Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người mỗi người một lời, tất cả đều lộ ra sự mỉa mai và xem thường đổi với Dương Kiến Nghiêm. 

Dù gì trong mắt những người ở đây thì Hải Kinh chính là nông thôn. Dương Kiến Nghiêm chính là người hạ đẳng từ quê lên mà thôi. 

“Cho nên cậu là đến vòi tiền ư? Yên tâm, nhà họ Ngô sẽ cho cậu” Ngô Phong chê bai mà nhìn Dương Kiến Nghiêm. 

“Một đám tạp chủng” Dương Kiển Nghiêm cười nhạt với đám người xung quanh: “Mạng của cậu chủ nhỏ nhà bọn họ là mạng, thế mạng của con gái tôi không phải là mạng à? Một sinh mệnh đang sống sờ sờ trong mắt các người bất kham như thế sao?” 

“Người trẻ tuổi, đây chính là hiện thực, đây chính là quy tắc của thế giới này” “Cho nên các người là tạp chủng, bất luận vinh dự vẻ vang như thế nào? 

“Hừ, có lòng tốt khuyên cậu mà cậu không nghe, dựa vào mình cậu mà xông vào hội quán Chu Công cũng đã đủ để cậu chết không có chỗ chôn”. 

Trời sắp hạ mưa, mẹ muốn lấy chồng, có người muốn chết, gieo gió gặt bão. Tất cả mọi người đều nhìn Dương Kiến Nghiêm như nhìn người chết. 

“Vậy nên, tiếp theo Dương Kiển Nghiêm cậu muốn làm cái gì?” Ngô Phong nghiền ngẫm mà nhìn Dương Kiến Nghiêm. 

“Tôi nói rồi, giết anh. Anh đã chuẩn bị xong chưa?” 

 

Đối với chuyện Dương Kiến Nghiêm nói giết mình, Ngô Phong chỉ coi là một trò cười. 

Một mặt khác, cũng bởi vì nơi này là thành phố, ông ta là người nhà họ Ngô ở thành phố, đây là một loại tự tin xuất phát từ trong xương cốt! 

“Dương Kiến Nghiêm, cậu đụng đến tôi thử xem” 

Ngô Phong kiêu ngạo nhìn Dương Kiến Nghiêm, ông ta chắc chắn người kia không dám ra tay bởi vì ông ta không không giống với những tên nhân viên bảo an vừa nãy. 

Mấy tên bảo an còn có thể giải quyết nhưng muốn động tới ông ta thì chuyện này liền quá đáng rồi. 

“Đúng rồi” 

Đúng lúc này, đột nhiên Ngô Phong nói: “ Nhà họ Ngô tôi có lòng tốt, cho Dương Lam Linh chôn ở nghĩa trang trong nhà họ Ngô, như thế nào? Cậu muốn đến thăm không?” 

“Ở nơi nào?” “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem,” Ngô Phong cười cười, sau đó sửa sang lại quần áo, nói:” Đi thôi, đi ra ngoài” 

“Ngô Phong, anh đi theo thằng nhóc này ra ngoài, nếu không may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?” Có người lo lắng cho an nguy của Ngô Phong. 

“Hay là để tôi báo trước với người nhà họ Ngô một tiếng?” 

“Cậu đừng lắm miệng” Ngô Phong trừng mắt liếc nhìn người này một cái, hừ một tiếng rồi nói: “Một tên Dương Kiển Nghiêm cỏn con mà phải thông báo cho người trong nhà? Chuyện này để truyền ra ngoài thì mấy ông bạn của tôi sẽ cười đến rụng răng”. 

“Cũng đúng” Người nọ nghe xong lập tức nở nụ cười 

Một tên nông dân tới Hải Kinh phải thông báo cho bổn gia giải quyết, đây không phải là một trò cười sao? 

Khi theo Dương Kiến Nghiêm ra ngoài, Ngô Phong đi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, nếu cậu muốn giết tôi thì phải cho tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì, còn con bài chưa lật nào? 

Sau đó ông ta đưa Dương Kiển Nghiêm đến nghĩa trang. Ở lối vào có một tấm bảng. 

Trên bảng viết 'Nghĩa trang nhà họ Ngô, còn có một tấm bia vừa mới được lập lên, trên bia không có khắc chữ. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK