồng loạt nói.
"Đứng lên đi." Phân thân áo choàng âm u đi tới ngồi xuống trên vị trí thuộc về nó, giọng lạnh băng: "Bản sứ công việc bề bộn, chỉ nói ngắn gọn, Lôi Minh cùng Phó Hạn Bưu cấu kết thành Xuy Tuyết ý đồ thừa cơ ám hại bản sứ, thích khách và bản thân Lôi Minh đều đã bị xử tử, trải qua điều tra của Viên Hồng Tuyết, việc này không có liên quan đến các ngươi, cho nên bản sứ tạm thời không có dự định đại khai sát giới."
"Tạ ơn Hỏa sứ đại nhân, ngài quản sự anh minh." . . .
"Bản thành không thể một ngày không có chủ, bản sứ đang tu luyện tuyệt kỹ hạng nhất, không thể phân tâm, việc này cứ giao cho Viên Hồng Tuyết xử lý sắp xếp, nếu có người không phục, giết không tha!" Phân thân áo choàng đứng dậy lớn tiếng nói.
"Chúng tôi nguyện ý nghe theo sự an bài của ngài quản sự." Đám chủ nô vội vàng phát thề, lúc mấu chốt này, ai lại dám đắc tội Hỏa sứ đang tâm tình không tốt chứ?
"Viên Hồng Tuyết, ở đây giao cho ngươi." Phân thân áo choàng không chút tình cảm nói xong liền nhấc chân bỏ đi, bộ dạng cao ngạo lạnh lùng.
"Vâng!" Sở Vân Thăng đáp một tiếng, sau khi phân thân áo choàng rời đi, hắn ngồi vào ghế, nhìn qua đám chủ nô một lượt rồi nói: "Bản quản sự vốn chỉ đi theo hầu hạ Hỏa sứ, việc rườm rà ở trong thành, nên chọn ra một người đảm nhiệm chức thành chủ."
Thấy bọn họ không nói lời nào, bản thân Sở Vân Thăng đành phải nói tiếp: "Vốn nên là tuyển ra một người từ bảy đại chủ nô các ngươi, nhưng ngài Hỏa sứ lo lắng trong số các ngươi có những người từng có quan hệ thân thiết với Lôi Minh, không thích hợp làm thành chủ, bảy người các ngươi có ý kiến gì không?"
"Không dám, không dám!" bảy đại chủ nô nhanh chóng nói, hôm nay Lôi Minh vừa chết, chính mình có thể giữ được mạng sống đã là may mắn lắm rồi, còn ai lại dám đi tranh chức thành chủ nữa.
"Nếu như vậy, ta đây sẽ trực tiếp bổ nhiệm." Sở Vân Thăng uống một hớp nước, chỉ vào Tào Chính Nghĩa nói: "Tào Chính Nghĩa, xét thấy ngươi làm việc trung thành và tận tâm, không ngại chông gai, bổn quản sự tạm thời đề cử với ngài Hỏa sứ cho ngươi tạm đảm nhiệm chức thành chủ, ngươi có đồng ý không?"
"Cái gì? Cụ, cụ à, ngài muốn, ngài muốn tôi, tôi? . . ." Tào Chính Nghĩa vốn chỉ nghĩ bản thân lần này ít nhất cũng có thể thăng làm đại chủ nô, may mắn hơn một chút nói không chừng có thể thay thế vị trí của Nhị tướng quân trước đây làm phó thành chủ, cũng là một cái chức vị béo bở, nhưng sau khi nghe Sở Vân Thăng nói muốn lão lên làm thành chủ, quả thực là không thể tin vào đôi tai mình, lắp bắp nói.
"Thế nào? Không muốn? Không muốn ra sức vì ngài Hỏa sứ?" Sở Vân Thăng khó chịu hỏi lại.
"Không phải, không phải, tiểu nhân từ lâu đã thề dù sống chết cũng phải dốc lòng vì ngài Hỏa sứ và cụ quản sự, chỉ là, cái này quá bất ngờ, quá… tiểu nhân không có năng lực gì, làm sao dám đảm nhiệm vị trí thành chủ?" Tào Chính Nghĩa từ ngữ lộn xộn thưa, trên thực tế, lão tuy rằng nhìn vị trí thành chủ mà đỏ cả mắt, nhưng trong lòng lão cũng rõ ràng phân lượng của mình có bao nhiêu, nên khi thật sự giao cho lão cái vị trí này, lại khiến lão cảm thấy chột dạ.
"Vậy là được rồi, có người nào ở đây không phục sao?" Sở Vân Thăng đưa mắt nhìn bảy đại chủ nô cùng các chủ nô khác, lạnh lùng nói.
Đám chủ nô quay qua nhìn nhau, bọn họ vốn tưởng rằng chức thành chủ sẽ thuộc về La Hằng Thâm đã bán đứng anh em mình, không ngờ lại là Tào Chính Nghĩa, tuy rằng trong lòng nhiều ít cũng đều có chút không phục, nhưng cái chết của Lôi Minh vẫn còn đó, ai dám nói một chữ không, nên đều nhao nhao lắc đầu nói: "Thuộc hạ không dám, nguyện ý nghe theo sự an bài của ngài quản sự."
"Vậy cứ quyết định thế đi, mặc khác La Hằng Thâm có công tố cáo Lôi Minh, ngài Hỏa sứ tự mình thưởng cho hắn một bộ công pháp, cũng để hắn tiếp tục đảm nhiệm vị trí phó thành chủ." Sở Vân Thăng dứt khoát nói.
Hắn sở dĩ để cho Tào Chính Nghĩa đảm nhiệm chức thành chủ cũng là cực chẳng đã, trong các chủ nô ở thành Liệt Hỏa, ngồi cùng thuyền với hắn chỉ có một mình Tào Chính Nghĩa, cũng hiểu rõ lão ta nhất, đồng thời thực lực cá nhân của Tào Chính Nghĩa cũng không được tốt lắm, địa vị lúc trước cũng không cao, hiện tại đưa lão lên vị trí thành chủ, kẻ ngu nhìn vào cũng biết chỗ dựa của lão chính là mình, cho nên dưới loại tình huống này, Tào Chính Nghĩa sẽ dễ dàng chịu sự khống chế của mình nhất.
Mặt khác, Sở Vân Thăng dù sao cũng không hoàn toàn tín nhiệm Tào Chính Nghĩa, cho nên đem chức phó thành chủ - vị trí "đại quản gia" của thành Liệt Hỏa, giao cho La Hằng Thâm lòng vốn đã chết.
Hắn vừa rồi cố ý đến muộn, là vì mang theo La Hằng Thâm đứng một bên, để hắn nghe được rõ ràng hết thảy những lời đám chủ nô này chửi bới ba anh em bọn họ, khiến cho kẻ trọng tình La Hằng Thâm đối với những tên này triệt để thất vọng, trong lòng có chướng ngại, không cách nào lại chấp nhận bọn họ.
Mà đồng thời với đó, đám chủ nô khi biết La Hằng Thâm bán đứng đại ca của mình để giữ mạng, ngoài mặt bọn họ không biểu hiện, nhưng đáy lòng vài người khẳng định là coi thường La Hằng Thâm, như vậy hai phe thành kiến càng nhiều, càng khiến Sở Vân Thăng bớt đi nỗi lo bọn hắn sẽ cấu kết lừa gạt hắn.
Nghe Sở Vân Thăng nói xong, đám chủ nô mới bừng tỉnh, thì ra là La Hằng Thâm đã nhận được phần thưởng tốt hơn từ ngài Hỏa sứ, những công pháp mạnh mẽ kia, dù là thành chủ cũng không thể có được, dù sao thực lực cá nhân càng mạnh, ở thời điểm này mới càng dễ bảo toàn mạng sống.
Mà Tào Chính Nghĩa bất quá chỉ là cái thùng rỗng, nhưng không ai dám nói ra ngoài miệng.
"Tào thành chủ, từ giờ trở đi, ngươi chính là thành chủ thứ hai của thành Liệt Hỏa, hy vọng ngươi có thể tận tâm làm việc cho ngài Hỏa sứ." Sở Vân Thăng lấy lệnh bài thành chủ từ trong người ra, nói.
Tào Chính Nghĩa run run tiếp nhận lệnh bài, tuy lão cũng biết mình chẳng qua chỉ là nhờ cụ quản sự đề bạt, nhưng cái địa vị oai phong này vẫn là hàng thật giá thật, tối thiểu sau này trừ cụ quản sự ra, hắn cũng không cần sợ ai nữa.
"Tiểu nhân nhất định hết lòng làm việc vì ngài Hỏa sứ, cùng ngài san sẻ ưu phiền." Tào Chính Nghĩa cung kính đáp.
"Vậy để xem biểu hiện của ngươi thế nào, nhiệm vụ thứ nhất bản quản sự giao cho ngươi chính là cho toàn thành chuẩn bị chiến tranh!" Sở Vân Thăng uống một hớp nước, bình thản nói.
"Chuẩn bị chiến tranh?" Tào Chính Nghĩa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Vân Thăng, phía sau lão các chủ nô cũng mặt mày ngờ vực, vừa đại bại một trận ở thành Xuy Tuyết, đến bây giờ trong lòng bọn họ vẫn còn đang sợ hãi.
"Không sai, chuẩn bị chiến tranh, ngươi hãy mau chóng tập hợp toàn bộ chiến lực của thành Liệt Hỏa lại, sau đó trình báo cho bản quản sự, ta phải được biết tình huống chân thật, rõ ràng nhất!" Sở Vân Thăng phải nhanh chóng làm rõ chiến lực chân chính của thành Liệt Hỏa, sau đó tính toán xem cộng thêm cả côn trùng, liệu đã đủ sức đánh một trận với cả thần vực và thành Xuy Tuyết không.
"Tiểu nhân… thuộc hạ lập tức đi làm!" Tào Chính Nghĩa vội vàng gật đầu, đánh hay không đánh là chuyện do ngài Hỏa sứ định đoạt, coi như mình không muốn cũng phải đi làm, tối thiểu đánh nhau thì vẫn có khả năng sống sót, còn hiện tại lùi bước đó là tự rước xui xẻo vào người.
"À, mặt khác từ bây giờ trở đi bãi bỏ lệnh giới nghiêm, loan truyền tin tức đêm nay ra khắp toàn thành, ta nghĩ nội gián của thành Xuy Tuyết chắc chắn sẽ có hành động, còn làm thế nào để tiêu diệt hoặc là lợi dụng bọn hắn, ngươi và La Hằng Thâm cùng bảy đại chủ nô thương lượng đi." Sở Vân Thăng từ lúc tiếp nhận thành Liệt Hỏa thì mạng lưới tình báo của nó liền rơi vào tay hắn, đồng thời hắn cũng biết được trong thành Liệt Hỏa cũng tồn tại một lượng lớn mật thám của thành Xuy Tuyết.
----o0o----
Click quảng cáo để ủng hộ diễn đàn!
Click Thanks để ủng hộ dịch giả!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK