“Dương Kiến Nghiêm, sao cậu biết chuyện này?” Nhưng mà nghĩ nghĩ, sao Dương Kiến Nghiêm biết chuyện này?
“Vì tôi bảo Côn Lăng Thiên dẫn đầu đội ngũ đến thành phố đó” Dương Kiển Nghiêm hờ hững nói.
Vừa dứt lời, toàn bộ đều im phăng phắc.
Ai nấy cũng đều há hốc mồm.
Nhưng không phải bọn họ sợ hãi, ai nấy đều nhìn ánh mắt của Dương Kiến Nghiêm, mà là ngạc nhiên và cạn lời.
Giống như đang nhìn một tên đần.
“Cậu nói chiến thần Côn Lăng Thiên là do cậu chỉ thị đến à?” Võ hói.
“Cậu có thể hiểu như vậy.”
"Ha ha ha!"
Cuối cùng, mấy người này chịu hết nổi, tức thời tiếng cười phá lên vang trọng đại viện nhà họ Ngô.
“Cái đồ ngu nhà cậu, loại chuyện này cũng nói được, còn chiến thần Côn Lăng Thiên là do cậu dẫn đến nữa. Sao cậu không nói chiến thần Côn Lăng Thiên là em trai cậu luôn?”
“Cậu biết chiến thần Côn Lăng Thiên là ai sao? Lại dám nói như vậy, không sợ mất lưỡi thật à?”
Vậy chiến thần Côn Lăng Thiên là ai?
Chiến thần số một nước Chiêm.
Danh tướng của toàn quốc!
Chiến công hiển hách trên người, là thần tượng trong lòng người dân cả nước, là một huyền thoại.
Một người như vậy mà một đứa nhà quê đến từ Hải Kinh lại nói người ta ra quân là do mình chỉ thị?
“Rất buồn cười sao?”
Vẻ mặt Dương Kiến Nghiêm bình tĩnh.
“Tức giận rồi, tức giận rồi” Nghe câu này của Dương Kiến Nghiêm, mấy người trẻ tuổi líu ríu cười nói: “Tức giận rồi, bị chúng ta vạch trần nên cậu ta tức giận rồi.”
“Làm màu mà không được, không phải bị ngu thì là gì nữa”
Trong đám người có một thanh niên đứng ra.
Anh ta đến bên cạnh Dương Kiển Nghiêm, thẳng lưng, ánh mắt kiêu ngạo: “Dương Kiến Nghiêm phải không, thật sự tôi không có ý kiến gì với loại người như các người, chuyện bà bảo cậu và Hứa Khinh Tử ly hôn, tôi cũng không có ý kiến, nhưng cậu lại nói chiến thần Côn Lăng Thiên ra quân là do cậu mang đến, cậu biết đây là sỉ nhục đối với quân nhân không? Sau khi nói mấy câu đó, câu nghĩ mình xứng không? Cậu là cái thá gì?”
“Vậy cậu là cái thá gì?” Dương Kiển Nghiêm nhìn về phía thanh niên.
“Dương Kiển Nghiêm, mau xin lỗi anh Bắc!” Võ ngẩng người một chốc, sau đó quát lên ngay.
“Tôi là Trương Bắc”
Trương Bắc lạnh lùng nhìn Dương Kiến Nghiêm.
“Anh Bắc là chồng sắp cưới của chị ba, bố của anh Bắc là trưởng phòng Trương của quân khu thành phố, sao, lại bị hù chết nhỉ?” Có một chàng trai kiêu ngạo nói: “Bố của anh Bắc mời chiến thần Côn Lăng Thiên bao nhiêu lần rồi còn chưa mời được, một vị đại lão của quân khu thành phố còn chưa làm được, cậu lại nói mấy lời ngông cuồng, nói chiến thần Côn Lăng Thiên là cậu đem đến.”