Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 179: Đua với sinh tử.

Sở Vân Thăng cầm lấy áo choàng lật qua lật lại, thử đủ cách như truyền năng lượng nguyên khí này nọ, muốn tìm ra bí quyết của nó, nhưng mãi vẫn chẳng có chút thu hoạch nào, áo choàng không biến thành ngọn lửa, cũng không ẩn giấu thân hình hắn đi.

Hiển nhiên cái áo choàng này có một quy tắc hay cơ cấu nào đấy mà hắn không biết, trong chốc lát cũng không cách nào tìm hiểu rõ ràng được.

Mục đích của Sở Vân Thăng là cố gắng tìm ra nguyên lý giúp cái áo choàng này có thể ẩn giấu thân hình, tương lai nếu như có thể vận dụng cho chiến giáp của mình thì sẽ tăng thêm cho bản thân một tầng bảo hiểm.

Có điều, xem tình huống trước mắt, còn cần phải tìm tòi một khoảng thời gian, với tình cảnh của mình bây giờ thì tốt hơn là nên sớm tìm cách khác để thoát khỏi cái chỗ này đi - Sở Vân Thăng thầm nghĩ.

Bên ngoài đã có ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy sơ sơ mặt đất, chỉ là những chỗ xa một chút thì vẫn không quá rõ ràng.

Sở Vân Thăng không dám chui ra ngoài, côn trùng dường như vẫn cứ chạy tới chạy lui trên đỉnh đầu hắn, có mấy con Xích Giáp Trùng thậm chí còn ngừng lại, thử tìm cách kéo con Kim Giáp Trùng "ngủ say" như chết đi, buộc hắn không thể không mạo hiểu dùng súng năng lượng tối bắn chết mấy con.

Liên tiếp ba ngày, Sở Vân Thăng đều giấu mình trong hang đất, ngay cả đầu cũng không dám ló ra. Lượng xác chết Xích Giáp Trùng trong hố bom cũng càng ngày càng nhiều, nếu như tiếp tục không tìm được cách chạy khỏi nơi này, sợ rằng không đến được ngày thứ tư thì bản thân đã bị đàn côn trùng phát hiện!

Cũng may, trong ba ngày nay hắn đã rút ra được một ít quy luật đi tới đi lui của côn trùng, sau khi một đợt côn trùng đi qua, ít nhất sẽ có khoảng trống tầm mười phút, không có côn trùng mới xuất hiện, bản thân trong vòng mười phút này phải hoàn thành di chuyển vị trí.

Đông, đông, đông!

Lại một đợt côn trùng vội vội vàng vàng bò lướt qua trên đỉnh hang đất đi về hướng cái hố lớn Kim Lăng để lại.

Sở Vân Thăng bắn hai phát súng giết chết hai con Xích Giáp Trùng định kéo xác, chui ra từ trong hang đất, hắn nhất định phải đi, hai ngày trước côn trùng khi đi ngang qua đều có một con ở lại muốn di chuyển xác chết, bây giờ xác chết trong hố trở nên nhiều hơn, đã biến thành hai con ở lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, cái hố bom này sẽ bị xác côn trùng lấp kín, đến đêm nay là chúng nó có thể phát hiện khác thường.

Đây đã là kết quả khi hắn dùng Vật Nạp phù thu lấy một phần xác trùng chết gần cửa hang, bằng không bây giờ đã sớm bị đàn côn trùng phát hiện rồi.

Ánh sáng trên bầu trời cũng càng ngày càng yếu, phải tranh thủ chút ánh sáng này chạy trốn, chứ sau khi hoàn toàn tối đen, khác với lũ côn trùng trong bóng đêm vẫn có thể phân biệt được hoàn cảnh, bản thân trong mắt chỉ có bóng tối với bóng tối, một khi bị phát hiện thì cũng không biết chạy hướng nào phá vòng vây, nếu lỡ như trong lúc hỗn loạn lại chui vào giữa ổ côn trùng thì chỉ sợ hắn đừng mong sống đến ngày mai.

Sở Vân Thăng nằm trong hang đất nhanh chóng thu hồi Kim Giáp Trùng và những xác Xích Giáp Trùng bị bắn chết quanh đó, men theo vách đất của hố bom bò lên trên mặt đất, cấp tốc tìm kiếm mục tiêu có thể định hướng ở xung quanh,

Sau khi Kim Lăng biến mất, trên mặt đất chỉ còn một cái hố khổng lồ, ba ngày trước bản thân chạy loạn dưới lòng đất không biết đâu mà lần, căn bản đã mất hết phương hướng, hắn cũng không biết bây giờ bản thân đến cùng là đang ở mặt đông nam tây bắc gì của Kim Lăng!

Thứ duy nhất có thể thấy chỉ có Cự Phần ở xa xa, nhưng Kim Lăng vốn bị chúng vây kín xung quanh, bên nào cũng như nhau cả, không thể coi là vật mốc.

Sau khi gấp gáp tìm kiếm khắp nơi, không thấy Trường Giang, cũng không nghe được tiếng nước sông, chứng tỏ bản thân không phải ở mặt phía tây và phía bắc.

Bất kể đến cùng là đang ở hướng nào, Sở Vân Thăng cũng phải tìm cách lao ra khỏi vòng vây của côn trùng, trước khi đó, đầu tiên là phải tìm được một chỗ có thể ẩn nấp, có thể tránh né được côn trùng một đoạn thời gian.

Không phải phía tây và phía bắc tính ra cũng tốt, hắn nhớ phía đông có núi Thanh Long, nhấp nhô, khe núi liên miên; mà phía nam thì có một thị trấn nhỏ bỏ hoang, là một khu đô thị mới gần Kim Lăng ở thời đại Mặt Trời, nơi này nhà lầu san sát, so với phía đông lại càng thích hợp cho hắn ẩn nấp một thời gian.

Mắt thấy hai phút cứ thế trôi đi, Sở Vân Thăng vội vã ép mình dán lên mặt đất, một tay cầm súng, một tay lê mình về phía hố bom cách hắn chưa đến một trăm mét phía trước.

Trong vòng tám phút còn lại, hắn phải hết sức cẩn thận bò đến hố bom thứ hai, lại đào ra hang nhỏ, ẩn thân trong đó, tránh khỏi lớp côn trùng tiếp theo.

Chỉ có mạo hiểm đến gần khu chất nhầy như vậy, hắn mới có thể thấy rõ ràng, đến cùng phía trước là phía đông hay là phía nam, xa xa tuy rằng thỉnh thoảng có ngọn lửa của Cự Phần phun lên, nhưng bốn phía vẫn mơ mơ hồ hồ, căn bản không thể nhìn rõ là có núi Thanh Long hay không.

Khi tới được hố bom thứ năm, nhanh đã dùng hết một giờ, ánh sáng yếu ớt trên bầu trời đang dần dần biến mất, chỉ còn lại có một vệt sáng lập lòe muốn tắt, bóng tối đã len lỏi khắp đất trời bao phủ qua đây.

Bóng dáng núi Thanh Long cũng chưa hề nhìn thấy, lúc này Sở Vân Thăng đoán bản thân đại khái chắc là ở khu vực phía nam Kim Lăng.

Mà dưới ánh lửa của Cự Phần, hắn mơ hồ nhìn thấy vài bóng dáng nhà cửa. Sở dĩ nói đó là nhà, phần lớn là căn cứ vào suy đoán mình đang ở phía nam của hắn, trên thực tế, chúng chỉ là một vài cái bóng mờ mông lung, nhưng không giống với tình huống núi non trùng điệp như ở núi Thanh Long.

Thời gian đã vô cùng gấp gáp, trước khi bóng tối một lần nữa bao phủ, hắn phải chạy đến được nơi đó, bằng không một khi khắp đất trời chỉ còn bóng tối, hắn không cách nào có thể nhìn thấy hố bom xung quanh nữa thì làm sao tiến hành chạy trốn kiểu "nhảy ếch" này được.

Mấu chốt nhất chính là, hắn đã phát hiện đàn côn trùng đã bắt đầu có những rối loạn không quy luật, xuất hiện phản ứng với động tĩnh bên phía hắn, một lượng lớn Xích Giáp Trùng tách ra khỏi đội ngũ, chia nhau rải thảm tìm kiếm khu vực hắn ở.

Hắn không còn an toàn rồi, phải chạy! Chạy với tốc độ nhanh nhất!

Mặc kệ nơi đó có phải là khu đô thị mới hay là thứ gì khác, hắn đều phải thử một lần.

Thừa dịp vẫn còn một chút ánh sáng trước khi vệt sáng cuối cùng biến mất, Sở Vân Thăng cảm giác phương hướng, nhảy người lên khỏi lòng đất, bạt cẳng chạy như điên.

Cùng lúc khi thân hình hắn xuất hiện, lũ côn trùng xung quanh lập tức ngẩng đầu lên, một con hai con... càng ngày càng nhiều côn trùng phát hiện ra hắn, nhanh chóng truy kích.

Sở Vân Thăng không mấy lo lắng lũ côn trùng phía sau, lấy tốc độ của chiến giáp chiến năng "tốc", chúng nó căn bản không thể đuổi kịp bản thân, lo lắng lớn nhất của hắn là lũ Thanh Giáp Trùng gào thét lao đến trên bầu trời, cùng với lũ côn trùng giấu mình trong bóng tối phía trước.

Hắn không có cái kỹ năng có thể cưỡi gió bay vọt một khoảng như Lam Triêu Âm, thứ mà hắn có thể dựa dẫm chỉ có đôi chân của mình, cùng với vũ khí trong tay.

Hắn đã thu súng năng lượng tối lại, đổi thành kiếm Thiên Ích, trong khi đang vận động tốc độ cao, lúc nào cũng có thể phát sinh va chạm kịch liệt với côn trùng ngăn cản phía trước hắn, kiếm Thiên Ích chém trùng như chém bùn đúng là thích hợp nhất để mở ra một "con đường sống".

Cái tay còn lại thì cầm Ly Hỏa phù, mặc dù khi đối phó với côn trùng thì hỏa phù không phải là nguyên phù tấn công tối ưu, nhưng hiện tại hắn chỉ còn có mỗi Ly Hỏa phù mà thôi.

Hắn không cần giết hết chúng nó, chỉ cần giết ra một con đường đủ cho mình trốn vào trong khu đô thị mới là được rồi. Một khi tiến vào đó, lợi dụng những địa hình có lợi của kiến trúc và nhà lầu san sát, bản thân sẽ dễ dàng cắt đuôi chúng nó, giống như khi ở thành phố khủng bố, hắn có kinh nghiệm rất phong phú trong trường hợp này.

Lúc này, trên không giữa bầu trời tối đen, bỗng xuất hiện một tia sét xé rách bầu trời, tựa như một cây roi chém rách tấm màn bóng tối ra.

Từ thời đại Bóng Tối về sau, ngoại trừ tuyết rơi, cơ bản là chưa từng có giọt mưa nào, chứ càng đừng nói đến sấm sét.

Sở Vân Thăng chỉ ngẩng người chưa đến một giây, liền ngạc nhiên nhìn rõ tầng tầng lớp lớp nhà lầu ở xa xa, dưới tia sét tựa như một tòa thành cổ kính, vì được bao trùm trong bóng tối, nên bỗng tràn đầy cảm giác "thần bí" và "tà ác".

Nhưng sự mừng rỡ của hắn nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, vì trong bóng tối không cách nào phân biệt được phương hướng nên vị trí của hắn có chút sai lệch, nhưng đây cũng không quan trọng, cái quan trọng là, trước mặt hắn, hoặc nên nói là phía trước hắn, hiện ra một đàn côn trùng lúc nha lúc nhúc, dày đặc như tổ ong, trong đó còn xen lẫn khoảng chừng mười con Kim Giáp Trùng cực kỳ bắt mắt.

Tia sét chỉ lóe lên rồi biến mất, khoảnh khắc cuối cùng đủ cho Sở Vân Thăng nhìn thấy được lũ Thanh Giáp Trùng đang vỗ cánh ầm ầm lao tới.

Đại địa lại lần nữa chìm trong bóng tối, ngoại trừ những tiếng kêu hý của côn trùng thì không còn thấy gì nữa, trước hai mắt hắn lại bao trùm một màu đen vô tận.

Nhưng thân thể đang cấp tốc vận động không hề ngừng lại, vẫn liều mạng lao đi, chỉ là phương hướng hơi thay đổi một chút.

Hắn phải tiến lên, bất kể thế nào cũng phải tiến lên!

Ngay cả bộ áo choàng đó cũng được hắn khoác lên người, tuy rằng hắn không thể nghiên cứu ra cách khống chế nó ẩn giấu thân hình, thế nhưng năng lực phòng hộ mạnh mẽ của áo choàng cũng không hề kém gì chiến giáp của hắn, thậm chí ngay cả là kiếm Thiên Ích cũng không thể dễ dàng đâm thủng nó được.

Bịch...

Thân thể Sở Vân Thăng va chạm kịch liệt với côn trùng, quán tính vận động tốc độ cao và năng lượng nguyên khí trực tiếp đẩy văng con côn trùng trước mặt ra ngoài, đương nhiên hắn cũng không thấy gì, chỉ biết mình vẫn còn đang vọt tới trước!

Kiếm chiến kỹ cũng theo đó phóng ra ngoài, mười hai luồng bóng kiếm sắp xếp thành hình xoắn ốc, đâm thẳng về phía trước chém giết bất luận con côn trùng nào ngăn cản phía trước chúng nó.

Bóng kiếm là có ánh sáng, giữa biển côn trùng đen kịt, chúng tựa như một viên sao băng rực rỡ, đến nơi nào, trùng đứt giáp vỡ, không gì không phá!

Nhưng lũ côn trùng sẽ không sợ hãi bất cứ sự tử vong nào, chúng nó từ bốn phương tám hướng tràn tới, từ hai bên Sở Vân Thăng, từ sau lưng Sở Vân Thăng, không sợ chết, tiến đến rồi lũ lượt rít gào cắn xé.

Sở Vân Thăng mới vừa chặt đứt cái càng của con Kim Giáp Trùng chui ra muốn kéo hắn vào trong lòng đất, trên thân liền bị một con Xích Giáp Trùng kẹp lấy.

Hắn vừa giãy thoát ra, thì Thanh Giáp Trùng từ không trung phía sau tấn công đến liền khiến hắn lộn nhào mấy cái tới trước, hắn không kịp đứng lên, lại bị một đống chất nhầy ăn mòn bao phủ...

Thế nhưng hắn vẫn bất chấp hết thảy xông về phía trước, côn trùng không thể giết hết được, chỉ cần đến được khu đô thị mới, mới có một con đường sống, bằng không chỉ có nước chết không chỗ chôn.

Hắn không cách nào tránh né được sự tấn công của côn trùng, bởi vì bóng tối, hắn không thể nhìn thấy gì cả, quầng sáng từ bóng kiếm chỉ có thể giúp hắn nhìn thấy được tình huống ở phía trước mà thôi.

Lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào ba tầng phòng ngự là áo choàng, chiến giáp và Lục Giáp phù, cứng rắn chống chịu tất cả công kích!

Chỉ cần không bị côn trùng vây kín, khóa chặt là được, ngoại trừ kiếm chiến kỹ mở đường phía trước, thì tất cả các đòn tấn công của hắn, không phải là vì giết côn trùng, mà chỉ là để chặt đứt những cặp càng muốn kẹp lấy mình mà thôi.

Rất nhanh, hắn đã bị phủ kín, bị côn trùng nhấn chìm, chúng nó bất chấp hết thảy chồng chất như núi, ép lên người Sở Vân Thăng, Xích Giáp Trùng, Thanh Giáp Trùng, Kim Giáp Trùng đều có!

Bóng kiếm từ dưới đáy xuyên thấu qua núi côn trùng, xoay tròn như một đóa hoa sen bắn ra ngoài, từng con từng con côn trùng bị xoắn bay, Sở Vân Thăng hét lớn một tiếng, từ dưới thân thể to lớn của Kim Giáp Trùng phá thể lao ra, áo choàng chiến giáp quấn quanh mình hừng hực ngọn lửa của Kim Giáp Trùng, đối mặt với lúc nhúc vô số đầu côn trùng, tấm Ly Hỏa phù thứ nhất phóng lên giữa không trung.

----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK