Chương 69: Sao lại giống Dương Kiến Nghiêm thể nhỉ?
"Anh à?"
Dù sao thì Mã Dương cũng nhìn Dương Kiển Khiêm với ánh mắt như đang nhìn người thiểu năng.
Hội trưởng của thương hội nước Chiêm là ai?
Đó là người anh em cùng kề vai sát cánh với chiến thần Côn Luân, địa vị chỉ cần nghĩ là biết.
Ở Nam Hòa, có thể gia nhập thương hội nước Chiêm thì chỉ có một số người ở cấp bậc lão đại chân chính mới có tư cách.
Nhà bọn họ, vẫn là bởi vì bố anh ta có chút quan hệ nên mới được gia nhập.
Cũng chỉ có người của thương hội nước Chiêm, mới có thể tham dự bữa tiệc lần này.
Thế mà Dương Kiến Nghiêm lại còn nói dõng dạc là anh ta cũng vào được.
Lẽ nào anh ta cũng là người của thương hội nước Chiêm?
Đây là nói giỡn thôi.
Nếu anh ta là người của Thương hội nước Chiêm, thì không cần đến người khác, tự anh ta cũng có thể giải quyết được chuyện về tập đoàn Yamaguchi.
"Dương Kiến Nghiêm, cậu nói linh tinh gì đấy"
Triệu Thanh Nhài không nhịn được quát lớn.
"Di Triệu, những gì cháu nói là thật, thực ra, cháu không những có thể tham gia, hơn nữa nếu bữa tiệc này mà không có cháu, thì không tiến hành được."
"Dương Kiến Nghiêm, cậu ầm ĩ đủ chưa hả!"
Sắc mặt Triệu Thanh Nhài trầm xuống.
Chồng của Triệu Thanh Nhài cũng không nhịn được mà quở trách: "Thằng nhãi con, giờ là lúc để cậu giả bộ sao? Có phải não cậu có bệnh không?"
"Xuân Lan, đứa con rể này của em, đầu óc không bình thường!"
Nghe thấy cầu này, gương mặt già của Cao Xuân Lan đỏ lên, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Cậu con rể này của mình, cũng nói khoác quá rồi.
Nói là có thể tiến vào bữa tiệc thì cũng bỏ qua.
Thế mà còn nói, bữa tiệc này không có cậu ta tham gia thì không tổ chức được.
Cái này có hơi quá đáng rồi.
"Dương Kiến Nghiêm, anh bớt nói hai câu đi!"
Hứa Khinh Tử cũng thầm oán trừng mắt nhìn Dương Kiển Nghiêm một cái, cô biết ông chồng này của mình lại bắt đầu nói khoác rồi, bệnh cũ mà.
"Mã Dương, cháu đừng để ý, Dương Kiển Nghiêm "đầu óc không sáng da cho lắm" Triệu Thanh Nhài đã nói đủ, sau đó bắt đầu giải thích cho Mã Dương.
"Dì Triệu, dì yên tâm đi, sao cháu có thể chấp nhặt với Dương Kiến Nghiêm chứ, con người đều thích nói khoác một chút, rất bình thường, nhưng nể mặt chỗ Cao Thúy Ngân, tôi vẫn muốn giúp chuyện này.
Dì yên tâm, đến lúc đó nếu như cháu gặp được hội trưởng trên bữa tiệc, cháu sẽ nhờ bố cháu và hội trưởng nói giúp, giúp nhà dì xử lý chuyện của tập đoàn Yamaguchi."
"Thế là tốt quá rồi!". Triệu Thanh Nhài cảm ơn tự đáy lòng.
Sau đó, bà ta còn trừng mắt liếc Dương Kiển Nghiêm một cái, sau đó nói với giọng tâng bốc: "Cùng là người trẻ tuổi, nhìn Mã Dương người ta, rồi lại nhìn Dương Kiển Nghiêm cậu? Còn không mau cảm ơn cậu Mã người ta đi?"
"Cảm ơn thì không cần đâu, cháu cũng không tính giúp anh ta, chẳng qua là cháu nể mặt dì và Thúy Ngân mà thôi."
Mã Dương lườm Dương Kiến Nghiêm một cái, trực tiếp lắc đầu một cách lạnh lùng.
Như thể từ trước tới giờ anh ta chưa từng coi trọng Dương Kiển Nghiêm và tất nhiên là cũng không cần anh nói cảm ơn gì gì đó.
"Đúng rồi, ở bữa tiệc lần này cháu được đưa mấy người đi cùng, Thúy Ngân em đi cùng anh chứ? Dì Triệu, nếu mọi người rảnh thì cũng có thể đi cùng cháu."
"Bọn dì cũng đi được hả?" Triệu Thanh Nhài mừng như điên.
Trong lòng bà ta biết rõ, cấp bậc như thương hội nước Chiêm, nhà họ Cao bọn họ căn bản là không có tư cách tiếp xúc, càng đừng nói đến chuyện tham dự.
"Tất nhiên là được rồi!" Mã Dương gật đầu, tỏ vẻ chuyện nhỏ thôi.
Vì việc này mà Triệu Thanh Nhài lại tâng bốc Mã Dương một trận nữa.
Sau khi nói xong những chuyện này, Mã Dương chuẩn bị đi về.
Nhưng lúc ra về, đột nhiên anh ta lại để lại một câu cho Dương Kiến Nghiêm.
"Dương Kiến Nghiêm, chẳng phải anh nói là anh cũng có thể tham gia bữa tiệc lần này sao? Hy vọng ngày mai, tôi có thể nhìn thấy anh ở bữa tiệc"
Tuy là nói như vậy, nhưng lúc nói những lời này, trong mắt anh ta lại tràn ngập sự châm biếm.
Ý tứ như là đang nói, chẳng phải anh thích khoác lác sao, tôi lại muốn xem xem ngày mai anh có xuất hiện không.
"Nhát gan sợ phiền phức cũng không sao, nhưng phải học được cách làm người, Xuân Lan, trở về em phải dạy dỗ người con rể này của em một chút!".
Trước khi rời đi, Triệu Thanh Nhài cũng nói một câu với Cao Xuân Lan.
Làm cho người sau lại xấu hổ một trận nữa.
Đợi đến khi người đều đã đi hết, Hứa Khinh Tử hung hăng véo Dương Kiến Nghiêm một cái: "Không phải em đã nói với anh rồi à, không cho phép anh mạnh miệng!"
"Nhưng anh không có mạnh miệng."
"Còn nói không có, mặc kệ thế nào thì Mã Dương kia cũng là người mà nhà họ Cao tìm tới để giúp đỡ giải quyết mối phiền toái này. Những lời anh nói làm cho người ta khó chịu đấy."
"Thực ra một mình anh có thể giải quyết tốt chuyện này"
"Lại mạnh miệng rồi!" Hứa Khinh Tử đảo mắt khinh bỉ.
Dương Kiển Nghiêm cười cười, cũng lười phải giải thích nhiều như thế.
Ngày hôm sau đúng là có một bữa tiệc.
Bởi vì sự thành lập của thương hội nước Chiêm, ngoại trừ việc phải phụ trách kinh tế của Nam Hòa ra, bên phía Nam Hòa cũng thâu tóm vào trong.
Mà người ở bên Nam Hòa, anh vẫn chưa gặp lần nào.
Đi cùng Dương Kiến Nghiêm tới Nam Hòa, còn có Vương Kim Siêng, chỉ là bọn họ không đi cùng nhau.
Trước khi Dương Kiển Nghiêm tới thì Vương Kim Siêng đã tới rồi, sau khi tới bên này, ông ta liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị việc của bữa tiệc lần này.
Sáng sớm hôm sau, Vương Kim Siêng tới đón Dương Kiến Nghiêm qua.
Mà bên này, Mã Dương cũng đã chuẩn bị xong rồi đi tới.
Anh ta đưa Triệu Thanh Nhài đi cùng.
Vốn dĩ anh ta muốn đưa Cao Thủy Ngân và Hứa Khinh Tử đi cơ, dẫu sao thì có hai người đẹp, nhưng Cao Thúy Ngân không thích anh ta, cho nên đã từ chối, không đi cùng.
Còn về Hứa Khinh Tử, cô càng không có hứng thú.
Vừa bước vào hội trường, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều ông lớn của Nam Hòa, họ đều là những người mà anh ta từng không có cơ hội tiếp xúc.
"Dì Triệu, dì có nhìn thấy không"
"Người kia là tổng giám đốc Ngụy của Đồ điện tử Hoành Cách"
"Vị kia là ông chủ Chu, đại vương thức ăn gia súc của Nam Hòa chúng ta." "Còn vị kia, cô chủ nhà họ Trần, gia tộc lớn nhất Nam Hòa."
Nhìn thấy những người này, Triệu Thanh Nhài có cảm giác mình không thể hít thở được nữa.
Bởi vì ở Nam Hòa, nhà họ Cao làm buôn bán là nhiều nhất, kỳ thực vẫn bị xem là nhân vật ở tầng dưới cùng ở Nam Hòa.
Giống như những ông chủ làm ăn lớn ở đây, cả đời này họ cũng không tiếp xúc được, hôm nay có thể gặp được nhiều như này, sao có thể không kích động cơ chứ.
Đừng nói là bà ta, đến cả bản thân Mã Dương cũng cực kỳ kích động. Bởi vì anh ta cũng chưa từng được gặp.
Nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là một cậu chủ nhỏ, nên biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều.
"Rất nhiều ông lớn của Nam Hòa đều tới rồi đấy." Triệu Thanh Nhài kích động nói: "Thương hội nước Chiêm này còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của dì. Mã Dương, sau này cháu cũng là một thành viên của thương hội, tiền đồ vô hạn đấy!".
"Ha ha, dì Triệu yên tâm, sau này dì có cần gì thì cứ nói là được. Cháu còn nghe nói, tuổi của vị hội trưởng thương hội cũng xấp xỉ cháu, lát nữa nếu như có cơ hội gặp mặt, cháu thử trao đổi một chút, lỡ đâu có thể tìm được tiếng nói chung, không chừng còn có thể làm bạn nữa."
Vừa nghĩ tới đây, Mã Dương không khỏi mừng như điên.
Tuổi tác xấp xỉ anh ta, mà đã có thể trở thành hội trưởng của thương hội nước Chiêm, đây quả thực là thần tượng của anh ta.
Nếu có thể thông qua lần này, làm bạn với anh ta, thể thì thực sự là may mắn ba đời.