“Sao nào, nếu như tôi không đưa thì sao?" Thái Từ Khâm hỏi.
“Anh biết là ai gọi điện thoại cho tôi không?” Dương Kiến Nghiêm cười hỏi.
“Ai?"
“Là do chiến thần Côn Luân gọi tới đó.”
Nếu như theo thời gian, thì có lẽ hiện giờ Côn Lăng Thiên đang ở trong nhà họ Ngô, bản thân anh không có ở đó, cho nên cậu ta mới gọi điện thoại.
“Hả?”
Nghe thấy lời của Dương Kiển Nghiêm, Thái Từ Khâm lập tức khựng lại.
Tiếp đó cười phá lên.
Thái Từ Khâm cười một lúc lâu.
Sau đó mới kiềm chế lại, nhưng vẫn không nhịn được cười mà nhìn về phía của Dương Kiển Nghiêm:“Thằng nhãi, cậu nói gì vậy? của chiến thần Côn Luân á?”
“Đúng thế” Dương Kiến Nghiêm gật đầu.
“Được thôi. Nhân lúc bây giờ điện thoại vẫn chưa tắt”.
Thái Từ Khâm đích thân cầm chiếc điện thoại chưa có cúp máy, đi tới bên cạnh Dương Kiển Nghiêm, sau đó để lên trên bàn trước mặt anh.
“Nào, cậu nghe tôi xem nào”.
Dương Kiến Nghiêm nghe máy.
“Anh cả, cuối cùng anh cũng nghe rồi, sao hôm nay anh không ở trong nhà họ Ngô?” Điện thoại vừa kết nối, Côn Lăng Thiên liền trực tiếp hỏi.
“Anh bị bắt vào cục cảnh sát rồi”
“Cái gì? " Côn Lăng Thiên tức giận: “Ai có gan lớn như thế, dám bắt anh vào đó?”
“Có lẽ là do người nhà họ Ngô làm, tạm thời không nói chuyện này, chuyện em ở nhà họ Ngô sao rồi?”
“Bà cụ ở nhà họ Ngô có hỏi em rồi, em liền nghe theo lời anh giải thích mọi chuyện là hiểu lầm, nhà họ Ngô dám sai người bắt anh, đúng là chán sống rồi, em vừa mới đi khỏi, bây giờ quay trở lại”.
“Không cần” Dương Kiến Nghiêm lắc đầu.
“Vậy thì anh cả, để em tìm người dẫn anh ra ngoài nhé? Lần này em không đi được rồi xa quá, chẳng qua anh yên tâm, chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa. Nhiều nhất là mười phút”.
“Được thôi” Dương Kiển Nghiêm không có từ chối.
Sau khi ngắt cuộc gọi với Côn Lăng Thiên, Dương Kiến Nghiêm nhìn Thái Từ Khâm, nói: “Tốt nhất anh mau thả tôi ra”
“Chậc chậc!”
Thái Từ Khâm sắp cười rụng cả hàm răng rồi.
Đặc biệt là lúc nãy, Dương Kiển Nghiêm còn làm bộ làm tịch như đang đối thoại, giả vờ như đang nói chuyện với chiến thần Côn Luân thật vậy, trong dáng vẻ đó giống như một thằng hề vậy, thật khiến cho người khác buồn cười.
“Cậu nhanh lên đừng có dọa tôi nữa.”
“Tôi nói thật đó” Dương Kiến Nghiêm nói một cách rất nghiêm túc.
“Chậc chậc! Vậy thì cầu xin cậu cho tôi gặp chiến thần Côn Luân có được không?” Lúc Thái Từ Khâm nói câu này còn thấy buồn cười, cuối cùng nói: “Thôi bỏ đi, tôi không muốn lằng nhằng với cậu nữa”.