Giữa đám đông, Trương Bắc cười lớn:
“Chú ba ơi, Dương Kiển Nghiêm đến từ một vùng nhỏ bé như Hải Kinh, nên khi anh ta đến nhà họ Ngô của chúng ta, tận sâu nơi đáy lòng của anh ta cảm thấy tự ti nên
mới nói chuyện mạnh miệng vậy để giữ một chút mặt mũi, cũng là chuyện thường tình thôi. Anh ta nói như vậy chẳng qua chỉ muốn nhận được sự tán thành của chúng ta, cố hết sức dung nhập vào tầng lớp của chúng ta thôi, nên cũng có thể hiểu được, mấy người đừng có mà chế nhạo người ta chứ?”
Mặc dù nói như thế, nhưng bất cứ ai cũng đều nghe ra được sự châm biếm trong giọng điệu của Trương Bắc là nặng nhất.
“Dương Kiển Nghiêm, sau này chúng ta đã là người một nhà rồi, tôi mời anh một ly!
Trương Bắc bưng một ly rượu rồi nâng chén về phía Dương Kiến Nghiêm.
Dương Kiển Nghiêm khẽ cười, anh lịch sự đứng dậy.
Kết quả, ào ào, ly rượu trong tay Trương Bắc bị trào ra ngoài, vừa khéo ly rượu của cậu ta đổ ngay trên khay trước mặt Dương Kiển Nghiêm.
"Ây da, thật ngại quá, tay tôi bị run”
Trương Bắc cười nói.
Ánh mắt Dương Kiến Nghiêm híp lại.
“Anh sẽ không giận tôi chứ?”
Trương Bắc hỏi.
“Tôi không cố ý đâu”
Những người khác nhìn thấy vậy, không nhịn được mà cười lên.
Dáng vẻ kia của cậu ta dường như muốn nói: Cho dù anh có tức điên lên, thì đã làm sao?
Bị chịu sự sỉ nhục.
Mặc dù bọn họ để Hứa Khinh Tử trở về, nhưng trong thâm tâm bọn họ vẫn xem
thường mấy người Dương Kiến Nghiêm đến từ Hải Kinh đó.
Bup!
Cao Xuân Lan tức giận không thôi, đập bàn đứng dậy.
"Bỏ đi mẹ, không sao đâu." Dương Kiển Nghiêm ngăn Cao Xuân Lan lại.
"Các người làm loạn cái gì thế hả?"
Đúng lúc này, bà cụ và Hứa Khinh Tử đi tới, dường như đã nhìn thấy mọi chuyện. vừa rồi, bà cụ không khỏi quát mắng một tiếng.
"Không sao đầu bà" Trương Bắc giải thích.
"Ăn cơm tử tế đi." Bà ta khịt mũi.
Hứa Khinh Tử cũng ngồi xuống, quan tâm hỏi: "Kiển Nghiêm, anh không sao
chứ?"
"Không sao đầu vợ."
"Tôi biết các người coi thường chúng tôi" Hứa Khinh Tử nhìn Trương Bắc, vẻ mặt rất khó coi: "Nhưng chúng tôi không nợ các người cái gì cả, hy vọng các người học
được cách tôn trọng cơ bản nhất để làm người. Các người đang làm khó chồng tôi,
chúng tôi chọc không nổi, còn không đi được sao?"
"Trương Bắc, Võ, các cháu đang làm loạn cái gì thế hả?" Bà cụ răn dạy.
"Bà ngoại, sao bà lại giúp người ngoài như thế." Vẽ rất không phục.
"Người ngoài ở đâu hả? Sau này khinh Tử sẽ là chị cả của cháu, còn Dương Kiến
Nghiêm sẽ là anh rể của cháu, biết chưa?"
Khi bà cụ nói ra những điều này, thật sự khiến Dương Kiến Nghiêm rất kinh ngạc.
Thái độ của bà cụ thay đổi quá nhanh.
F
.
+
Mặc dù một gia đình nên như vậy, nhưng thái độ của bà cụ thay đổi quá nhanh khiến anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Cháu biết rồi" Nhìn thấy sắc mặt bà cụ tối sầm, Võ không dám nói thêm nữa.