Tạm thời Trương Hải Quân không biết là đã có chuyện gì, nhưng ông ta túc trí. đa mưu, bắt đầu nói bóng nói gió, tính lấy kinh nghiệm của mình để đối phó với Dương Kiến Nghiêm.
Thấy Dương Kiển Nghiêm không nói chuyện, Trương Hải Quân tiếp tục nói: "Dương Kiến Nghiêm, tôi biết cậu, cậu cũng không dễ dàng gì, ở rể nhà họ Hứa, chịu tủi nhục, nghe nói năm năm trước, cậu tủi nhục quá nên không chịu nổi mà bỏ nhà rời đi nhà họ Hứa, gần đây mới quay về, đến giờ vẫn chưa có một công việc đứng đắn, cậu có cần chú bố trí cho cậu một công việc không? Ít nhất cậu không cần ăn nhờ ở đậu, đúng không nào?"
Bốp! Dương Kiến Nghiêm tát Trương Hải Quân một cái.
"Tôi cảnh cáo ông, câm miệng, ông nghe không hiểu tiếng người sao?" Dương Kiển Nghiêm nói.
Một bạt tai này, đã hoàn toàn làm Trương Hải Quân tức giận.
Tục ngữ nói, Nê Bồ Tát còn có ba phần nóng tính, huống hồ là một ông chủ lớn xuất thân mấy chục nghìn tỷ đồng như ông ta.
Ánh mắt ông ta u ám, ông ta không dụ dỗ nữa: "Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất là cậu thả tôi ra, nếu cậu không thả tôi, cả nhà cậu đều phải chôn cùng cậu."
"Trùng hợp"Dương Kiến Nghiêm mỉm cười: "Tôi cũng đang tính cho cả nhà ông chết đây."
"Cái gì?" Trương Hải Quân lặng đi một lát. "Ông cứ nghĩ đi, hôm nay làm thế nào ông sống được và thoát khỏi tay tôi." Nói xong, Dương Kiển Nghiêm không nói nữa, chuyên tâm lái xe.
Tốc độ rất nhanh, vượt qua rất nhiều đèn đỏ, năm phút sau, anh xuất hiện ở ngôi nhà cũ mà Lang Hành báo cáo lúc trước.
Trong ngôi nhà cũ, Dương Kiển Nghiêm đã gặp Lang Hành. "Anh Dương, thằng cha này sống chết không nói" Lang Hành đi lên.
Trên một cái sân thượng, Dương Kiến Nghiêm nhìn thấy Trương Nhất Minh đang bị trói trên cái ghế, trên mặt anh ta có vết thương, trên người cũng rất thảm hại, rất rõ ràng, trước khi anh tới đây, Lang Hành đã "chăm sóc" anh ta không ít.
"Con gái tôi đâu" Dương Kiển Nghiêm đi tới, hỏi thẳng. "Chậc chậc!"
Tuy vừa bị Lang Hành đánh một trận, khắp người toàn vết thương, nhưng Trương Nhất Minh lại nhếch mép cười: "Dương Kiển Nghiêm, tôi thích trông thấy dáng vẻ sốt ruột, nhếch nhác này của anh, không phải là anh đánh nhau giỏi lắm sao, anh tới đánh chết tôi đi, đánh chết tôi, tôi xem là anh có tìm được con gái anh hay không."
Bên cạnh Trương Nhất Minh, còn có Hứa Thu Hân đang bị trói.
Trên người cô ta thì không có vết thương, chắc là Lang Hành cân nhắc việc cô ta là phụ nữ, hoặc là anh nghĩ, cô ta là em họ của Hứa Khinh Tử nên không đánh.
Dương Kiển Nghiêm chỉ lạnh lùng liếc Hứa Thu Hân một cái, ánh mắt anh lại nhìn về phía Trương Nhất Minh, anh thấp giọng nói: "Tôi chỉ hỏi anh một lần, con gái tôi đang ở đâu?"
"Tôi không biết" Trương Nhất Minh lắc đầu. "Lang Hành, đưa người ở trong xe lên đây." "Vâng, anh Dương" Lang Hành xuống tầng, dẫn Trương Hải Quân đi lên. "Bo?"
Sau khi nhìn thấy Trương Hải Quân, Trương Nhất Minh giật mình, anh ta không ngờ Dương Kiến Nghiêm lại có thể bắt bổ anh ta đến đây.
"Con trai?". Sau khi nhìn thấy Trương Nhất Minh, Trương Hải Quân cũng rất kinh ngạc, ông
ta không ngờ con trai cũng ở đây.
Sau đó ông ta nhìn Dương Kiến Nghiêm và nói: "Dương Kiến Nghiêm, cậu bắt con trai tôi đến đây làm gì?"
"Bắn cho tôi." Dương Kiển Nghiêm hỏi Lang Hành muốn súng.
"Anh Dương, để tôi làm thì tốt hơn" Lang Hành nói: "Tôi có chức quan, động tay vào còn có lý do thoái thác."
"Đưa súng cho tôi." Dương Kiến Nghiêm lặp lại lần nữa. Hết cách, Lang Hành đành phải giao súng cho Dương Kiển Nghiêm. Đoàng!
Sau khi cầm lấy súng, Dương Kiến Nghiêm bắn một phát lên chân của Trương Hải Quân.
Tiếng kêu thảm lập tức vang lên.
Trương Hải Quân bùm bụp một cái quỳ trên mặt đất, chỉ trong chốc lát máu tươi đã chảy xuống đất.
"Con gái tôi đang ở đâu?" Dương Kiến Nghiêm nhìn Trương Nhất Minh rồi hỏi.
"Dương Kiển Nghiêm, anh muốn chết! Anh muốn chết thật rồi đúng không, anh dám bắn bổ tôi, anh sẽ chết rất thảm! Rất thảm!" Gương mặt Trương Nhất Minh vặn vẹo.
Nhưng nhìn ra được, sâu trong mắt anh ta có lóe ra tia sợ hãi. Nói bắn là bắn, rõ ràng đã đánh vào tâm lý anh ta. Đoàng!
Nhưng mà trả lời Trương Nhất Minh lại là một phát súng, lần này là bắn vào đùi phải của Trương Hải Quân.
Hai chân ông ta quỳ trên mặt đất, đau khổ hét thảm.
"Lam Linh đang ở đâu?" Dương Kiến Nghiêm vẫn nhìn Trương Nhất Minh với ánh mắt vô cảm, hỏi lại lần nữa.
Phảng phất như hai phát súng vừa nãy là bắn vào bông vải, không có một tia xúc động nào.