Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính vì có khác biệt về bản chất trên mặt vận dụng năng lượng, Sở Vân Thăng chỉ cần dựa vào nguyên khí bản thể của mình, chỉ cần một tờ giấy trắng bình thường, thậm chí là vẽ phù ngay trên không, cũng đã có thể tạo ra nguyên phù có uy lực vô cùng.

Mà ngược lại bản thể máy phát Huyền Ba Tráo trên tay hắn bây giờ, nó chỉ lớn tầm một cái điện thoại, có cơ cấu xúc phát tương tự như công năng trận pháp trên phù thể, cấu tạo của nó cực kỳ phức tạp, tinh vi, mà vật liệu nó sử dụng cũng là vật chất kim loại mà đám người Phan An chưa bao giờ gặp qua, chưa bao giờ nghe qua trước đây.

Vì để đạt tới uy lực của nguyên phù cùng loại, yêu cầu trên mặt chế tạo "phần cứng" của nó hà khắc cỡ nào, độ khó cao ra sao, chế tạo gian nan thế nào, Sở Vân Thăng tuyệt đối sẽ không tưởng tượng ra được.

Cho nên, đây cũng chính là ưu thế vô cùng nổi bật của nguyên phù.

Không cần tài liệu đặc thù, không cần công nghệ phức tạp, không cần điều kiện hà khắc, chỉ cần người là được.

. . .

Lĩnh ngộ như dòng điện đảo qua khắp người, khiến cho cơn mệt mỏi kiệt sức của Sở Vân Thăng biến mất không còn bóng dáng, thậm chí còn mang theo đôi chút hưng phấn.

Hắn không kịp đợi muốn "chế tạo" ra cho Huyền Ba Tráo một tấm nguyên phù đặc biệt.

Nếu như nói trước đây Sở Vân Thăng làm, tu luyện, tất cả đều là từng bước dựa theo chỉ đạo của sách cổ của tiền bối, như vậy, điều hắn hiện tại cần làm chính là: Sáng tạo.

Đúng vậy, sáng tạo.

Lấy lý luận trong sách cổ của tiền bối làm chỉ đạo, lấy số liệu của Phan An làm tham chiếu, lấy kinh nghiệm chế tạo nguyên phù của chính bản thân hắn bao lâu nay làm cơ sở, ba cái hợp nhất, cố gắng sáng tạo ra một tấm nguyên phù mới chưa bao giờ có trong sách cổ.

Tấm nguyên phù mới này, không chỉ cần thành lập nên một lối vận chuyển nguyên khí thông suốt giữa Sở Vân Thăng và Huyền Ba Tráo, mà quan trọng nhất cũng là cơ bản nhất, đó là phải lợi dụng nguyên phù tái cấu trúc lại nguyên khí bản thể thành tổ hợp năng lượng mà Huyền Ba Tráo cần.

Về cấu trúc chức năng "Hành lang vận chuyển", đối với Sở Vân Thăng cũng không xa lạ gì, rất nhiều nguyên phù loại phong ấn lên vũ khí của hắn đều có loại công năng này, chỉ cần làm lại theo mẫu là được.

Chỗ khó là việc sáng tạo ra trình tự nguyên khí mới, cũng chính là phần tổ hợp năng lượng, cần Sở Vân Thăng suy nghĩ kỹ càng, phỏng đoán cẩn thận, toàn lực phân tích nghiên cứu, để chế tạo ra được tấm nguyên phù tự sáng tạo đầu tiên trong đời hắn.

Nhưng loại cảm giác này khiến Sở Vân Thăng rất hưng phấn, tựa như lúc trước khi ở trên đài lơ lửng của thần vực, sửa chữa Cửu Chương Đồ Lục vậy, tràn đầy kích thích và khiêu chiến.

Một khi chế tạo nguyên phù thành công, thành quả của nó không chỉ giải quyết được chuyện của bản thân, mà quan trọng hơn, hắn có thể từ trong quá trình sáng tạo này, đề cao sự lý giải đối với pháp tắc của sách cổ trên diện rộng, thậm chí là tăng cường không chỉ một bậc!

Trải tờ giấy trắng ra trên bàn, Sở Vân Thăng không vội vàng trực tiếp lãng phí nguyên khí bản thể bắt đầu thí nghiệm, mà dùng bút chì không ngừng thử thành lập các loại phù văn, sau đó dựa theo hiểu biết lý giải của một kẻ mới học, xiêu xiêu vẹo vẹo suy tính ra khả năng của bọn nó, cuối cùng tuyển chọn ra phù văn và phù thể mà hắn cho rằng có khả năng nhất, tiến hành chế tạo thực tế bằng nguyên khí.

Một lần không được, thì hai lần, hai lần không được, thì ba lần....

Sở Vân Thăng không biết mệt mỏi nằm trên bàn múa bút như rồng bay phượng múa, trái một suy đoán, phải một ý tưởng, dần dần, bất tri bất giác, tiến vào một loại cảnh giới vong vật vong ngã, các loại tư tưởng diệu kỳ như dòng suối phun trào, kéo nhau xuất hiện, hoa mắt thần mê!

Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, loại trạng thái kỳ diệu tuyệt đỉnh này chỉ duy trì không đến một lát, thân thể ba ngày hai đêm không nghỉ ngơi, cơn mệt mỏi kiệt quệ ẩn giấu sâu trong thân thể lại lần nữa ngóc đầu lên, cứng rắn kéo hắn trở về thực tế!

Sở Vân Thăng cười khổ một tiếng, chỉ thiếu chút nữa, chỉ kém một chút xíu cái thứ "linh hồn" nhất, hắn liền có thể sáng tạo ra nguyên phù hoàn mỹ với thủ pháp của tiền bối sách cổ.

Nhưng chính chút xíu cái thứ "linh hồn" này, dù khát vọng nhưng không thể thành, tựa như một tầng giấy cửa sổ dù thế nào cũng đâm không thủng, mơ mơ hồ hồ, chân lý pháp tắc giấu ở phía sau tựa như một tuyệt thế mỹ nữ, như ẩn như hiện!

Ngoài cửa trong cửa, mỗi bên một thế giới!

Nếu như không phải một đêm hôm qua chưa ngủ, đại khái loại cảnh giới kỳ diệu này còn có thể duy trì liên tục lâu thêm một khoảng thời gian nữa, Sở Vân Thăng bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này.

Nhưng hắn trong lòng cũng hiểu, bản thân một tên người mới đến nửa cái búa cũng không bằng, muốn trong một đêm đạt tới trình độ phù văn thiên chuy bách luyện của tiền bối, cũng không khác nào người si nói mộng.

Đương nhiên, phiên bản nguyên phù mới cuối cùng trên tờ giấy trong tay Sở Vân Thăng, mặc dù không thể sánh được với nguyên phù hoàn mỹ vô khuyết được ghi lại trong sách cổ, nhưng cũng có thể coi là mặt hàng cao cấp.

Sớm đã không phải cùng một cấp bậc với tổ hợp nặng lượng "trạng thái ổn định trung bình" trình độ thấp mà Huyền Ba Tráo sử dụng ban đầu!

Nó là biến chủng nguyên khí bản thể vượt quá "trạng thái siêu ổn định", tuy rằng trên mặt công năng vẫn là một dạng với năng lượng hình sin, nhưng trên mặt tính chất, chất lượng cùng với hiệu quả phát động, đã hoàn toàn đổi mới, hoàn toàn không thể đánh đồng, có thể nói là một trời một đất!

Đương nhiên tấm nguyên phù này mặc dù là mới tinh, nhưng cũng không phải là sáng tạo mới hoàn toàn, cơ chế nguyên lý của nguyên phù mới dù sao cũng không phải tự sinh ra từ trong không khí, là có sẵn lý luận Huyền Ba Tráo làm căn cứ.

Cái loại năng lực có thể sáng tạo mới hoàn toàn, từ không có tạo ra một loại nguyên phù có công năng mới, Sở Vân Thăng đoán chừng cũng chỉ có loại nhân vật quỷ thần như tiền bối mới có thể làm được, hắn hiện tại còn kém quá xa.

Bất quá, tốt xấu gì ngày hôm nay hắn cũng coi như mò được tới cánh cửa tinh túy!

. . .

Sở Vân Thăng không lập tức đặt tên cho nguyên phù mới, tuy rằng trong lòng hắn rất háo hức muốn làm vậy, đây dù sao cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay hắn chế tạo ra một nguyên phù mới thuộc vể bản thân mình.

Nhưng đây là một tấm nguyên phù mới chưa hoàn thiện, vẫn còn khiếm khuyết, càng đừng nói tới trình độ hoàn mỹ của tiền bối, hắn mơ hồ cảm thấy, chí ít còn có hai phương diện còn có thể đột phá vượt bậc!

Một là bản thể nguyên phù, hiện tại tờ nguyên phù mới này, chỉ có thể coi như là một bán thành phẩm, còn cần ỷ lại vào cái "phần cứng" là máy phát Huyền Ba Tráo để đạt được công hiệu.

Chờ đến lúc nào đó, hắn có thể hiểu được nguyên lý xúc phát bên trong máy phát, cũng chuyển hóa nó thành trận pháp bên trong phù thể của nguyên phù, triệt để thoát khỏi ỷ lại vào vật chứa thực thể, chỉ cần dựa vào một tấm nguyên phù thuần túy là có thể khởi động Huyền Ba Tráo, mới có thể miễn cưỡng coi như là một tấm "nguyên phù" hoàn chỉnh chân chính.

Thứ hai chính là khả năng dung hợp pháp tắc tầng sâu, hiệu quả khởi động Huyền Ba Tráo, mặc dù không giống với Lục Giáp phù luôn hiện hữu của Sở Vân Thăng, nhưng hai bên lại có chỗ giống nhau, nếu như có thể triệt để hiểu rõ nguyên lý pháp tắc của chúng, hợp nhất hai tấm nguyên phù lại làm một, uy lực và hiệu quả thực tế của nó có lẽ rất khó tưởng tượng!

Sở Vân Thăng học tập sách cổ bao nhiêu lâu nay, lần đầu tiên bắt đầu xuất hiện hứng thú mãnh liệt với nguyên lý pháp tắc bên trong sách cổ.

Chịu đựng cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới, hắn vô cùng cẩn thận kích hoạt nguyên phù mới, rồi mắt không chớp phong ấn nó lên máy phát Huyền Ba Tráo, cho đến lúc bên ngoài hộp kim loại đen kịt hiện lên phù văn nhàn nhạt, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Chế tạo và phong ấn hoàn thành, chứng tỏ đã thành công hai phần ba, chuyện còn lại, sẽ phải xem liệu có thể truyền năng lượng nguyên khí thông suốt, rồi thuận lợi khởi động Huyền Ba Tráo hay không, cuối cùng nghiệm chứng tính chính xác của nguyên phù mới.

Sở Vân Thăng hít một hơi, nắm thật chặt máy phát, hắn cũng không muốn tốn công tốn sức hai ngày hai đêm vô ích, ngày Thiên Đạo Nhân quy vị sắp tới, không thể nào có thêm hai ngày cho hắn lãng phí vào chuyện Huyền Ba Tráo này nữa.

Trong nháy mắt, một luồng nguyên khí bản thể tinh thuần, từ trong Dung Nguyên Thể trải rộng toàn thân Sở Vân Thăng ngưng tụ mà thành, thuận theo cánh tay hắn, thế như chẻ tre, đâm thẳng vào trong máy phát trong lòng bàn tay!

"Không có phản chấn lại! Toàn bộ đã tiến vào!" Tảng đá treo lơ lửng trong lòng Sở Vân Thăng nhất thời rơi xuống phân nửa.

Ngay sau đó, lại một luồng nguyên khí bản thể, cũng giống như luồng trước đó, thông qua cánh tay Sở Vân Thăng, chợt lóe lên biến mất hút vào trong máy phát....

Khi nguyên khí bản thể tiến vào ngày càng nhiều, mắt thấy nguyên khí bản thể toàn thân Sở Vân Thăng sắp bị dùng hết sạch, trên mặt ngoài kim loại đen kịt của Huyền Ba Tráo mới hiện lên một vầng sáng mờ, lóe qua trên chiếc hộp, tiếp đó một tia sáng từ hai đầu máy phát bắn ra, hình thành một đường thẳng đứng thẳng tắp, hết sức chói mắt.

Khoảng độ không đến một giây sau, chính giữa tia sáng thẳng đứng này chợt "tách" ra, tựa như một cái khe bị xé mở, càng lúc càng lớn, cuối cùng kéo về hai bên tạo thành một mặt hình tròn, ở giữa năng lượng tràn trề, hiện ra gợn sáng lăn tăn.

Lập tức, toàn bộ hình tròn bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, tốc độ liên tục tăng cao, gần như không thấy đường nét, chỉ vài giây sau, một thể hình cầu liền hoàn chỉnh hình thành, một chút lưu quang cuối cùng trên bề mặt hơi lập lòe, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Vách ngăn không gian hình cầu tới tận đây hoàn toàn thành hình!

Sở Vân Thăng rốt cuộc nở nụ cười, tảng đá hơi hạ xuống trong lòng cũng triệt để nát vụn, cũng không thể cầm cự trước cơn mệt mỏi như dời núi lấp bể kia nữa, cơn buồn ngủ ập tới, liền ngã luôn xuống giường, ngủ thật say....

Cũng không phải thể chất bây giờ của hắn không chịu nổi dày vò hai ngày hai đêm, cảnh giới Dung Nguyên Thể Dung Nguyên Thể tầng ba nếu muốn chịu đựng 48 giờ không nghỉ ngơi cũng không phải việc gì khó.

Song hắn trọng thương mới lành, thân thể còn hư nhược, tiếp đó lại không ngủ không nghỉ liều mạng chế tạo nguyên phù, nguyên khí bản thể tiêu hao quá độ, hơn nữa trong hai ngày nay, tâm thân hắn vẫn luôn đắm chìm trong chuyện Huyền Ba Tráo, nhất là cái "trạng thái đỉnh phong" như hồi quang phản chiếu cuối cùng kia, khiến cho tâm thần và tinh lực của hắn tiêu hao cực lớn!

Bởi vậy, những chuyện như nghiệm chứng tính năng phòng ngự của Huyền Ba Tráo mới, hắn đã không còn hơi sức đâu tiếp tục, chỉ có thể để sau giải quyết.

. . .

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, đã là ngày thứ ba lúc ánh sáng yếu ớt trên bầu trời dần tắt, Tào Chính Nghĩa đã sớm sốt ruột chờ đợi ngoài phòng.

"Chuyện gì?" Sở Vân Thăng trong bụng trống trơn, liền bảo Tiểu Chân đưa nước nóng tới, vừa ăn thịt trùng vừa nói.

"Thưa cụ quản sự, bên ngoài, bên ngoài... có, có...." Tào Chính Nghĩa ấp a ấp úng, không tự nhiên như thể trong thực quản đang nghẹn một cục thịt trùng.

"Có cái gì? Mới vừa rồi còn vô cùng lo lắng, bây giờ sao lại biến thành ú a ú ớ rồi?" Sở Vân Thăng vừa tỉnh ngủ, tâm tình chưa xuôi, bất mãn hỏi.

Tào Chính Nghĩa "cảnh giác" liếc nhìn chỗ ở của Hỏa sứ ở sâu trong đại điện, thần thần bí bí nói: "Cụ quản sự, bên ngoài có lời đồn, nói sắp sửa sẽ có anh hùng loài người muốn hoành không xuất thế!"

Sở Vân Thăng cả kinh, lập tức ngừng ăn, hỏi lại: "Cái gì?"

Tào Chính Nghĩa bất an nháy mắt về hướng Hỏa sứ ở, hơi lo âu nói: "Cụ quản sự, ngài nhỏ giọng chút đi, tiểu nhân biết ngài rất được đại nhân Hỏa sứ tín nhiệm, nhưng việc này lan truyền rất kỳ lạ, còn có lời đồn nói, vị nhân vật anh hùng này đến cả Băng sứ Hỏa sứ cũng không để vào mắt, sớm muộn rồi sẽ thu thập bọn chúng!"

Thái độ Sở Vân Thăng trầm mặc khác thường, cũng lẳng lặng nhìn chằm chằm Tào Chính Nghĩa, làm đáy lòng lão ớn lạnh từng hồi.

"Thưa cụ... cụ quản sự, tôi không phải... không phải không tin tưởng sức mạnh của đại nhân Hỏa sứ, tuyệt đối..." Tào Chính Nghĩa sợ, lắp ba lắp bắp bày tỏ.

Sở Vân Thăng bỗng nhiên ngắt lời lão, bình tĩnh hỏi sang một chuyện không chút liên quan: "Lão Tào, ngươi cũng theo ta được một thời gian rồi phải không?"

Gã Tào Chính Nghĩa nhát gan, không biết Sở Vân Thăng có ý gì, thiếu chút nữa quỳ xuống thưa: "Cụ quản sự, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ngài và đại nhân Hỏa sứ!"

Sở Vân Thăng lắc đầu, nói: "Lão Tào, ngươi đừng sợ, ta tin tưởng sự trung thành của ngươi, bằng không ngươi cũng sẽ không vội vàng đi báo chuyện này cho ta biết, ta tin tưởng ngươi."

Tào Chính Nghĩa không dám nói nữa, nội tâm của lão kỳ thật hết sức phức tạp, từ sau khi nghe được lời đồn, lão một hồi hy vọng đó là thật, một hồi lại hy vọng đó là giả, giày vò lão tâm thần không yên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK