Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quỳ xuống” 

Dương Kiến Nghiêm nói. 

“Cái gì?” Lâm Khiêm cau mày. 

“Quỳ xuống thì tôi sẽ tha mạng cho anh” Dương Kiến Nghiêm nói với khuôn mặt không cảm xúc. 

“Mày... tự tìm cái chết!” 

Lâm Khiêm tức tối, bắt anh ta quỳ xuống? Đây chẳng phải là một sự xúc phạm đối với anh ta hay sao? 

Nét mặt anh ta trở nên dữ tợn: “Dương Kiến Nghiêm, tạo thừa nhận, lần này tạo đã đánh giá thấp về mày, nhưng mày cũng đừng đắc ý quá, cứ cho là mày ngăn cản năm bậc thầy nhà họ Lâm ở ngoài khiến họ không vào đây được đi, thì có làm sao? 

Nhà họ Lâm tạo sẽ không bỏ qua cho mày đâu, tạo không tin mày có thể mang theo 

đội quân này mãi mãi” 

“Anh nghĩ là tôi đang đùa với anh à?”. 

Dương Kiến Nghiêm nhận lấy khẩu súng từ tay Côn Lăng Thiên, dí vào trán Lâm 

Khiêm. 

“Tối qua tôi đã nói với anh rồi, đe dọa gia đình tôi thì đêm nay anh sẽ phải đền mạng” 

“Mày không dám giết tao đâu” Lâm Khiêm run lẩy bẩy. 

“Vậy ư? Anh vẫn cho rằng tôi đang đùa với anh sao?” Dương Kiến Nghiêm mỉm cười. 

Lâm Khiêm cắn chặt răng, dù sao anh ta cũng không thể quỳ xuống được, anh ta 

có niềm kiêu hãnh của riêng mình, niềm kiêu hãnh của tầng lớp quý tộc. 

Niềm kiêu hãnh này khiến anh ta không thể chịu thua Dương Kiến Nghiêm. 

“Cũng có gan đấy, muốn giết tao sao? Đây, giết đi” 

Anh ta gằn giọng rồi cười lớn: “Mày tự nghĩ mà xem, giết tao rồi thì mày có trốn thoát được không? Kể cả mày trốn được, vậy còn người nhà của mày thì sao đây? Dù có ở chân trời góc bể nào thì người nhà mày cũng sẽ chết hết cả thôi” 

“Anh đúng là đáng chết.” 

“Anh Dương, anh không thể giết anh ta” 

Chu Ngọc Lam vội vàng ngăn cản. 

Mặc dù Dương Kiến Nghiêm mang chiến thần Côn Lăng Thiên tới, nhưng đúng như lời Lâm Khiếm nói, họ cũng không thể giữ mãi đội quân đỏ ở bên cạnh mình. 

Thật sự là không hề sáng suốt khi gây thù với một gia tộc siêu cấp. 

Đoàng! 

Nhưng đã quá muộn. 

Dương Kiến Nghiêm đã nổ súng. 

Trong chớp mắt, Lâm Khiêm ngã gục trong vũng máu. 

Chu Ngọc Lam nuốt nước bọt. 

Chu Nhị Gia đứng cạnh Lâm Khiêm kinh hãi đến mức tè cả ra quần. 

Lâm Khiểm chết nhưng con mắt của anh ta vẫn trợn tròn, anh ta không thể tin 

được Dương Kiến Nghiêm lại thực sự dám bóp cò! 

“Đưa thi thể của anh ta cho nhà họ Lâm” 

Dương Kiến Nghiêm ra lệnh. 

Anh lên xe cùng với Côn Lăng Thiên, chở thi thể của Lâm Khiêm đến chỗ người 

nhà họ Lâm đang đứng ở ngoài cách đó mấy cây số. 

Lúc này, những người nhà họ Lâm đến thành phố đều đang bị quân đội chặn lại. 

Cả trăm người đều mang theo tâm trạng căm phẫn sục sôi nhưng không thể làm gì được, bởi vì ngay cả khi có năm bậc thầy thì suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ là người trần mắt thịt, không dám hỗn loạn trước một đội quân súng ống đầy đủ như 

thể này. 

“Rốt cuộc Dương Kiến Nghiêm là ai? 

Có người không khỏi tò mò. 

“Anh ta vậy mà lại mời chiến thần Côn Lăng Thiên đến đây trấn thủ cho mình!” 

“Nhị Gia, bây giờ phải làm gì?” Một người khác hỏi. 

Trong đám đông, một ông lão tóc bạc với vẻ mặt u ám xuất hiện, ông ta tên là 

Lâm Thiên Hoàng, là trưởng tộc thứ hai của nhà họ Lâm, cũng là sư phụ của Tiền 

Thiên Định, hơn hết còn là ông nội của Lâm Khiêm. 

“Khi nào Lâm Thiên ra, chúng ta sẽ quay về” Lâm Thiên Hoàng nói một cách 

miễn cưỡng. 

Có quân đội ở đây thì hôm nay bọn họ không thể vào trong được. 

Tuy nhiên, chắc chắn họ sẽ tìm cách lấy lại thể diện của nhà họ Lâm, Dương Kiến 

Nghiêm đó sẽ phải chết cho dù là ai đi chăng nữa. 

“Không ổn rồi, không ổn rồi, cậu Lâm chết rồi.” 

Đúng lúc này, một thanh niên chạy tới báo tin. 

Mấy bậc thầy biến sắc, vội vã chạy đến chỗ thanh niên đó. 

Bọn họ nhìn thấy chiếc xe chở thi thể Lâm Khiêm đi đến. 

“Lâm Khiêm!” 

Nhìn thấy Lâm Khiêm không còn hơi thở, Lâm Thiên Hoàng tức giận, căm phẫn tột cùng. 

“Ai dám giết nó?” 

“Tôi” Dương Kiến Nghiêm bước tới. 

“Mày là ai?” 

“Dương Kiến Nghiêm”. 

“Mày chính là Dương Kiến Nghiêm?” Lâm Thiên Hoàng nổi điên: “Thằng nhãi ranh đáng chết, mày dám giết cháu tao?” 

“Giết thì cũng đã giết rồi, ông làm gì được tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK