Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ lại được Dương Kiến Nghiêm gọi đến đây cùng với ba nghìn quân tinh 

nhuệ, canh giữ vùng quan ngoại của thành phố. 

Ba nghìn quân tinh nhuệ. 

Dạng như một vòng bảo vệ, bảo vệ thành phố từ đằng sau, kiên cố đến mức 

không thể phá hủy. 

Từ trước đến nay, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ về sức mạnh của ba nghìn quân tinh nhuệ này, vậy thì năm bậc thầy của nhà họ Lâm kéo đến cũng có sao đâu chứ? 

Người thường còn phải rút lui trước quân đội, chứ nói gì đến ba nghìn quân tinh nhuệ được trang bị đầy đủ và hoàn hảo như thế này? 

Cuối cùng, cô ta cũng hiểu ý nghĩa trong câu nói mà Dương Kiến Nghiêm đã từng 

nói trước đây: “Tôi sẽ chặn họ ở vùng quan ngoại” 

Có ba nghìn quân tinh nhuệ này, cộng thêm một chiến thần Côn Lăng Thiên thì 

năm bậc thầy đó cùng với đoàn đội trăm người của nhà họ Lâm đến đây, hay thậm 

chí là người nhà họ Lâm đến cũng sẽ không dễ xâm phạm! 

Trừ khi bọn họ cũng đưa quân đội đến chiến đấu một phen. 

Nếu không thì. 

Họ sẽ không thể tiến vào quan nội. 

Nhưng cả nước Chiêm này, có quân khu nào dám khiêu chiến với chiến thần Côn 

Lăng Thiên? 

“Báo cáo” 

Một vị tướng chạy đến trước mặt Dương Kiến Nghiêm và Côn Lăng Thiên, cúi đầu 

chào rồi bắt đầu nói: “Có một đoàn đội khoảng một trăm người đang ở trong phạm vi cách đây ba cây số muốn tiến vào, đã bị đội tiền trạm của chúng ta ngăn lại” 

“Có tiêu diệt hay không? 

Anh ta hỏi. 

Côn Lăng Thiên nghe xong, thấp giọng nói: “Chuẩn bị chiến đấu” 

Nhận lệnh. 

Ba nghìn người đồng loạt quay người lại. 

Toàn bộ vũ khí trong tay đều được lên đạn. 

Chiếc trực thăng trên không cũng thả những vũ khí hạng nặng đã được trang bị xuống, tất cả đều nhắm đến đoàn xe đang đỗ ở cách đó mấy cây số. 

Ba nghìn tinh nhuệ này không di chuyển thì không sao, một khi di chuyển thì chỉ 

có kinh thiên động địa. 

Chỉ cần điều chỉnh phương hướng và lắp đặt vũ khí là sẽ phát ra những tiếng 

soàn soạt đáng kinh ngạc. 

Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần đoàn xe đang dùng cách đó một nghìn mét tiến thêm nửa bước thì sẽ biến thành bia đỡ đạn chỉ trong chốc lát. 

Dương Kiến Nghiêm huơ tay. 

Côn Lăng Thiên nhận lệnh. 

“Chuẩn bị chiến đấu xong, sẵn sàng đợi lệnh” 

Sau đó, Dương Kiến Nghiêm bước đến trước mặt Lâm Khiêm. 

Mà giờ đây, nét kiêu ngạo trên gương mặt Lâm Khiêm đã biến mất, biểu cảm liên 

tục thay đổi. 

Ánh mắt anh ta nhìn Dương Kiến Nghiêm cũng ẩn chứa ít nhiều sự sợ hãi và 

kiêng dè. 

“Cậu nói xem, năm bậc thầy cộng thêm một đoàn trăm người nhà cậu có thể sống sót thoát khỏi ba nghìn đại quân này hay không? 

Dương Kiến Nghiêm hỏi một cách bình thản. 

“Anh... đừng nên kiêu ngạo” 

Lâm Khiêm nuốt nước bọt, ậm ừ. 

Nhưng thực ra, anh ta không hề có chút tự tin nào. 

Cao thủ bậc thầy thì sao chứ? Vẫn chỉ là người, là một cơ thể như bao người khác. Người xưa có câu, tài cao đến đâu thì cũng phải sợ dao làm bếp. 

Đứng trước một đội quân như này thì đến cả cao thủ bậc thầy cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi. 

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, con át chủ bài của Dương Kiến Nghiêm lại là người này? 

“Chiến thần Côn Lăng Thiên, anh có biết tự tiện xuất binh là một tội lớn không?” 

Anh ta nhìn sang Côn Lăng Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói. 

Bốp! 

Côn Lăng Thiên sải bước đi tới, tát một cái thật mạnh vào mặt Lâm Khiêm. 

“Năm bậc thầy nhà họ Lâm hùng hổ đến thành phố như vậy, bên trên đã đồng ý chưa? Anh cho rằng họ Lâm nhà anh to nhất cái nước Chiêm này à?” 

Côn Lăng Thiên tát thẳng một cái nữa vào mặt Lâm Khiêm đang không biết phải nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK