Mục lục
Chiến thần ngạo thế - Dương Kiến Nghiêm (truyện full tác giả: 330)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy giờ ba mươi tối. 

Dương Kiến Nghiêm xuất hiện tại vùng quan ngoại của thành phố. 

Chu Ngọc Lam cầm một cái ô màu đen đứng ở bên cạnh che cho Dương Kiến 

Nghiêm. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta tràn đầy lo âu và rầu rĩ, bởi vì cô ta biết rất có khả năng đêm nay chính là ngày chết của bọn họ. 

"Anh Dương, thật ra anh hoàn toàn không cần phải ở lại đây" 

Nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm vẫn không nói chuyện, Chu Ngọc Lam thật sự không nhịn được yếu ớt mở miệng: "Tôi biết anh rất lợi hại, nhưng mà lần này trong số hơn trăm người của nhà họ Lâm đến đây có năm vị đều là cao thủ bậc thầy, cho dù anh lợi hại đến cỡ nào thì cũng không thể là đối thủ của bọn họ được." 

"Nếu anh cần, ngay bây giờ tôi sẽ lập tức sắp xếp một chiếc máy bay đưa mọi 

người rời đi" Chu Ngọc Lam không muốn từ bỏ. 

Từ bây giờ cho tới lúc người nhà họ Lâm đến thành phố vẫn còn một tiếng đồng hồ, thời gian rất cấp bách. Nếu Dương Kiến Nghiêm gật đầu, cô ta phải nhanh chóng đi sắp xếp ngay. 

"Biết tại sao tôi lại muốn đến đây không?" Dương Kiến Nghiêm liếc Chu Ngọc 

Lam bên cạnh một cái. 

"A? Tại sao?" 

Chu Ngọc Lam hơi sửng sốt, sau đó mới hỏi với vẻ khó hiểu. 

Đúng là cô ta không biết tại sao Dương Kiến Nghiêm lại đến vùng quan ngoại này. 

"Không phải bọn họ muốn vào thành phố sao, tôi muốn ngay cả quan nội bọn họ 

cũng không thể vào." Dương Kiến Nghiêm thản nhiên cười nói. 

Chu Ngọc Lam á khẩu không trả lời được. 

Năm bậc thầy của nhà họ Lâm, còn có một đoàn đội hơn trăm người, cô ta không biết tại sao Dương Kiến Nghiêm lại có loại tự tin này. 

Đúng lúc đó, xa xa có tiếng xe vang lên, một chiếc Rolls-Royce chạy đến. 

Cuối cùng thì ngừng lại. 

Cửa xe mở ra, Lâm Khiêm bước xuống, Chu Nhị Gia theo sát phía sau vội vàng mở ô che cho anh ta. 

"Chậc chậc, vậy mà cũng dám chạy đến quan ngoại tìm chết sao?" 

Lâm Khiêm không nghĩ tới Dương Kiến Nghiêm sẽ xuất hiện ở nơi này, sau đó 

cười nói: "Sao nào? Anh đến để cầu xin tha thứ à?" 

Anh ta đến quan ngoại là bởi vì đoàn xe sẽ dừng lại tại trạm tàu cao tốc ở đây, 

đến lúc đó người nhà họ Lâm sẽ đi vào thành phố từ nơi này, anh ta đến đón người 

trong dòng họ. 

Còn Dương Kiến Nghiêm đến đây làm gì? 

Trừ cầu xin tha thứ thì chỉ còn chịu chết mà thôi. 

Thấy Dương Kiến Nghiêm không nói lời nào, anh ta ngẩng đầu nhìn màn mưa to, cười nói: "Trời sắp mưa, mẹ tôi sắp gả cho người. Có người muốn chết, quả thật là tự chuốc vạ vào thân" 

"Không biết anh đã chuẩn bị đón nhận cái chết chưa? Đúng rồi, còn có người nhà 

của anh nữa? Tôi nói rồi, tối hôm nay cả nhà anh đều phải chết." 

"Cậu Lâm, có cần đi tìm người nhà của Dương Kiến Nghiêm không?" Chu Nhị Gia nịnh hót. 

"Không cần, tôi đã nói, đi tới chân trời góc biển thì cũng trốn không thoát, trước 

tiên giết anh ta rồi giải quyết chuyện này sau." Lâm Khiêm mỉm cười. 

"Anh không cần phải kiêu ngạo như vậy, nơi này là thành phố chứ không phải là phương bắc của nhà họ Lâm các người!" Nhìn thấy đối phương châm biếm, Chu Ngọc Lam không nhịn được mở miệng phản bác, cho dù không phải là đối thủ thì cãi ngoài miệng cũng không thể thua. 

"Anh Dương nói nhà họ Lâm các người sẽ không vào thành được." Chu Ngọc Lam tiếp tục hừ lạnh. 

"Chậc chậc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK