Chương 76: Chiến quái vật lửa!
Thân thể lộng lẫy của quái vật lửa lần nữa bổ xuống, bắn ra từng ngọn rửa rực rỡ, tựa như một con chim khổng lồ bùng cháy.
Sở Vân Thăng định thần lại, kiếm chiến kỹ - Thiên Quân Ích Dịch, trước hết tung ra đón đầu quái vật lửa, những bóng kiếm tung hoành đan xen đầy sắc bén xoắn giết về phía quái vật.
Chiêu kiếm chiến kỹ này là thủ đoạn công kích cự ly xa duy nhất mà hắn có ngoài súng lục và tên băng, với kỹ thuật bắn của hắn, căn bản không thể nào dùng súng lục hoặc tên băng để bắn trúng con quái vật lửa bay lượn nhanh như tên bắn giữa không trung kia, bởi vậy, ngoài trừ kiếm chiến kỹ ra, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.
Với năng lực của Sở Vân Thăng bây giờ, phát động kiếm kỹ - Thiên Quân Ích Dịch, có thể phóng ra sáu bóng kiếm, cũng có thể gọi là sáu đạo kiếm khí.
Những bóng kiếm này đều là do nguyên khí bản thể của hắn ngưng tụ thành, uy lực rất lớn, có thể đánh cho một con Nhục Trùng chết ngay tại chỗ, có điều nếu dùng để đối phó với quái vật lửa thì còn lâu mới đủ.
Nếu như có thể tuy luyện chiến kỹ này lên đến mức một kiếm chém ra sáu mươi bóng kiếm, hắn đoán có thể chém chết quái vật lửa ngay tại chỗ, đáng tiếc chỉ có sáu bóng kiếm, chỉ có thể khiến thân hình của quái vật lửa ngưng lại một chút.
Đương nhiên, Sở Vân Thăng cũng không hề nghĩ đến việc liên tục chém ra mười kiếm chiến kỹ, đừng nói là nguyên khí của hắn không đủ cho mức tiêu hao cực lớn đó, mà chỉ riêng việc mười kiếm tích góp ra sáu mươi bóng kiếm, cũng còn xa mới đạt được hiệu quả như khi một kiếm chém ra sáu mươi bóng kiếm, đây hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, nếu như thật sự làm như vậy, chỉ có thể là uổng phí nguyên khí một cách vô ích mà thôi.
Hắn đã sớm tính sẽ không ngu xuẩn đi chọi cứng với quái vật lửa, nhiệm vụ của hắn chỉ là dẫn dắt nó rời đi, hoặc là trụ vững một lúc, cho đến khi các chiến sĩ thức tỉnh phụ trách tấn công thể sinh sương an toàn rời đi là xong.
Biện pháp thoát khỏi quái vật lửa rất đơn giản, chính là những bức tường sương mù liên tục biến hóa khó lường kia, trước khi cả chín thể sinh sương đều bị phá hỏng, những bức tường sương mù này sẽ không biến mất, chỉ cần hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tường sương mù, chạy loạn một lúc, con quái vật lửa này tất nhiên sẽ mất đi mục tiêu.
Sở dĩ Sở Vân Thăng dám nhận nhiệm vụ này từ trung đoàn trưởng Đỗ, là dựa vào khả năng phòng ngự mạnh mẽ của chiến giáp, Lục Giáp phù, là dựa vào tốc độ không ai có thể sánh bằng, cùng với nguyên phù tấn công quỷ dị và năng lực nuốt chửng nguyên khí của kiếm Thiên Ích.
Quái vật lửa bị bóng kiếm ngăn trở một chút, đại khái có lẽ là do đây là lần đầu tiên nó bị loài người bắn trúng, hoặc là do tính năng nuốt chửng nguyên khí ẩn trong bóng kiếm phát ra từ kiếm Thiên Ích đã chọc giận nó!
Nó vỗ vỗ đôi cánh dài nhọn, lại lần nữa lao đến Sở Vân Thăng đang cao tốc bỏ chạy bên dưới.
Chỉ trong tức khắc nó dừng lại đó thôi mà Sở Vân Thăng đã chạy ra khoảng cách hơn năm mươi mét, hắn còn đang tiếp tục tăng tốc, cảnh giới Hai Nguyên Thiên khiến cho thân thể hắn được lợi là dung hợp với nguyên khí, có thể bùng nổ ra sức mạnh mà trước nay chưa từng có, hắn như biến thành một mũi tên bắn đi, lao vun vút giữa các nhánh dây leo!
Có điều tốc độ chạy thì làm sao có thể nhanh hơn tốc độ bay của quái vật lửa, chỉ vài giây sau, Sở Vân Thăng đã có thể cảm giác được sóng nhiệt từ phía sau ập tới, hắn không kịp né tránh, chỉ có thể dựa vào chiến giáp, cứng rắn đỡ lấy những ngọn lửa do quái vật lửa phóng ra, loại tấn công bằng nguyên khí hệ hỏa tinh khiết này thiếu chút nữa khiến Sở Vân Thăng phun máu.
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy may mắn là, mượn lấy quán tính từ đòn tấn công này, tốc độ của bản thân lại tăng thêm được không ít, lại lần nữa kéo ra một cự ly ngắn.
Cứ như vậy, tại trong màn sương mù khu bảy liền xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị, một con quái vật lửa tức giận đuổi đánh một bóng người mặc giáp đỏ, mỗi khi ngọn lửa do con quái vật lửa kia phun đến người mặc giáp đỏ, người nọ đều liều mạng đỡ lấy, thuận thế lại kéo giãn một khoảng cách.
Tất cả Nhục Trùng, quái vật mắt đỏ trên đường đi, bất kể nhiều ít, đều vội vã tránh lui!
Không có gì dám lại gần!
Mắt thấy tường sương mù ngày càng gần, Sở Vân Thăng cảm thấy như mình sắp bị nấu chín rồi, thậm chí đã bắt đầu ngửi được mùi thịt cháy khét, chiến giáp cũng đã nóng kinh người, những mảnh sương mù lạnh như băng kia khi đụng vào chiến giáp, lập tức phát ra những tiếng xì xèo bốc hơi không còn, mà Lục Giáp phù cũng đã đến sát ranh giới tan vỡ, tất cả phòng ngự đều đã đạt đến giới hạn sụp đổ!
Nên sử dụng Băng Băng phù rồi! Sở Vân Thăng thầm nghĩ.
Tay liền hành động, lập tức biến ra Băng Băng phù, khẽ quát một tiếng, nguyên phù xoay tròn bay ra, từ hư không bắn ra một ký tự huyền ảo, nó có ý nghĩa là "Băng"*.
* Băng trong "Thiên băng Địa liệt", có nghĩa là sụp đổ, tan vỡ.
Ký tự vỡ tan bắn ra bốn phía, pháp tắc thành!
Ngay sau đó một khối băng khổng lồ ngưng tụ hình thành, bao kín mít quái vật lửa vào bên trong.
Sở Vân Thăng thừa dịp này, liều mạng co giò chạy, chỉ hận mình không thể mọc cánh mà bay!
Đối với loại sinh vật có nguyên khí hệ hỏa tinh thuần như quái vật lửa, nếu muốn giãy ra khỏi băng cũng không khó! Nhưng mà, uy lực lớn nhất của Băng Băng phù cũng không phải chỉ đơn giản là hình thành khối băng đóng băng kẻ địch, mà là một kỹ năng đáng sợ - Vỡ tan!
Rắc rắc -- Ầm! Ầm! Ầm!!!
Liên tiếp ba tiếp nổ vang, Sở Vân Thăng cũng bị dọa cho giật mình, nhịn không được phải quay đầu lại nhìn liếc qua.
Toàn bộ khối băng to lớn tựa như đã vỡ tan tành, biến thành vô số mảnh băng, lực vỡ nát khổng lồ, lấy quái vật lửa làm trung tâm, lan ra rậm rạp chằng chịt tựa như lông trên lưng một con nhím, tạo thành một khối hình cầu!
Quái vật lửa kêu thảm một tiếng!
Sở Vân Thăng chưa từng gặp qua việc quái vật lửa kêu thảm thế này, trong lòng run run: Nó bị thương! Không ngờ nó lại bị thương!
Khi hắn lần đầu tiên thi triển nguyên phù tấn công cấp ba, là khi vẫn còn ở cảnh giới Một Nguyên Thiên thấp kém, uy lực của nguyên phù có thể phát ra chỉ là một phần năm, bây giờ với cảnh giới Hai Nguyên Thiên của hắn, cũng chỉ có thể phát ra một nửa uy lực mà thôi.
Một đòn của Băng Băng phù, không ngờ lại có thể đánh bị thương quái vật lửa, đúng là vượt quá tưởng tượng của Sở Vân Thăng, hắn vốn chỉ muốn dùng Băng Băng phù làm tốt thí để ngăn cản sự truy đuổi của quái vật lửa.
Hắn đang nghĩ có nên dùng thêm một tấm Băng Băng phù nữa không, nói không chừng lại có thể xử được nó, nhưng liền thấy quái vật lửa sắc bén không gì sánh được lao ra khỏi khối băng, ngọn lửa phẫn nộ ầm ầm phóng về phía hắn.
Sở Vân Thăng "Ách!" một tiếng, hóa ra nó chỉ bị thương nhẹ! Con quái vật lửa này đúng là quá mạnh mẽ!
Lúc này hắn nào còn dám nghĩ ngợi việc giết chết nó nữa, dưới chân lập tức phát lực, tranh thủ mà chạy thôi! Chạy càng xa càng tốt!
Sở Vân Thăng cũng không dám quay đầu lại nữa, khi vọt tới trước tường sương mù, con quái vật lửa đã đuổi đến gần trong gang tấc sau lưng, thậm chí khiến cho hắn có thể cảm giác được ngọn lửa kia đang đốt cháy cả thân thể hắn, hắn không hề nghi ngờ gì việc những cọng tóc toán loạn bên trong mũ giáp của mình đều đã bốc cháy rồi!
Sở Vân Thăng tựa như một cơn gió ra ra vào vào tường sương mù, cảnh sắc trước mặt liên tục thay đổi, khiến cho hắn cảm thấy choáng váng, mãi đến sau hơn mười lần, hắn mới yên tâm, con quái vật lửa kinh khủng kia rốt cuộc đã bị bản thân bỏ sau lưng!
Tìm một phòng khá kín đáo, Sở Vân Thăng trực tiếp nằm dài ra đất thở hổn hển, đúng là quá đùa với tính mạng!
Đến bây giờ hắn vẫn còn có thể cảm giác được tiếng trái tim đập bình bịch vì sợ hãi và vận động mạnh, chiến giáp đã nóng kinh người, đến mức có đút điếu thuốc vào cũng có thể châm lên được! Nếu như không có Lục Giáp phù, hắn đoán chừng áo bông trên người mình đã sớm cháy rồi!
Có điều, Lục Giáp phù cũng đã bị vỡ thành mảnh nhỏ, Sở Vân Thăng lập tức bổ sung nguyên khí, chế tạo một tấm nguyên phù Lục Giáp cấp hai mới, đáng hận là bản thân không đọc hiểu được quy tắc chế tạo của Lục Giáp phù cấp ba, bằng không cũng sẽ không đến nỗi chật vật thế này!
Sở Vân Thăng rít một hơi thuốc lá, cho phổi mình một kích thích mạnh mẽ, một loại cảm giác vui sướng không tên tản ra khắp toàn thân, kích thích thần kinh hắn.
Hẵn nghĩ bản thân vẫn luôn mệt mỏi chạy trốn, thật sự là nên tìm một cơ hội để nghiên cứu những ký tự trên sách cổ một cách có hệ thống một chút, trong khoảng thời gian này, chuyện này đã bị hắn xem nhẹ khá nhiều. Như thế vô cùng nguy hiểm! Chỗ dựa duy nhất của hắn là quyển sách cổ này, mà mình mới chỉ xem hiểu được chưa đến bốn trăm ký tự, đúng là lãng phí của trời!
----o0o---- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK