“Có!”
Cái điều kiện rắm chó gì đây?
Đương nhiên, nếu như đơn thuần chỉ là để cô tự mình rạch lên mặt vài dao thì có thể giải quyết được chuyện này, có lẽ cô sẽ không hề do dự.
Nhưng muốn mạng của Dương Kiển Nghiêm, làm sao cô có thể đồng ý.
“Cô có thể đi theo con đường pháp luật, mời cô ra khỏi phòng làm việc của tôi” Hứa Khinh Tử tức giận nói.
“Tôi nói rồi, tôi không tin cái này, cô biết không, tôi là đang cho cô cơ hội, cô phải trân quý đó”
“Nhưng thứ cô muốn là mạng của chồng tôi.”
“Nhưng không phải tôi sẽ tha cho cô sao, hơn nữa công ty của cô, tôi cũng sẽ không chèn ép, sau này cô vẫn có thể sống rất tốt, không phải sao? Tôi cũng chỉ là khiến cho mặt của cô bị rạch vài đường làm hình phạt mà thôi.”
Trần Tử Hàm tiện tay cầm trái táo trên bàn lên, vân vê chơi đùa trong tay, vẻ mặt trêu chọc nhìn Hứa Khinh Tử.
“Cô muốn trên mặt tôi rạch mấy vết dao, tôi có thể đồng ý với cô, nhưng cô muốn chồng tôi chết thì đổi cái khác đi.”
Hứa Khinh Tử nói rất nghiêm túc.
"Ồ, xem ra cô rất yêu anh ta, vậy không được, anh ta buộc phải chết” Trần Tử Hàm cười đáp.
Mà đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị đậy ra. Hai tên vệ sĩ đứng canh ở cửa đều bị đập trúng.
“Chà chà, rạch trên mặt vợ của tôi mấy nhát dao, còn muốn mạng của tôi, cô là thần tiên nơi nào vậy?” Dương Kiến Nghiêm nhanh chóng bước vào.
Người của Lang Hành vẫn âm thầm bảo vệ cả nhà bọn họ, hơn nữa sau khi trải qua chuyện của Dương Lam Linh, anh ta càng chú trọng điểm này, một khi xảy ra bất kỳ chuyện gì, lập tức thông báo cho anh.
Vì vậy lúc Trần Tử Hàm đến công ty, Dương Kiển Nghiêm đã biết rồi. “Dương Kiến Nghiêm?” “Dương Kiến Nghiêm!” Hứa Khinh Tử và Trần Tử Hàm đều nhìn về phía Dương Kiển Nghiêm. Chẳng qua khác với Hứa Khinh Tử là ánh mắt của Trần Tử Hàm trở nên u ám.
“Vợ, em ra ngoài trước đi, anh nói chuyện với cô ta” Dương Kiến Nghiêm nói với Hứa Khinh Tử.
2
“Vâng” Hứa Khinh Tử cũng không nói nhiều, cô muốn đợi lát nữa Dương Kiến Nghiêm ra ngoài rồi hỏi kỹ, dù sao bây giờ ở trong công ty, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Sau khi Hứa Khinh Tử ra ngoài, Dương Kiến Nghiêm đóng cửa lại. Ngay đó sắc mặt anh trầm xuống.
“Cô biết không, tôi ghét nhất là việc người khác uy hiếp vợ của tôi” Dương Kiến Nghiêm lạnh lùng nói: “Cô không sợ chết sao?”
Trần Tử Hàm rất khinh người, nhưng nói thật, lúc nhìn thấy ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm, không hiểu sao cô ta cảm thấy sóng lưng lạnh buốt, toàn thân có chút không tự tin.
“Dương Kiến Nghiêm, câu nói này, có lẽ là tôi hỏi anh mới đúng, anh không sợ chết sao? Vậy mà trong điện thoại lại dám nói ra những lời ngông cuồng, muốn giết chết nhà họ Trần của tôi, anh là cải thá gì?”
“Nhà họ Trần không đáng chết sao? Tất cả mọi thứ của nhà họ Trần cô hiện tại, có phải là nhờ xương máu của nhà họ Dương tạo thành nên mới có được hay không?”
Nhớ đến Trần Phi Lan, ý nghĩ muốn giết người xuất hiện trên người anh.
“Thế thì làm sao?” Trần Tử Hàm lạnh lùng nói: “Bây giờ là thời của nhà họ Trần, chẳng có ai nhớ đến nhà họ Dương cả, anh chẳng qua cũng chỉ là một cậu chủ thấp hèn sống tạm bợ mà thôi, anh có phách lối cái gì?”
“Cậu chủ thấp hèn?” Dương Kiển Nghiêm cười: “Trần Tử Hàm, hình như cô không hề biết chuyện về tôi”
“Cái gì?”
“Chị của cô lại dám để cô tự mình đến tìm tôi sao? Cô ta không sợ cô chết ở Hải Kinh sao?”
Tuy rằng chi tiết kỹ càng nội tình của anh, nhà họ Trần không hề biết, nhưng có một chuyện chắc chắn họ biết, đó chính là chiến thần Côn Luân là anh em của anh, Trần Phi Lan biết điều này.
Chỉ cần dựa vào điểm này thôi, nhà họ Trần đã tuyệt đối không dám tùy tiện tìm anh, huống hồ còn là Hải Kinh cách xa thủ đô, nếu thực sự xảy ra chuyện gì đó, bọn họ không thể ứng phó được.
“Anh nói cái quái gì vậy?” Đối với lời nói của Dương Kiến Nghiêm, Trần Tử Hàm cười lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: “Trước giờ tôi không hề để chị hỏi đến chuyện của tôi. Mà, anh uy hiếp tôi?”.
Trần Tử Hàm thực sự không biết nội tình của Dương Kiển Nghiêm, cũng không biết mối quan hệ giữa Dương Kiển Nghiêm và Côn Luân, tuy rằng cô ta và Trần Phi Lan là chị em nhưng hai người gần như không hề nói chuyện với nhau.
Lần này đến Hải Kinh vì Trương Nhất Minh, thậm chí nhà họ Trần còn không biết.
Mà ấn tượng của cô ta đối với Dương Kiến Nghiêm vẫn dừng lại ở năm năm
trước, cậu chủ thấp hèn của nhà họ Dương đã diệt vong đó.
Cô ta căn bản cũng không coi trọng Dương Kiển Nghiêm
“Dương Kiến Nghiêm, đánh chó phải nhìn mặt chủ, anh đã giết Trương Nhất Minh, tôi buộc phải lấy mạng của anh!”
“Trương Nhất Minh chết cũng không hết tội”.